Edit: Cesia
*****
“Ai da, ta nói lục đệ ngươi, cảm tình cùng Điệp cho dù có tốt cũng không cần phải lúc nào cũng biểu hiện ra ngoài, đệ có phải muốn làm cho đại tẩu của đệ hâm mộ hay không? Tay đến bây giờ còn nắm chặt, cũng phải để đại tẩu của đệ có cơ hội sờ đến tay Điệp Y chứ, đệ nói được không?” Nữ tử xinh đẹp ngồi bên cạnh Cổ Hạo Dương cười đến hai mắt đều loan lên, nhìn hai người vẫn đang nắm chặt tay trêu ghẹo nói, lời nói vừa dứt cả đại sảnh mọi người đều cười ầm lên.
Cổ Hạo Nhiên cười hắn hắc xán lạn, “Đại ca, quản giáo phu nhân của ca đi, đều đã làm mẹ của hai hài tử rồi con chanh chua như thế.”
Cổ Hạo Dương cười ha hả nói, “Ta nhìn thế cũng nhìn không ra chanh chua đâu, chỉ là nói đúng tình hình thực tế thôi, mọi người xem đến bây giờ vẫn còn nắm chặt kìa.” Trong đại sảnh nhất thời lại vang lên một trận áp chế tiếng cười, Cổ Hạo Nhiên căm giận thu lại lực đạo trước buông tay ra, Điệp Y sắc mặt bất động cũng đi theo thả tay ra.
“Tiểu lục, đại ca đại tẩu chúc hai người ân ân ái ái, hạnh phúc mỹ mãn, bạch đầu giai lão.” Cổ Hạo Nhiên không chút khách khí nhận lấy hồng bao, cùng Điệp Y gọi một tiếng đại ca đại tẩu sau đó liền hướng nhị ca đi tới.
Lão nhị Cổ Hạo Viễn tính tình lạnh lùng chỉ thản nhiên nói, “Nhất định phải hạnh phúc.” Cái gì cũng chưa nói, bất quá năm chữ cũng đã đủ bao hàm sự chúc phúc cùng yêu thương đối với đệ đệ nhỏ tuổi nhất của mình, nhị tẩu là một nữ tử cực kỳ ôn nhu, ôn nhu đến xuất ra thủy, cười cầm lấy tay của Điệp Y nói, “Điệp Y, viện chúng ta trụ gần nhau, về sau phải thường xuyên gần gũi mới được.”
“Ha ha, nhị tẩu, sân trụ càng gần thì càng thân, chúng tôi đây trụ chỉ cách nhau một khoảng ngắn, vậy chẳng phải càng sớm thân với Điệp Y hơn tẩu sao? Khó làm được, Điệp Y, về sau nhất định phải thường xuyên ghé vào Thủy Các, chỗ của ta trồng đầy thủy tiên lúc này vừa đúng mùa hoa nở.” Một nữ tử mặc váy dài màu tím nhạt tiến lên vài bước kéo lấy tay Điệp Y.
“Bạch Thiên nói cái gì, miệng lưỡi lanh lợi những lời tốt đẹp đều bị muội giành hết.” Nhị tẩu cười khanh khách đánh vào tay của Bạch Thiên đang kéo lấy tay Điệp Y.
“Đúng đó, ta cũng không biết nương tử của ta sinh như thế nào lại mồm mép lanh lợi như thế, mỗi ngày đều huyên thuyên không sợ nói đến nước miếng đều khô.” Ngồi ở vị trí thứ ba một vị nam tử cực quyến rũ cười hơ hớ ứng lời.
“Tam ca, tam tẩu còn không phải bị ca nuông chiều quen, ca nếu không thích nghe nàng nói, tam tẩu có thể luyện thành một bộ võ mồm nước lửa bất xâm, đao thương bất nhập như hôm nay sao.” Cổ Hạo Nhiên rõ ràng khinh bỉ kẻ vừa ăn cướp vừa la làng.
“Tiểu tử nhà ngươi, về sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi nuông chiều Điệp Y nhà ngươi, đến lúc đó mà để ta bắt được.” Cổ Hạo Nhiên vừa nghĩ đến cảnh mình chiều chuộng Điệp Y, không khỏi toàn thân đánh cái rùng mình, đùa giỡn cái gì, nghĩ như thế nào cũng thấy nổi da gà. (Cesia: Đừng kết luận sớm quá nha!)
“Tiểu lục, về sau đã là người lớn, tốt nhất vợ chồng phải hòa thuận mỹ mãn, tiểu lục, nhớ kỹ thê tử là lấy về để thương, không thể khi dễ Điệp Y.” Lão tam Cổ Hạo Danh khó được nghiêm túc nói.
Cổ Hạo Nhiên hắc cười hắc hai tiếng nói, “Đệ đã biết tam ca.” Liếc mắt nhìn thoáng qua thần sắc lãnh đạm đứng bên cạnh Điệp Y, thương nàng? Khi dễ nàng? Nàng không khi dễ hắn đã là may phước rồi.
Mang theo Điệp Y đi đến trước mặt lão tứ Cổ Hạo Thanh, tính tình của lão tứ giống cha của bọn họ Cổ Chấn, nghiêm túc trầm ổn, lúc này Cổ Hạo Thanh vỗ vỗ vào vai của Cổ Hạo Nhiên nói, “Tiểu tử, rốt cuộc trưởng thành, về sau không còn là tiểu hài tử nữa, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho thê tử, như vậy mới là một hảo trượng phu.”
Mộ nên tứ tẩu khuôn mặt tròn trịa cười tủm tỉm nói, “Lão lục à, về sau có người quản đệ, có thê tử tốt như vậy, nhìn đệ về sau còn có thể giống như một con ngựa hoang hay không.”
Cổ Hạo Nhiên trừng Cổ Hạo Thanh nói, “Tứ ca, tứ tẩu lớn chừng này còn giống như tiểu hài tử? Ca dạy dỗ thế nào vậy?” Nói còn chưa dứt tứ tẩu lập tức cả giận mắng, “Đệ mới là tiểu hài tử.” Cổ Hạo Nhiên lắc đầu, “Đây mới không phải.” Nói xong xoay người mang theo Điệp Y đi gặp lão ngũ.
Lão ngũ Cổ Hạo Ảnh một đôi mắt phượng bộ dạng cực kỳ tuấn mỹ, cá tính lại tối phong lưu, đưa cho Cổ Hạo Nhiên hồng bao lại cười ghé vào tai của Cổ Hạo Nhiên nhỏ giọng nói, “Có muốn ta truyền cho đệ vài chiêu không? Nhìn bộ dạng nàng dâu của đệ xinh đẹp nhưng mà có gai, khẳng định là kẻ khó chơi.” Cổ Hạo Nhiên cười xán lạn gật đầu, Điệp Y nhìn thấy ngũ tẩu ngôn chi hữu vật (*), không khỏi liếc nhìn vài lần.
(*) Ngôn chi hữu vật: nói chuyện văn vẻ, có hàm súc.
Ngũ tẩu nhìn thấy ánh mắt của Điệp Y đảo qua, liền khẽ mỉm cười, kéo lấy tay Điệp Y nói, “Điệp Y, về sau đều là người một nhà, lục đệ là nhân trung long phượng, tính tình khó tránh khỏi có chút cao ngạo quật cường, bất quá tâm địa lại rất tốt, muội cũng nhiều nhiều thương hắn.”
Cổ Hạo Nhiên gặp mọi người trong nhà đều đứng về phe của Điệp Y, trong lòng đã sớm buồn bực, lúc này ngũ tẩu lại nói giúp cho hắn, nhất thời vẻ mặt hớn hở, bất quá nghĩ tới cảnh Điệp Y thương hắn, không khỏi khổ hé ra mặt, tình cảnh kia tưởng cũng không dám tưởng, hơn nữa mục tiêu của hắn chính là thu phục nàng, chỗ nào muốn nàng thương hắn. Điệp Y nhìn vào đôi mắt bao hàm trí tuệ của ngũ tẩu, không đáp có mà cũng không đáp không.
Kế tiếp ba muội muội của Cổ Hạo Nhiên đều đồng loạt chen tới, từng người chen nhau chúc phúc, từng người một đều tán dương mỹ mạo của Điệp Y, trực tiếp đem Cổ Hạo Nhiên gạt sang một bên, Cổ Hạo Nhiên lập tức nhún vai đi tới chỗ của mình ngồi xuống, Điệp Y bị ba tiểu nha đầu vây ở giữa, ba cái nha đầu này tuyệt không giống những người khác, đại tẩu nhị tẩu tuy rằng kéo lấy tay nàng, nhưng cái khí chất lạnh nhạt cùng băng lãng trên người nàng không phải các nàng có thể chịu được, tuy nói không đến mức e ngại không dám đụng vào, nhưng cũng không giống như ba tiểu nha đầu xông tới như gió, triệt để bỏ qua vẻ lạnh lùng trên mặt nàng.
“Tiểu tẩu tử, muội hôm nay rốt cuộc nhìn thấy được một người có thể sánh kịp tiểu ca, tẩu không biết tiểu ca đáng ghét thế nào đâu, lúc nào cũng bày ra một bộ thiên hạ duy ngã độc tôn, người nào cũng không xem trong mắt, việc gì cũng không để ở trong lòng, giống như hắn mới là kẻ hoàn mỹ nhất, Hạo Vũ ghét nhất vẻ tự đại của tiểu ca, nhưng lại thật không tìm được người nào có thể so với hắn, tiểu tẩu tử, tẩu xuất hiện rốt cuộc cứu vãn sự tuyệt vọng của muội, tiểu ca cũng không phải thiên hạ độc nhất vô nhị.” Tuôn ra một tràng thật dài, chỉ mới mười tuổi Cổ Hạo Vũ, con gái út của Cổ gia, vẻ mặt kích động nhào vào người của Điệp Y.
“Đúng đó, tiểu tẩu tử, tẩu nhất định phải đem tiểu ca áp chế, bằng không cái đuôi của tiểu ca nhất định sẽ vểnh lên trời.” Con gái lớn nhất của Cổ gia Cổ Hạo Vân nghiêm trang nói.
Hai người vừa nói hoàn cả đại sảnh nhất thời lại bùng nổ một tràng cười, Cổ Hạo Nhiên xanh mặt nói, “Các ngươi ba người câm miệng lại hết cho ta, dám bêu xấu lục ca, các ngươi cũng đừng hòng có tiền tiêu vặt.”
Cổ Hạo Vũ vểnh môi hướng Điệp Y nói, “Tẩu xem, là thế đó, tiểu ca quá khi dễ người.”
Cổ Hạo Danh cười to nói, “Nói rất đúng, nói rất đúng, không hổ là hảo muội tử của ta, nhìn vấn đề thật thấu triệt, ha ha.”
Tứ tẩu cười đến ánh mắt híp lại nói, “Tiểu Vũ, coi chừng họa là từ miệng mà ra, chọc giận kim chủ của các ngươi, sau này tiền tiêu vặt thật sự không còn đó.”
Cổ Hạo Vũ kéo kéo tay Điệp Y nghĩ nghĩ rồi nói, “Không sợ, lục ca không cho chúng ta tiền tiêu vặt, còn có đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca, còn có năm vị tẩu tử, chúng muội muội đáng yêu như thế này, mọi người nỡ nhẫn tâm nhìn chúng ta đói chết sao?”
Tam tẩu lập tức phì cười, “Cảm tình chính là muốn bắt chẹt chúng ta đây mà, đói chết? Cổ phủ nếu để cho các vị tiểu thư đói chết, vậy còn là thiên hạ đệ nhất môn đình sao? Cha, nương, nhìn thấy hay không, ba cái nha đầu nếu không có tiền của lục đệ sẽ bị chết đó, trong phủ lúc nào lại cùng đến nước này? Hay là trong mắt của ba nha đầu này chỉ có lục ca, những người khác đều bị ném sang một bên. Cha, nương, đây chính là điển hình của vong ơn phụ nghĩa.”
Phương Lưu Vân cười khúc khích nói, “Ta xem dứt khoát cứ ném ba nha đầu này cho Hạo Nhiên nuôi là xong, ta rốt cuộc được thanh nhàn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...