Nhà Có Hồ Ly Tinh Yêu Nghiệt

Editor: Sam Sam

Tại sao lại bảo cô cút chứ? Tính khí của tên này không tốt gì cả. Thương Linh Nhi thở dài trong lòng. Suy nghĩ một chút, cô rút tay mình về, xuống giường. Khi chân của mình chạm đất, cô liền phát hiện ra.

“Tại sao trên sàn nhà nhiều nước vậy?” Thật là kỳ lạ. Bị ngập nước sao? Không phải nhà anh ta ở tầng 23 sao?

Ánh mắt lại liếc nhìn bên ngoài, trời không mưa mà.

“Nhiều nước như vậy?” Tư Đồ Đạt Viễn tức chết: “Còn không phải do tiểu quỷ cô không tắt vòi nước, làm sao trong này bị như thế chứ?”

“Hả?” Là như thế sao? Thương Linh Nhi chớp chớp mắt, thoạt nhìn có chút ngỡ ngàng.

“Hả cái gì?” Thật là đủ rồi. “Tiểu quỷ này, cô có được dạy bảo không thế? Đủ lắm rồi. Toàn bộ nhà của tôi bị cô phá hỏng rồi.”


Thật ra thì sàn nhà là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là, Tư Đồ Đạt Viễn không muốn dễ dàng tha thứ cho tiểu quỷ này. Thật quá đáng, phá hư chuyện tốt của anh, phá hỏng danh dự của anh, bây giờ còn làm hỏng nhà của anh.

Nghĩ tới đây, anh liền vươn tay, kéo tay Thương Linh Nhi một lần nữa.

“Tôi tha cho cô. Bây giờ, cô cút ra ngoài cho tôi.”

Thương Linh Nhi ngáp một cái. Cô còn muốn ngủ nữa. Nhưng mà, hiện tại không ngủ thêm được rồi. Ánh mắt cô nhìn về phía Tư Đồ Đạt Viễn đang thở hổn hển: “Được rồi, chú à. Không phải chỉ là sàn nhà sao? Có gì đâu.”

Nhìn Tư Đồ Đạt Viễn vẫn còn tức giận, Thương Linh Nhi cười cười, nụ cười vô cùng đáng yêu. Nhưng mà, anh không cảm thấy gì.

“Tôi bảo cô cút. Cô không nghe thấy sao?” Bao nhiêu chuyện rồi? Anh không đội tiểu quỷ này lên đầu mới lạ.

“Chú à. Tôi không ngại chú đuổi tôi. Nhưng mà, tôi nghĩ, nếu cảnh sát kia biết tôi không có nhà để về. Chú nghĩ, chú sẽ như thế nào đây?”


Cô không thích uy hiếp người khác đâu. Chẳng qua là ông chú này phản ứng mạnh mẽ quá. Cô không thể không đảm bảo lợi ích cho mình.

Mặc dù không phải là cô muốn ở chỗ này. Nhưng Tư Đồ Đạt Viễn dám bảo cô cút, vậy thì cô phải trả thù anh ta mới được.

“Cô…” Tư Đồ Đạt Viễn muốn điên rồi. Từ khi tên tiểu quỷ này xuất hiện, anh nên cứng rắn từ sớm bất kể thế nào.

“Không phải anh còn đi làm sao?” Thương Linh Nhi tốt bụng nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm đâu.”

Tư Đồ Đạt Viễn nói không ra lời. Suy nghĩ một chút thấy thời gian không còn sớm nữa, anh nhanh chóng đi về phòng mình, thay quần áo xong, sau đó đi làm. Về phần sàn nhà, chỉ có thể chờ lúc về tìm người xử lý.

Đi tới cửa, đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, việc này khiến anh trở lại phòng của Thương Linh Nhi lần nữa. Phát hiện cô đã nằm trên giường, anh tức giận nhìn cô: “Tiểu quỷ. Tốt nhát cô không được động vào vật nào trong phòng này. Nếu không, nhất định tôi ném cô ra ngoài.”

Uy hiếp một đứa bé như vậy, thật sự làm mất đi phong độ Tư Đồ đại thiếu của anh. Nhưng anh cũng bất chấp. Anh cảm thấy nhất định tiểu quỷ này là một tai tinh. Nêu mới khiến anh gặp chuyện xui xẻo không ngừng.

Đối với uy hiếp của Tư Đồ Đạt Viễn, Thương Linh Nhi chỉ nhún vai một cái, không nói được, cũng không nói không.

Mặc dù Tư Đồ Đạt Viễn không yên lòng nhưng anh cũng không dám mang tiểu quỷ này bên người. Suy nghĩ một chút, anh lại trợn mắt cảnh cáo nhìn Thương Linh Nhi một cái, sau đó mới rời khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui