Lâm lão phu nhân đoạt lấy cành liễu to bằng ngón tay cái trong tay Tề bà bà, vụt về phía Thanh Thư.
"Chát..."
Cành liễu đánh lên người thật sự đau quá.
Nếu là kiếp trước, Thanh Thư sẽ cắn răng chịu đựng, không dám khóc lóc.
Bởi nàng càng khóc, chỉ sợ Lâm lão phu nhân sẽ càng đánh hăng hơn.
Nhưng bây giờ, Thanh Thư lại lớn tiếng mà khóc: "Nương, nương..."
Cố Nhàn vội chắn trước mặt Thanh Thư, nói: "Nương, việc này là Thanh Thư làm không đúng, con sẽ dạy bảo lại con bé thật tốt."
Lâm lão phu nhân đã sớm nghẹn một bụng oán khí, nắm được cơ hội này lý nào lại bỏ qua cho Thanh Thư: "Ngươi tránh ra, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ nó cho đàng hoàng."
Không trừng trị nó cho tốt, sau này chẳng phải sẽ thành một đứa phá gia chi tử hả.
Cố Nhàn cũng hơi tức giận, một đứa trẻ phạm sai lầm đúng ra chỉ cần phê bình là được, đánh nó như thế thì còn ra cái dạng gì chứ: "Nương, dù gì nhà chúng ta cũng thuộc diện vừa làm nông vừa có học thức, không phải nhà nông thôn không hiểu lễ nghĩa."
Lâm lão phu nhân tức giận đến nỗi suýt chút nữa đã ngất đi.
Đây chẳng phải đang mắng bà là nông phụ quê mùa đi.
Cố Nhàn kéo Thanh Thư nói: "Thanh Thư, mau nói với tổ mẫu là con biết sai rồi đi."
Chẳng qua cũng chỉ là xin lỗi mà thôi, dù sao cũng không mất đi miếng thịt nào, cho nên Thanh Thư rất ngay ngắn nói: "Tổ mẫu, con sai rồi."
Lâm lão phu nhân sao có thể nhìn không ra Thanh Thư đang xin lỗi qua loa, chỉ có điều Cố Nhàn muốn che chở cho nó, bà cũng không còn cách nào.
Bây giờ còn chưa thể trở mặt với Cố Nhàn: "Nếu về sau còn dám hoành hành ngang ngược như vậy, dù cho có mẹ ngươi che chở cũng vô dụng."
A, nàng hoành hành ngang ngược á? Thật mệt cho bà ta còn nói ra được lời này.
Chỉ như vậy rồi cho qua thì Như Đồng sao có thể cam tâm cho được, nó bật thốt lên: "Tổ mẫu, nàng ta không phải Hồng Đậu, Hồng Đậu không giống nàng ta."
Lâm lão phu nhân bỗng chốc giật mình, ánh mắt nhìn về phía Thanh Thư đặc biệt sắc bén: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Cố Nhàn cau mày nói: "Nương, Như Đồng nói hươu nói vượn mà người cũng tin?"
Vi thị nói: "Đại tẩu, trước kia Hồng Đậu vừa nhu thuận lại nghe lời, nhưng giờ lại xảo trá ngang ngược, hoàn toàn không giống cùng một người." Nói không có vấn đề, ai mà tin cơ chứ.
Thấy sắc mặt Lâm lão phu nhân bất thường, Cố Nhàn vội vàng nói: "Nương, Vô Trần đại sư nói Thanh Thư đây là đã được khai chiếu rồi, cho nên tính nết và hành động mới không giống trước kia."
Thanh danh Vô Trần đại sư ở Thái Phong huyện rất vang dội, được rất nhiều người mưu cầu.
Lâm lão phu nhân hết lòng tin theo Thần Phật, đối với Vô Trần đại sư cũng vô cùng kính ngưỡng.
Chỉ tiếc những năm qua, dù bà cũng đã đi chùa Cam Lộ mấy lần mà vẫn chưa có duyên gặp mặt.
Vẻ mặt Lâm lão phu nhân hoài nghi, hỏi: "Vô Trần đại sư gặp nó ư?"
Cố Nhàn vội vàng gật đầu: "Không chỉ gặp, còn nói Thanh Thư có duyên với Phật, tặng vòng tay Phật châu tùy thân cho con bé."
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
Vô Trần đại sư nói mình có duyên với Phật khi nào đâu...!Lấy lại tinh thần, Thanh Thư có chút cảm động.
Tính tình nương của nàng đúng thật là một lời khó nói hết, nhưng cuối cùng vẫn sẽ che chở cho nàng.
Chỉ với điểm ấy, Thanh Thư liền có thể buông xuống hết những suy nghĩ không tốt trước đó.
Hôm qua Lâm lão phu nhân đã thấy chuỗi vòng Phật châu trên cổ tay Thanh Thư, chẳng qua bà tưởng rằng đó là Cố lão phu nhân mua cho Thanh Thư, không ngờ là Vô Trần Đại sư tặng: "Đưa vòng tay cho ta xem một chút."
Dù trong lòng không tình nguyện, nhưng Thanh Thư vẫn cởi chuỗi hạt từ trên cổ tay đưa cho Lâm lão phu nhân.
Cố Nhàn nói: "Nương, kinh văn trên Phật châu này đều là do Vô Trần đại sư tự tay khắc lên.
Hơn nữa nghe tăng nhân chùa Cam Lộ nói rằng Phật châu này được Vô Trần đại sư thờ cúng trước Phật ba năm, sau đó lại mang theo bên mình hơn ba mươi năm."
Phật châu được cao tăng đeo quanh năm, nhất định là có linh tính.
Nếu Thanh Thư có gì đó không ổn, sao còn có thể mang Phật châu có linh tính này được.
Lâm lão phu nhân nghe nói như vậy, tỉ mỉ cẩn trọng nhìn chuỗi Phật châu.
Vừa nhìn đã thấy thật đúng không phải là vật phàm.
Đưa chuỗi vòng trả lại cho Thanh Thư, Lâm lão phu nhân nói: "Đã là đồ Vô Trần đại sư đưa cho ngươi, thì đó cũng là phúc khí của ngươi, sau này phải ngày ngày mang theo bên mình."
Có Vô Trần đại sư, Lâm lão phu nhân cũng không nghi ngờ Thanh Thư nữa.
Thanh Thư nhu thuận đáp: "Vâng."
Như Đồng đi theo Vi thị về phòng: "Nương, cái chuỗi vòng Phật châu kia nhất định không phải là Vô Trần đại sư cho, bọn họ nói dối."
Vi thị dùng sức chọc cái đầu của nàng ta, mắng: "Ta sao lại sinh ra cái đồ vụng về ngốc nghếch như con vậy chứ." Việc này chỉ cần đi chùa Cam Lộ một chút là biết ngay thật giả, Cố Nhàn lại chẳng ngốc, làm sao có thể nói bừa cho được.
"Nương, chẳng lẽ cứ cho qua như thế?"
Vi thị tức giận nói: "Không như thế thì con còn muốn thế nào? Ai bảo con khoe khoang, nếu con cẩn thận cất đi há chẳng phải không có chuyện gì rồi."
Như Đồng vừa oan ức vừa tức giận: "Con nào biết được nó tự nhiên lại trở nên keo kiệt như thế, đồ tặng ra ngoài rồi còn muốn đòi về." Thà đập nát cũng không muốn cho nàng đeo, thật là quá quắt.
Không phải trở nên keo kiệt, mà là trở nên xảo trá bá đạo.
Nghĩ đến việc ngay cả lão phu nhân Thanh Thư cũng không thèm sợ, Vi thị lại nói: " Sau này con đừng có trêu vào nó, tránh rước thiệt thòi vào thân."
Như Đồng không cam lòng nhưng đành miễn cưỡng gật đầu.
Vi thị nói: "Hai ngày tới cũng đừng đi tìm bá mẫu con, đợi lần sau đến huyện thành hãy xin bá mẫu con dạy con học chữ." Vừa ồn ào náo động xong, Cố Nhàn nhất định sẽ không muốn dạy Như Đồng.
Lúc này Như Đồng mới nhớ đến chuyện này, lập tức có chút luống cuống: " Nương, nếu sau này bá mẫu cũng không dạy con thì làm sao bây giờ?"
Vừa nãy cũng là vì quá tức giận mới có thể nói ra mấy lời kia, nàng ta vốn dĩ cũng chưa suy nghĩ đến hậu quả.
"Sẽ không đâu.
Người bá mẫu kia của con da mặt mỏng.
Chỉ cần con quỳ xuống cầu xin nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ không khước từ." Đối với tính tình của Cố Nhàn, bà cũng đã nhìn thấu rồi.
Trái lại, nha đầu kia hiện giờ lại trở nên khôn khéo, không dễ gì lừa gạt rồi.
Lúc này Như Đồng mới yên tâm.
Thanh Thư đi theo Cố Nhàn trở về phòng, lại nói một lần nữa: "Vòng ngọc trai không phải con đưa cho tỷ ấy."
Cố Nhàn ừ một tiếng nói: "Ta biết, nhưng tổ mẫu con sẽ không tin."
"Nương, chỉ cần người tin con là được." Lâm lão phu nhân tin hay không, nàng vốn dĩ cũng chẳng để trong lòng.
Cố Nhàn bật cười: "Đứa nhỏ ngốc, nương không tin con thì tin ai?" Dù tính nết của nữ nhi đã thay đổi, nhưng bản tính thì sẽ không đổi.
Chuyện này cũng xem như là đã qua.
Đang lúc Thanh Thư học bài, đột nhiên lại ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn của bánh chưng.
"Ùng ục..."
Thanh Thư buông bút lông xuống, quay sang Cố Nhàn đang làm quần áo trẻ con nói: "Nương, con muốn ăn bánh chưng." Buổi sáng chỉ ăn một bát cháo hoa với trái trứng luộc, bây giờ nàng thấy đói thật sự.
Trần ma ma cùng mấy người Hạ Miêu đều bị gọi đi giúp việc, muốn ăn bánh chưng thì phải tự mình đi lấy.
Lúc bước vào sân, Thanh Thư nghe thấy Lâm Nhạc Tổ đứng ở cửa lớn hung ác nói: "Nhà chúng ta còn chưa ăn đấy, cút ngay."
Thanh Thư thấy hơi lạ, phải biết rằng Lâm lão gia tử cho rằng bọn họ là hộ gia đình vừa làm nông vừa học hành, cho nên luôn dặn dò người Lâm gia phải tích đức làm việc thiện.
Thanh Thư biết rõ, ông muốn tích góp thanh danh tốt từng chút một.
Vì vậy nếu là có ăn mày tới cửa, người Lâm gia đều sẽ bố thí cho một ít thức ăn.
Thấy kẻ đến vẫn đứng yên tại chỗ, Lâm Nhạc Tổ tức giận nói: "Nếu ngươi còn không đi thì đừng trách ta không khách khí."
Thanh Thư có chút kinh ngạc, chẳng qua nàng cũng không phải người hay tò mò, cũng không để ý tới chuyện này mà đi thẳng tới phòng bếp.
Đi tới cửa phòng bếp, lại thấy Như Đồng chạy tới, bước vào phòng bếp trước nàng một bước.
"Nương, không xong rồi, tai tinh kia chạy đến cổng nhà chúng ta.
Đại ca đuổi hắn đi, hắn liền ăn vạ ở đấy.
Nương, người mau tới đánh đuổi hắn đi!"
Trương Xảo Xảo hoảng sợ nói: "Tại sao hắn ta lại chạy đến cổng nhà chúng ta?" Đúng vào ngày lễ tết, sao lại gặp phải chuyện xúi quẩy như vậy chứ.
Vi thị cởi tạp dề xuống, nói: "Ta đi đuổi hắn." Nếu có thể thì tuyệt đối không nên kinh động đến Lão phu nhân, nếu không nhất định sẽ bị ăn mắng.
Trương Xảo Xảo vội vàng nói: "Nhị tẩu, tẩu mau đi đi! Nơi này có ta rồi!"
Thanh Thư thấy thế lòng tò mò cũng nổi lên, chẳng hay thần thánh phương nào lại có thể làm cho đám người này như lâm đại địch vậy.
Editor: Hoan nghênh các bạn vào diễn đàn nếu muốn học tập các kỹ năng dịch, biên, convert.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...