Nhà Có Điêu Phu (Gia Có Điêu Phu)


Cổ Hạo Nhiên vừa rời môi Điệp Y đã bị ánh mắt sắc lạnh của nàng bủa vây. Thấy vậy, hắn không ngần ngại hôn nàng một lần nữa, dịu dàng nói: “Điệp Y, ta thích nàng.”
“Điệp Y à, hôm qua ta đã ngỡ rằng mình sẽ chết, rơi vào ổ dục xà dữ tợn ấy, ta không có đường sống. Nhưng đúng lúc ấy ta lại thấy hóa ra thần may mắn vẫn mỉm cười với mình, bởi vì ta đã không mang theo nàng. Nàng không gặp nguy hiểm, đó là điều khiến ta vui mừng vô hạn. Trước kia ta chỉ đơn thuần cho rằng nàng là thê tử của ta nên nghĩa vụ của nàng là phải phục tùng ta, nếu chẳng may hôm qua ta phải chết thì nàng sẽ chôn cùng ta như một điều tất yếu. Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, ta mới bất chợt nhận ra rằng nàng xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn, Điệp Y à.” Cổ Hạo Nhiên áp má mình lên má Điệp Y, má nàng thật lạnh, lạnh như băng vậy.
Cổ Hạo Nhiên mỉm cười dịu dàng: “Từ rày trở đi ta sẽ không đánh nhau, cãi nhau với nàng nữa, bởi nàng chính là thê tử của ta, là người con gái ta yêu thương, không có lí do gì ta lại tranh chấp với nàng cả. Để ta nói nàng hay, trước giờ ta ham ăn thua với nàng như thế thực chất chỉ là vì ta muốn cô gái kiêu ngạo là nàng phải để ý đến ta. Giờ ta không làm vậy nữa, lòng nàng có thể không có ta, nhưng trong lòng ta nhất định có nàng, nàng không thích ta, ta sẽ khiến nàng thích ta. Điệp Y, một khi Cổ Hạo Nhiên ta đã thích gì nhất định sẽ đem được điều ấy về, nàng ấy à, không có ngoại lệ đâu.” Lời thủ thỉ thốt ra, những nụ hôn dịu dàng cũng từ từ hạ xuống trên khuôn mặt giai nhân.
Điệp Y nhíu mày, Cổ Hạo Nhiên trước mắt nàng đúng là Cổ Hạo Nhiên bằng xương bằng thịt, nhưng sao thật khác thường? Thích ư, ý hắn là gì vậy? Lẽ nào lại là một chiêu sàm sỡ nhân lúc nàng ốm? Điệp Y cảm thấy rất gò bó, đáng tiếc là tay chân chẳng cục cựa nổi, đành mặc cho Cổ Hạo Nhiên ôm nàng đút thuốc, trong lòng ngấm ngầm tính toán ngày bình phục để “đòi nợ”. Đúng là không tin được tên này, mình càng nhân nhượng hắn lại càng làm càn.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y không ngừng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh như dao thì cười khổ, quả nhiên tầng băng kia không phải một sớm một chiều là có thể phá bỏ, nhưng đó cũng không phải trở ngại, tháng ngày còn dài, vả lại, hắn có niềm tin.
Cổ Hạo Nhiên phớt lờ thái độ cáu kỉnh của Điệp Y, tiếp tục cho nàng uống thuốc, xong xuôi lại ép con người bướng bỉnh nào đó ăn thêm một bát dược thiện(*) nhỏ, thân thể phải khỏe mạnh thì mới chóng giải được độc.
(*) dược thiện: Món ăn-bài thuốc. Theo đúng nghĩa của nó, dược thiện là những món ăn được chế biến theo công thức riêng để trở thành một bài thuốc. Dược thiện có thể chỉ đơn giản là những món ăn bình thường như củ cải trộn, cháo bí đao, hoặc cũng có thể phức tạp hơn khi nguyên liệu của món có thêm những vị thuốc Đông Y.
Giúp Điệp Y ăn xong, Cổ Hạo Nhiên lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cho nàng rồi hỏi: “ Điệp Y, có muốn đi ngoài không?”
Nghe Cổ Hạo Nhiên hỏi vậy, mắt Điệp Y trợn trừng, nàng tuy không muốn người khác phải hầu hạ mình nhưng hơn một ngày nay nàng đều nằm trên giường, sao có thể không có nhu cầu cho được, huống chi còn uống nhiều thuốc như vậy. Nhưng đến lúc thấy Cổ Hạo Nhiên mặt mũi đã đỏ lừ cả lên thì Điệp Y tự nhiên thấy ngài ngại. Nàng có một tố chất của sát thủ siêu việt là lòng quyết tâm vững chắc, trong tình huống bắt buộc, việc lộ thể trước mặt người khác không khiến nàng quá lo ngại. Nhưng người khác là một chuyện, đằng này là với Cổ Hạo Nhiên, kiểu gì nàng cũng thấy hành động ấy thân mật một cách kì cục, trong trường hợp này, tố chất kia hoàn toàn không phù hợp nữa rồi.

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y vẫn nhìn hắn chằm chằm, trong đôi mắt là ba phần giận dữ bảy phần lúng túng, bèn nhẹ nhàng nói: “Thê tử của ta, ta phải tự mình chăm sóc, người khác không có phần đâu.” Dứt lời liền bế Điệp Y ra ngoài phòng.
Giải quyết xong xuôi, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đều chung một cảm giác xấu hổ. Thật tình mà nói Điệp Y chưa bao giờ quá căng thẳng khi đối mặt với Cổ Hạo Nhiên, ngay cả sự việc vài ngày trước cũng không khiến nàng dao động, thế nhưng không hiểu sao hành động lần này của hai người lại khiến nàng lúng túng quá thể, so với mấy chuyện yêu đương gì gì đó còn dễ khiến người ta đỏ mặt hơn.
Cổ Hạo Nhiên lẳng lặng không nói gì, bế Điệp Y về phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi cũng nằm xuống ôm lấy Điệp Y, nói: “Ngủ một chút nào, phải nghỉ ngơi nhiều thì mới mau bình phục được, ta ngủ cùng nàng nhé.” Vừa nói vừa xoa lưng cho Điệp Y, tỏ ý muốn ru nàng ngủ.
Điệp Y nhìn khuôn mặt tuấn tú chỉ cách mình chưa đến mười phân, nhìn làn mi khép hờ, nhìn khóe miệng cười cười của hắn. Nụ cười của người nào đó luôn khiến nàng có liên tưởng về một tia nắng tươi sáng tuyệt đẹp mà lại rất ấm áp, có phần trìu mến. Khi nhận ra chóp mũi mình đang được hơi thở thanh khiết, thơm mát của hắn bao bọc, Điệp Y cũng chợt nhận ra, từ lúc gặp nhau đến giờ chưa một lần nào hai người nằm cạnh nhau hòa hợp như vậy, trong một bầu không gian yên tĩnh và êm dịu kì lạ.
Cổ Hạo Nhiên cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Điệp Y cũng không có ý định mở mắt, chỉ rướn người hôn lên môi Điệp Y một cái, mỉm cười nói: “Về sau nàng có thể nhìn cả đời, giờ thì ngủ đi, nàng cần phải tĩnh dưỡng.” Vòng tay bao quanh Điệp Y siết chặt hơn, khéo lựa cho nàng cảm thấy thoải mái.
Điệp Y chưa bao giờ ở gần người nào đến như vậy, nhưng trong tình huống hiện tại nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, khuôn mặt lạnh lùng vì thế mà đầy ắp vẻ tức tối. Chỉ có điều, giận thì giận thật đấy, nhưng lần trúng độc này lại chẳng nhẹ nhàng chút nào, lẽ cố nhiên, thân thể yếu ớt của nàng chẳng còn chỗ nào cho lí trí kiên cường bám víu, mà vòng tay Cổ Hạo Nhiên lại ấm áp ngọt ngào như thế, Điệp Y càng khó lòng cưỡng lại được cơn buồn ngủ ập đến. Nàng thiếp đi từ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau Điệp Y cũng được Cổ Hạo Nhiên săn sóc hết sức tỉ mỉ chỉn chu, từ ăn cơm đến uống thuốc, chuyện gì cũng một tay Cổ Hạo Nhiên làm. Cổ Hạo Dương thấy thế chỉ cười hà hà mà nói Cổ Hạo Nhiên quá “xảo quyệt”, không biết đã ăn bao nhiêu đậu phụ của Điệp Y rồi.
Sang đến ngày thứ ba, tuy độc tố trong người Điệp Y vẫn chưa tiêu tan hết nhưng thể trạng đã khá hơn rất nhiều. Cảm thấy hai ngày yên ắng đã là quá đủ, Cổ Ly từ sáng sớm đã vui vẻ gọi Cổ Chấn và Cổ Hạo Dương cùng nhau đến thăm Điệp Y.
Cổ Hạo Nhiên lúc ấy đang ôm Điệp Y ngắm hoa trong vườn. Đúng vào ngày tiết trời sung mãn hài hòa, hoa cỏ dạt dào sức sống, khu vườn vì thế mà rực rỡ vô hạn, hoa đỏ như lửa, hoa trắng như tuyết, hoa tím, hoa vàng, màu gì cũng có. Vườn hoa tươi tắn là thế, nhưng mặt mũi Điệp Y lại xám xịt, giống tố nổi ầm ầm. Tất cả đều tại tên Cổ Hạo Nhiên chết dẫm đó, ngày nào cũng ôm ôm ấp ấp lôi kéo nàng ra đây. Không hiểu sao chuyện này khiến Cổ Hạo Nhiên thích thú vô cùng, Điệp Y dù chống cự quyết liệt đến mấy cũng đành chịu hắn.

Cổ Hạo Nhiên dường như không bận tâm đến ánh mắt ghét bỏ mà Điệp Y dành tặng mình, thở than với nàng: “Vốn ta cứ nghĩ khu vườn này của Dạng cư khó có gì sánh nổi, giờ mới biết khi nàng ngồi ở đây, mấy đóa hoa kia cũng chỉ đáng bỏ đi, màu mè gì mà xấu chết, nhìn phát ngán.” (há há há há há) (nịnh thô đến thế là cùng)
Điệp Y cố gắng giãy dụa một phen, đáng tiếc sức lực vẫn chưa hồi phục được là bao, tình cảnh chẳng khác gì con kiến muốn xô ngã cây cổ thụ, chật vật một hồi không tài nào thoát khỏi vòng tay Cổ Hạo Nhiên. Bực mình, nàng lạnh lùng phun ra một câu: “Ghét thì đập quách đi.”
Cổ Hạo Nhiên sửng sốt nhìn Điệp Y nói: “Những lời này chẳng phải là ta từng nói với nàng sao? Không ngờ nàng vẫn nhớ, tuyệt vời, tuyệt vời, lại đây Minh Thanh, sai người chặt bỏ hết cây hoa trong vườn đi, không có việc gì phải nhìn những thứ chướng mắt này cả.” Xa xa, Minh Thanh nghe lệnh liền hô lên một tiếng vâng dạ. Thiếu gia của hắn kiêu ngạo của hắn mà đã muốn có được nụ cười của thiếu phu nhân thì đừng nói chỉ một khoảnh sân này, cả tòa nhà này hắn cũng dám đốt, vậy nên chuyện chặt bỏ mấy thứ cây cối kia thật tình không có gì to tát cả.
Điệp Y liếc nhìn Cổ Hạo Nhiên, hắn lập tức bứt một quả nho đút cho nàng ăn: “Ăn hoa quả nào, rất tốt cho cơ thể đó.” Điệp Y tức mình quay đầu, không thèm nhìn Cổ Hạo Nhiên nữa. Nàng không phải heo, mấy ngày hôm nay hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại uống thuốc bổ đã ngán lắm rồi. Cổ Hạo Nhiên muốn cho nàng ăn thêm hoa quả tuy là ý tốt, nhưng nàng không thích kiểu ý tốt trao ra phải có người nhận mới tính là tốt, còn nếu người ta từ chối lại bảo rằng không tốt. Như thế là ép buộc, mà Điệp Y thì chưa bao giờ thích gò ép bản thân mình cả.
Cổ Hạo Nhiên tủm tỉm cười đút quả nho vào trong miệng, nhanh nhẹn hôn lên đôi môi tái nhợt của Điệp Y. Điệp Y hoàn toàn không có ý định giãy dụa, việc đó chẳng có tác dụng gì ngoài lãng phí sức lực cả. Nàng mặc cho Cổ Hạo Nhiên dùng lưỡi đẩy quả nho vào khoang miệng mình. Khi Cổ Hạo Nhiên còn đang do dự không biết nên ở hay nên đi, đôi mắt Điệp Y bỗng bừng sáng, ngay tức khắc, quả nho từ miệng nàng đã được đẩy trở lại miệng Cổ Hạo Nhiên.
Đương nhiên Cổ Hạo Nhiên vô cùng sửng sốt, nhưng với tốc độ phản ứng của hắn, quả nho chẳng mấy chốc bị đẩy vào thế giằng co một mất một còn, rồi không biết ai là người cuối cùng nuốt xuống. Nho không còn, nụ hôn đút nho cũng không còn, thế vào đó là một nụ hôn thứ thiệt, nóng bỏng đến điên cuồng. Điệp Y quấn quít lấy môi Cổ Hạo Nhiên, thỉnh thoảng mon men vào hẳn khoang miệng hắn đùa giỡn. Cổ Hạo Nhiên cũng không yếu thế, một tay đỡ gáy Điệp Y, một tay quàng qua eo nàng, cuồng dã ghìm giữ khuôn miệng thơm tho gợi cảm, nôn nóng cắn mút không ngừng.
Kích thích khiến Điệp Y rướn hẳn người lên áp sát Cổ Hạo Nhiên. Hành động khiêu khích ấy được đáp trả bằng một tiếng gầm kìm nén từ đối phương, hắn ôm nàng chặt hơn, kiên quyết điên cuồng đến cùng. Hồi lâu, Cổ Hạo Nhiên mới chịu thả Điệp Y ra.
Ánh lửa đun đỏ đôi mắt Cổ Hạo Nhiên, đôi môi Điệp Y đỏ chói mê hoặc, hắn không dám nhìn, chỉ nắm chặt cánh tay Điệp Y, tựa đầu lên trán nàng, hổn hển khàn giọng nói: “Vừa lòng chưa? Điệp Y, nhưng việc như thế này từ giờ về sau đừng làm nữa, nàng bị thương ta không thể chạm vào, vậy nên cho dù bất mãn cũng chớ có dùng phương pháp này ép buộc ta.”
Điệp Y hơi khớp một chút, đúng như lời Cổ Hạo Nhiên nói, nàng cố tình khiêu khích hắn. Nàng không tin trong lúc sức lực còn chưa hồi phục nàng không có cách nào đối đầu với hắn.
Hai người không nói gì một lúc lâu, Cổ Hạo Nhiên mới ngẩng đầu lên nhìn Điệp Y nói: “Ta biết nàng không thích ăn nhiều đến như vậy, nhưng thân thể này cần uống thuốc để điều dưỡng, những thứ nàng nghĩ vô dụng kia đều có tác dụng tẩm bổ cơ thể sau khi bị rắn cắn, đừng cho rằng cứ giải được độc là xong, điều dưỡng thân thể cũng rất quan trọng. Nàng dù có không muốn yêu quý thân thể của mình, cũng phải để cho ta thay nàng chăm lo cho nó chứ.”

Điệp Y nhìn vào mắt Cổ Hạo Nhiên, lòng mắt hắn thấm đẫm xót xa, một cách thể hiện khác của thương yêu khiến người nhìn có cảm giác đang được trân trọng, nâng niu vô cùng. Lông mày Điệp Y giật nhẹ, không biết phải nói gì, đôi mắt lạnh lẽo gấp gáp nhìn qua hướng khác.
Cổ Hạo Nhiên thấy thế cũng không nói gì thêm, hơn ai hết, hắn biết Hi Mã Lạp Sơn không phải chỉ vài ngày là chinh phục được. Bàn tay buông lỏng, trượt xuống trên cánh tay Điệp Y, tình cờ lại chạm vào cơ quan ám khí trên cổ tay nàng. Thấy thế, Cổ Hạo Nhiên bèn kéo tay áo Điệp Y lên, nhìn ngắm một hồi rồi hỏi: “Đây là cái gì thế? Lần trước nàng dùng cái này giết đám rắn trên người ta phải không?”
Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên tò mò thì ừ một tiếng, Cổ Hạo Nhiên liền kéo tay Điệp Y đến sát mặt để nghiên cứu, thấy chiếc vòng này nhìn bề ngoài không có gì bất thường, Cổ Hạo Nhiên hỏi: “Thứ này dùng như thế nào?”
Ngón tay Điệp Y hơi nhấc nhấc lên ra hiệu hắn nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay. Ám khí này tuy là vật phòng thân của nàng, nhưng Cổ Hạo Nhiên biết cũng không có vấn đề gì. Cổ Hạo Nhiên nhìn ngón tay Điệp Y, đột nhiên nói: “Cho dù nàng có tê liệt toàn thân, giết ta vẫn dễ như trở bàn tay phải không?” Cơ quan kích hoạt ám tiễn được đặt tại ngón út của Điệp Y, nếu không tinh mắt nhìn thì sẽ chỉ thấy nó giống một chiếc nhẫn, nhưng nếu chú tâm quan sát sẽ thất chỉ cần ngón tay này huơ nhẹ một chút, ám tiễn phóng ra có thể giết người ngay lập tức, mà ngón út Điệp Y mấy hôm nay vẫn có thể sử dụng bình thường.
Điệp Y hừ một tiếng không nói gì trong khi Cổ Hạo Nhiên cười sung sướng, hôn chụt một cái lên má nàng: “Điệp Y à, nàng làm ta vui lắm, cực kì vui luôn.”
Điệp Y ngán ngẩm không thèm nhìn hắn, dĩ nhiên nàng nếu muốn giết đã giết từ lâu rồi. Tên này đúng là dở hơi chết đi được.
Cổ Hạo Nhiên cười tươi như hoa, hắn đương nhiên là biết nếu đổi thành một người khác thực hiện hết những trò hắn làm suốt mấy ngày hôm nay, chỉ e kẻ đó đã bị Điệp Y hạ sát từ lâu. Điệp Y ngay cả đối với nữ giới cũng không thoải mái, làm sao có thể để yên ột tên đàn ông động chạm vào mình được. Nói vậy cũng có nghĩa là hắn là một người đặc biệt của nàng, như thế có thể không đáng mừng sao. Tuy nhiên Cổ Hạo Nhiên đã quên mất rằng cách lí giải của hắn lại không giống Điệp Y. Trong mắt Điệp Y, hắn thuộc quyền sở hữu của nàng, vậy nên hắn có thể là sủng vật của nàng, cũng có thể là tôi tớ, kẻ hầu người hạ, là một món đồ chơi…Gì cũng được, chỉ có duy nhất một thứ không phải: người yêu. (khổ thân anh ý)
Quan sát hết thảy từ phía xa, Cổ Ly và Cổ Chấn nhìn nhau cười tủm tỉm, vẫy tay ra hiệu cho anh em Cổ Hạo Ảnh đang cười mờ ám và tên thị vệ của Cổ Ly đứng lùi xuống. Cảnh thân mật của đám tiểu bối, trưởng bối nhìn thấy còn tạm chấp nhận chứ để người ngoài nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa.
Cổ Ly và Cổ Chấn nhìn Điệp Y và Hạo Nhiên, ý cười trên mặt trở nên tinh nghịch, nhưng lòng mắt lại thăm thẳm như nước hồ. Cổ Ly tựa lưng vào hòn giả sơn, ánh mắt chốc chốc lại đảo về phía Cổ Hạo Nhiên, nói với Cổ Chấn: “Ca, xem ra Cổ Hạo Nhiên thực sự thích Điệp Y rồi, ngươi thử nói xem hai đứa nó liệu có gánh vác được Cổ gia không đây?”
Cổ Chấn quay lưng về phía Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, cố tình che tầm mắt người thị vệ của Cổ Ly, nhỏ giọng đáp: “Xét về mặt năng lực thì hai đứa đều kiệt xuất cả, nhưng tại thời điểm này thì chưa được, Điệp Y không tín nhiệm Cổ Hạo Nhiên, điều đó là điều nguy hiểm thứ nhất. Thứ hai, tình cảm của Điệp Y với Hạo Nhiên không sâu đậm, rất đang lo lắng.”

Cổ Ly ừm một tiếng rồi cũng hạ giọng nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, thoạt đầu ta chỉ cho rằng hai đứa có xích mích với nhau, nhưng đến hôm bắn cung vừa rồi mới biết, Hạo Nhiên và Điệp Y về căn bản không hề có sự tin tưởng dành cho nhau. Vốn tưởng hôm ấy lên núi có thể kiếm cớ khiến chúng phải nói thật, không ngờ lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Hiện tại trong khi Hạo Nhiên rất nhiệt tình, Điệp Y lại chẳng để lộ chút cảm xúc nào cả. Cô gái này, không biết là kẻ thâm sâu khó lường hay là một người vô tình đây.”
Cổ Chấn nói: “Điệp Y chắc không phải đứa vô tình, cứ xem cung cách nàng xử sự với Mộng Tầm có thể thấy được điều đó. Thế nhưng nếu trẻ nhỏ không phải mối kiêng kị của nàng, thì người lớn luôn là đối tượng nàng để tâm để phòng, hoặc không sẽ đối xử rất lạnh đạm.”
Cổ Ly nhíu mày nói: “Như vậy không tốt một chút nào cả, nàng không muốn yêu Hạo Nhiên, Hạo Nhiên lại thích nàng, thật khó giải quyết.”
Cổ Chấn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nếu Hạo Nhiên có thể phối hợp tốt với Điệp Y thì bằng năng lực của hai đứa, không chuyện gì là không thế ứng phó, kể cả trong tình huống không ăn ý đi chăng nữa thì có lẽ vẫn xử lí được, thế nhưng hai đứa lại không tin cậy lẫn nhau, chuyện này thật khó nói.”
Cổ Ly khẽ thở dại một tiếng nói: “Không thể “có lẽ” nữa đâu, nữ hoàng hiện tại đã để ý đến mũi nhọn từ phía Cổ gia, cũng có dã tâm thôn tính rồi. Bởi thế lần này ta xuất cung cũng là để nói chuyện này với ca ca, cần phải hết sức khéo léo để bọn họ ngao cò tranh nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi.”
Cổ Chấn lặng lẽ thở dài: “Ta biết ngươi có việc cần nói với ta mà, nhìn tên thị vệ kia là biết, lúc nào cũng bám sát ngươi. Chuyện này ta cũng hiểu, từ sau khi đối thủ ngang cơ là Sơn gia bị chúng ta đánh bại, thế lực Cổ gia bành trường hơn bao giờ hết, bây giờ khắp vương triều Thánh Thiên này có chỗ nào Cổ gia với không tới? Muôn dân đều biết địa vị Cổ gia là vô địch thiên hạ, chẳng lẽ những người kia làm ngơ mãi được hay sao? Nay Hạo Nhiên đã là đương gia của Cổ gia, là người đứng mũi chịu sào, chuyện riêng của nó cũng tự nhiên thành chuyện chung của cả gia tộc.”
Cổ Ly không quay đầu lại, tiếp tục nói: “Mấy hôm nay tốn công thử thách Hạo Nhiên cũng là vì lẽ đó, biểu hiện của thằng bé rất vừa lòng ta, quả thật Hạo Nhiên đã trưởng thành rồi. Nhưng điều ta ngạc nhiên nhất lại chính là Điệp Y, người con gái này tính cách mạnh mẽ dữ dội nhưng phong thái lại điềm đạm, quyết đoán mà rất lạnh lùng, cách hành xử cũng không theo quy tắc thông thường. So với Cổ Hạo Nhiên tuy cô ta gần như đối lập hoàn toàn nhưng lại vừa khéo bổ khuyết cho nó, thành ra hai đứa phối hợp sẽ rất hoàn hảo.”
Cổ Chấn gật đầu tán đồng nói: “Ta hi vọng Điệp Y có thể bảo vệ Hạo Nhiên. Hạo Nhiên giỏi về thủ đoạn và mưu đồ, Điệp Y lại mạnh về tâm trí. Bởi thế ta dám cược rằng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cho dù Hạo Nhiên có không chống cự nổi, Điệp Y cũng có thể giúp hắn vượt qua. Điệp Y đã hứa với ta sẽ giúp Hạo Nhiên, ta tin nàng.”
Cổ Ly không ngờ Điệp Y lại hứa hẹn như vậy, nhưng nhẹ giọng nói: “Một khi đã vậy thì ta yên tầm rồi, ca, cũng đến lúc cân nhắc buông tay rồi.”
Cổ Chấn nghe được lòng chân thành của Cổ Ly, thanh thản cười nói: “Nếu có thể buông tay chẳng lẽ ta lại ở lại? Ngươi đừng quên lời cha nói, giang hồ một đi không trở lại.”
Cổ Ly thở dài thật sâu, nhìn Cổ Hạo Nhiên ôm Điệp Y ở xa, chậm rãi nói: “Hi vọng Hạo Nhiên không làm chúng ta thất vọng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui