Edit: Lavender - Blue
Thương Linh Nhi bỏ tay Tư Đồ Đạt Viễn ra, cô đứng ở đó, nhìn gương mặt tức giận cya3 Tư Đồ Đạt Viễn. Bỗng nhiên cô khóc lên.
"Hu hu. Tôi cũng không cố ý." Cô giơ tay lên che mặt mình lại: "Anh nói, tôi làm ướt sàn nhà. Tôi chỉ muốn giúp một tay thôi mà, tôi muốn giúp anh làm khô. Anh cũng không cần tức giận như vậy."
"Hức (nất cục) ——" Thương Linh Nhi vừa nói, còn một bên không ngừng nức nở, thoạt nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương.
"Tôi nào biết. Anh sẽ không đồng ý chứ." Thương Linh Nhi ngồi xổm người xuống, hai tay ôm lấy hai chân mình, đầu cúi thấp xuống dưới: "Chú này, tôi thật sự không cố ý, hức ——"
"Tôi không cần chú vui mừng. Chú muốn đuổi tôi đi, Tôi phải đi. Tôi cũng không có cách. Để cho tôi bị tên cha quỷ rượu kia đánh chết cũng được." Thương Linh Nhi nói xong câu đó, đứng lên, tay vẫn bụm mặt.
Thật xin lỗ. Cha, con không phải cố ý phá hư danh dự của cha, dĩ nhiên còn có ——
"Chú muốn đuổi tôi đi, Tôi cũng không dám ở lại. Hu hu. Để tôi bị bác gái bán đi cũng được." Tiếng nức nở càng lúc càng lớn, Thương Linh Nhi cứ lấy tay che mặt. Bả vai run run, xem ra rất đáng thương.
"Mẹ ơi. Sao mẹ lại ra đi sớm như vậy? Mẹ có biết bây giờ Linh nhi đáng thương bao nhiêu không."
Hu hu hu ——
Thương Linh Nhi vừa nói xong, đi tới cửa, cô đi rất chậm, rất chậm.
Vừa đi, còn run rẩy. Cả người thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Tư Đồ Đạt Viễn còn đang ngẩn người. Anh nghĩ mới vừa nghe được câu nói. Cha tên tiểu quỷ này còn đánh cô? Bác gái còn bán cô?
Đây là cái gì gia đình vậy?
Không trách được tiểu quỷ không chịu về nhà đấy.
Nhìn tiểu quỷ mở cửa chính ra. Tư Đồ Đạt Viễn đột nhiên mở miệng: "Này. Cô đợi tôi một chút."
Cửa lớn, tay Thương Linh Nhi đã nâng tay cầm lên rồi. Nghe tiếng Tư Đồ Đạt Viễn gọi. Cô ngừng một chút, trên mặt lộ ra nụ cười. Trên thực tế, cô căn bản là không có khóc. Chút chuyện nhỏ này, làm sao cô có thể khóc chứ? Vậy cô cũng quá không nên việc rồi.
Cô chỉ là đang thử Tư Đồ Đạt Viễn một chút. Cô muốn nhìn một chút, anh có phải rất xấu xa không, thật muốn đuổi mình đi.
Bây giờ nhìn lại, người kia ngược lại cũng không tệ.
Chỉ là, đùa giỡn đã diễn mở đầu, vậy sẽ không có đạo lý chỉ diễn một nửa.
Mở toang cánh cửa, cô cố ý xoay người. Dùng giọng khóc nặng nề nói với Tư Đồ Đạt Viễn: "Chuyện làm hai ngày nay thật xin lỗi. Làm phiền anh. Tôi sẽ về, để cho tên cha quỷ rượu kia bán tôi đến nhà thổ đi."
"Hu hu hu hu." Xoay người, chân của cô bước ra cửa chính.
Tư Đồ Đạt Viễn không biết mình nổi điên làm gì. Cô và anh căn bản không có quan hệ, cô sống hay chết mắc mớ gì tới anh? Cho dù cô đi nhà thổ, vậy thì sao chứ?
Nhưng là, không nhịn được, anh xông lên trước, kéo tiểu quỷ đó lại.
"Này." Nhìn vào gương mặt khóc khổ sở,Tư Đồ Đạt Viễn cảm giác mình là một Đại Phôi Đản (tên quá xấu xa): "Cô đừng khóc."
Thương Linh Nhi không thèm quan tâm đến lý lẽ của anh, vẫn khóc, hơn nữa, còn vẫn còn rất có cá tính hất tay của anh ra: "Anh không cần phải lo cho tôi. Trách số mạng tôi không tốt. Ba tôi muốn bán tôi thì để cho ông ta bán tôi đi."
"Tôi bảo cô đừng khóc." Thiệt là, Tư Đồ Đạt Viễn kéo cộ vào cửa.Đóng cửa lại, xoay người nhìn mặt của cô.
Thương Linh Nhi quả nhiên ngừng khóc. Chỉ một đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...