**********
Chương 1057:
Bà ta còn chuyên môn tìm đến được xe của Mục Đình Sâm, rồi đỗ xe của mình ở ngay gần đó để ôm cây đợi thỏ.
Bà ta đợi cho đến tận sáu giờ chiều thì mới nhìn thấy Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn vừa cười vừa nói đi xuống hàm để xe, Bạch Mộ Tinh nhìn thấy vậy vội vàng xuống xe chạy đến, đứng chặn ngay trước xe của Mục Đình Sâm: “Tổng giám đốc Mục, bà Mục, muốn gặp mặt hai người thật là không dễ dàng gi!”
Sắc mặt của Ôn Ngôn lập tức đanh lại, ghé vào gần tai của Mục Đình Sâm dùng một giọng điệu chỉ có bố người có thể nghe được: “Đây chính là mẹ của Đường Xán, bà mẹ chồng độc ác của Từ Dương Dương, ngay trong ngày hai người họ kết hôn đã ép chết hai người nhà của gia đình bọn họ.”
Ôn Ngôn nói những lời này chính là để cho Bạch Mộ Tinh nghe thấy, Bạch Mộ Tinh tức đến mức mặt mày bừng bừng: “Cô…! Cô nói bậy bạ gì thế! Tôi cũng không hè ép Từ Dương Dương phải nhảy lầu! Bố cô ta là vì bệnh tim mà chết! Tôi đến đây chỉ là muốn hỏi tổng giám đốc Mục đã điều Đường Xán đi đến nơi nào mà thôi!”
Mục Đình Sâm liếc nhìn Bạch Mộ Tỉnh: “Đây là chuyện của Mục thị, tại sao lại phải nói cho bà biết? Tuy là đây cũng chẳng phải là chuyện bí mật gì, vậy thì bà có thể hỏi Đường Xán, tại sao lại đến hỏi tôi? Không có việc gì nữa thì phiền bà đứng tránh sang một bên, đừng làm lỡ thời gian của tôi.”
Bạch Mộ Tinh không chỉ không tránh ra mà còn tiền đến gần thêm mấy bước: “Tôi có quyền biết con trai của tôi đi đâu rồi? Tôi là vì quan tâm con mình, thế không được sao? Kể cả là mấy người có cái nhìn phiến diện về tôi thì cũng không được tước đoạt quyền lợi của tôi chứ.
Chỉ cần nói cho tôi biết thì tôi sẽ rời đi ngay, không nói thì thật là xin lỗi, ngày hôm nay đừng hòng có ai rời được khỏi đây!”
Ôn Ngôn chỉ cần nghĩ đến cảnh Từ Dương Dương ra đi ngày hôm đó, thì đã rất tức giận: “Bà có khác gì với máy đứa vô lại chứ? Muốn biết Đường Xán đi đâu để tiếp tục giày vò hành hạ anh ta sao? Bà đã hành hạ anh tâ đến như thế này rồi, lại còn muốn thế nào nữa? Tại sao anh ta phải rời đi bà không biết sao? Đấy chẳng phải là muốn trốn bà à? Bà buông tha cho anh ta không được sao?”
Mục Đình Sâm kéo Ôn Ngôn lại: “Đối với loại người như: thế này em phí lời làm gì? Không sao, anh gọi bảo vệ đến là được.”
Nhìn thấy Mục Đình Sâm đúng là gọi điện thoại, Bạch Mộ Tinh có không cam lòng thì cũng phải rời đi trước, nếu mà bị vứt ra khỏi đây trước mặt mọi người như.
thế này thì thật là mắt mặt quá.
Trên đường đi về, Ôn Ngôn vẫn còn rất tức giận: “Thật là vô liêm sỉ đến cực điểm mà, em còn tường là em đã gặp loại vô liêm sỉ nhất rồi, không ngờ lại có loại vô sỉ hơn nữa.
Cho đến bây giờ, buồi tối em vẫn sẽ mơ thấy cảnh tượng lúc Từ Dương Dương mắt, đây cũng trở thành ám ảnh cả đời mất thôi? Kẻ sinh sự là bà ta, vậy mà lại tỏ ra như không hề có chuyện gì hết, vẫn có thể điềm nhiên như thê?”
Mục Đình Sâm vỗ vỗ lên tay cô ấy: “Được rồi, đều đã qua rồi, quên những chuyện không vui ấy đi, thế giới rộng lớn này có loại người nào mà không có chứ, nhìn nhiêu rồi thì cũng quen thôi.”
Chuông điện thoại của Ôn Ngôn bỗng reo lên, nhìn thấy là Trần Mộng Dao gọi đến, cơn tức giận của cô ấy lập tức đã vơi đi phân nửa: “Dao Dao à? Sao thế?”
Nhìn thấy sắc mặt của cô ấy biến đổi nhanh đến như vậy, khéo miệng của Mục Đình Sâm không khỏi co giật, quả nhiên là phải xem đối tượng là ai, anh ấy có lúc cũng rất là ghen tị quan hệ của Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao lại có thể tốt đến như vậy, cô ấy đối với anh thì chẳng hề dịu dàng đến như thế…
Đầu dây điện thoại bên kia, Trần Mộng Dao vô cùng vui mừng: “Con gái mình còn bố ngày nữa là có thể ra viện rồi! Mình muốn đích thân đi đón con bé! Hiện giờ mình mừng quá Ôn Ngôn ơi, đến lúc đấy cậu cùng đi với mình nhé? Có được không?”
Ôn Ngôn ngớ người ra, trước đó tình hình vẫn không được tốt, hiện giờ lại đột nhiên nói là bố ngày nữa có thể ra viện rồi sao? Trần Mộng Dao e là vẫn không hề biết chuyện gì, Kính Thiếu Khanh nhất định là chưa hề nói.
Không nghe tháy cô ấy trả lời, Trần Mộng Dao lo lắng hỏi: “Sao thế? Cậu nói gì đi chứ, cậu không đi với mình à?”
Ôn Ngôn bình tĩnh lại, vội nói: “Không phải, mình nhất định là sẽ đi rồi, cũng sắp đầy tháng rồi, cũng có thể về nhà được rồi, chúc mừng cậu nhé, Dao Dao.
Đến lúc đấy cậu gọi điện thoại cho mình nhé.”
Cúp điện thoại xong, cô ấy thấy hơi lo lắng hỏi Mục Đình Sâm: “Tình hình là thế nào vậy? Trước đây Kính Thiếu Khanh còn bộ dạng tệ hại như thế nói là muốn từ bỏ, tại sao bây giờ lại đột nhiên có thế xuất viện rồi?”
Mục Đình Sâm cũng không biết là có chuyện gì: “Có thể là tình hình có chuyển biến gì đó chăng? Bệnh viện nói là có thể xuất viện thì nhất định là không có vấn đề gì rồi, như thế thì không tốt sao? Là chuyện vô cùng tốt đẹp ấy chứ!”
Ôn Ngôn cau mày lại: “Nếu như mà Dao Dao biết được là sau này đứa bé có thể sẽ không được thông minh… thì không biết có chịu nổi không nữa?”
Mục Đình Sâm mim môi lại: “So với cái chết thì đây đã là kết quả tốt nhát rồi, chẳng phải sao? Kể cả là có biết đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ chấp nhận rất nhanh thôi, em còn không hiểu rõ cô ấy sao? Được rồi, đừng có mà nghĩ ngợi nhiều nữa, hôm đi đón con bé thì em nghỉ đi, đi cùng với cô ấy.”
Hôm con gái của Trần Mộng Dao ra viện, Ôn Ngôn đưa Tiểu Đoàn Tử cùng đi đón.
Vốn là Kính Thiếu Khanh không cho phép Trần Mộng Dao ra khỏi nhà, bởi vì còn vài ngày nữa mới hết ở cữ, nhưng mà Trần Mộng Dao không chịu nghe, cô ấy nhớ con gái như thế, có ngăn cũng không được.
Sau khi đến bệnh viện làm thủ tục, Trần Mộng Dao không đứng yên được thêm một giây phút nào nữa mà đi đi lại lại ngóng chờ.
Còn Kính Thiếu Khanh thì rõ ràng là vô cùng bình tĩnh, ngồi trên ghế hành lang im lặng không nói gì.
Trần Mộng Dao nhìn thấy vậy, không vui nói: “Sao anh không hề có chút kích động vậy chứ? Đáy không phải là con gái của anh à? Anh thật là, sao lại chỉ có mình em kích động thế này chứ?”
Kính Thiếu Khanh thì mắc đúng bệnh thẳng thừng của đàn ông: “Ai nói là chỉ có mình em kích động nào? Mẹ anh không thế à? Bà ấy muốn đến, là em không để bà ấy đến đấy chứ, bảo bà ở nhà trông Phàm Phàm là gì…”
Trần Mộng Dao tức đến trợn ngược mắt lên: “Đấy là con gái của anh, chứ có phải là con gái của mẹ đâu, người khác có mong ngóng thế nào cũng chẳng có tác dụng gì cả, anh là bố để mà chẳng còn thèm mong ngóng nữa là!
Anh mà có bản lĩnh thì đừng để con bé gọi anh là bố nhé!”
- -----
!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...