Con Labrador chỉ đưa mắt nhìn cậu, không làm ra bất cứ phản ứng nào.
Duẫn Đông Lâm cứng người, cuối cùng bưng kín mặt, thở dài, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Mấy ngày kế tiếp, tình huống vẫn không chút thay đổi.
Duẫn Đông Lâm phát hiện, cuộc sống của cậu, đã hoàn toàn trở về quỹ đạo thường ngày. Sẽ không còn tên con trai nào kỳ quái xuất hiện trong giấc mơ của cậu nữa.
Duẫn Đông Lâm đem toàn bộ việc này nhét vào sau đầu, lần nữa đem toàn bộ sự chú ý của mình hướng vào công việc.
Mỗi ngày thức dậy đến công ty làm việc, từng khắc từng khắc không ngừng đem chuyện mỗi ngày phải làm làm cho xong, ngẫu nhiên còn cùng đồng nghiệp đùa cợt cuộc sống tình cảm của cậu, sau đó lại tan ca về nhà.
Nhưng cuộc sống sao lại có khả năng vĩnh viễn mà bình thản như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó có chuyện bất bình thường xảy ra.
Mỗi tối ăn cơm xong, cậu đều dắt Nhị Bảo đi tản bộ.
Bọn cậu thường xuyên đi dạo khắp công viên hết một lượt rồi mới về nhà.
Nhưng có một ngày, Duẫn Đông Lâm đột nhiên muốn đổi lộ tuyến, cũng giống như ăn cơm, cần phải thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị.
Cậu dắt Nhị Bảo đi dạo dọc theo con đường nhỏ chính giữa hai chung cư.
Con đường nhỏ này thường không có một bóng người. Cách một khoản mới có một ngọn đèn đường phát ra ánh sáng nhu hòa ấm áp.
Duẫn Đông Lâm đi trước, Nhị Bảo nối gót theo sau.
Duẫn Đông Lâm nhìn bầu trời đêm, cảm thán nói: “Có một người nói hắn cũng tên là ‘Nhị Bảo’, mày nói xem, tao làm sao lại nằm mơ ra cái dạng kỳ quái như vậy?”
Nhị Bảo chăm chú nhìn đường đi sát theo sau cậu.
“Vốn tao còn tưởng rằng không phải là mộng….” Duẫn Đông Lâm nhỏ giọng lầu bầu, nửa câu sau lại dường như cố ý lớn tiếng nói: “Kết quả thật sự chỉ là một giấc mộng, nếu không sao lại có người nào đó đột nhiên biến mất như thế chứ?”
Con Labrador rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Duẫn Đông Lâm cúi đầu nhìn nó, con chó lại cúi đầu xuống, chuyên tâm tìm vi trùng dưới đất
Duẫn Đông Lâm có chút buồn bực, liền ngậm miệng lại, không muốn phát biểu ý nghĩ nữa.
Một người một chó không có mục đích đi tới trước, đột nhiên lại bị ba người lạ ngăn cản.
Duẫn Đông Lâm sửng sốt, kinh ngạc phát hiện ra ba người kia chính là ba tên sàm sỡ cậu tại quán gay bar.
Ban đầu bởi vì ánh sáng mù mờ của gay bar, hơn nữa Duẫn Đông Lâm cũng vừa mới uống rượu, không thể nhìn kỹ bọn họ. Lúc này vừa nhìn, ba người kia qua nhiên là đang mặc đồ dành cho đám côn đồ.
Vừa xăm hình còn xỏ lỗ tai, lại còn bộ dạng tươi cười không hề có ý tốt nữa chứ.
Duẫn Đông Lâm nhíu mày, hỏi: “….Có chuyện gì sao?”
Ba tên kia trao đổi ánh mắt cho nhau, một người bật cười đầy vẻ giễu cợt, nói: “Có gì chuyện hả? Đương nhiên là có chuyện!” Tên này hình như chỉ mới hai mươi tuổi sinh ác tâm liếm liếm môi, lộ rõ ánh mắt hèn mọn, vừa cười vừa nói: “Ông đây muốn cùng mày thuê phòng, mày không đi, hôm nay có phải là đáng bị phạt hay không?”
“Chúng tao có tới ba người, hưởng thụ cho sướng đi ha?” Một tên khá cười *** đãng.
“Cho mày sảng khoái đến chết luôn.” Tên cuối cùng tổng kết lại.
Duẫn Đông Lâm: “….”
Mặc dù trên mặt chưa lộ ra biểu tình gì, nhưng cậu đã cảm thấy có chút khẩn trương rồi.
Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh nhau, nhưng cậu hiểu rõ tình huống trước mắt này, không dễ dàng trốn thoát.
Lo lắng nhìn con Labrador đứng bên cạnh, Duẫn Đông Lâm lê từng bước về phía trước, che chắn cho nó, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói: “Không tiện rồi, tôi đang dẫn chó đi dạo, giờ phải về nhà.”
“Ai ui, vậy không phải đúng lúc sao?!” Tên kia bật cười, “Chúng ta đến nhà ngươi, càng sảng khoái hơn!”
“….Không tiện, ta thích con gái….”
“Đệt mợ, thích con gái vậy đến chỗ đó làm gì? Mày lừa quỷ đấy à!”
“Tôi…”
Ba tên lập tức vây quanh cậu, ý định muốn đánh ngất Duẫn Đông Lâm đem cậu vào khách sạn.
Duẫn Đông Lâm bị đấm vào cổ ngã nhào, lui về sau từng bước.
Cuối cùng, cậu hô to một tiếng: “Nhị Bảo, chạy mau!” Nhân tiện cũng xoay người chạy thoát.
Đại cẩu rõ ràng là vẫn còn sửng sốt, sau đó lập tức chạy đuổi theo Duẫn Đông Lâm.
Ba tên kia lập tức phản ứng lại. Tên đầu sỏ hô to: “Đuổi theo!”, cả ba lập tức chạy đuổi tới.
Duẫn Đông Lâm từ sau khi tốt nghiệp đại học, đã không còn gặp phải cái cảnh phải chạy thoát thân như thế.
Cậu thở hồng hồng chạy về nhà, thỉnh thoảng quay đầu lại xem Nhị Bảo có đuổi theo kịp hay không, sau đó nhìn ba tên côn đồ kia gắt gao đuổi theo, liền bị dọa thêm một đợt nữa, cước bộ bất giác đề nhanh thêm mấy bậc.
Nhưng thể lực của Duẫn Đông Lâm làm sao có thể hơn được ba tên khỏe mạnh kia a.
Cuối cùng, cậu bị một trong ba tên vật ngã xuống đường.
Tên kia đem cậu đặt lên tường, chế trụ tay.
Ba tên điên cuồng mà cười, kịch liệt cãi lộn nên cởi quần hay áo Duẫn Đông Lâm trước!
Duẫn Đông Lâm hoảng sợ cực kỳ, cả giận nói: “Buông tôi ra! Tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
“Báo cảnh sát thì nói cái gì hả?! Nói mày bị đàn ông bạo hoa cúc sao? Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
Duẫn Đông Lâm dùng sức giãy ra khỏi trói buộc của tên kia, mạnh mẽ xoay người, nhưng trước mặt cậu lại một con dao cắt trái cây.
Nhất thời, máu trên thân thể cậu toàn bộ bị rút hết.
“Không muốn chết thì để cho tao hưởng thụ sảng khoái đi, tách hai chân ra!”
Duẫn Đông Lâm dù chết cũng không muốn làm loại chuyện như vậy.
Sắc mặt cậu trắng bệch không còn chút máu, không rõ tại sao chỉ cần đổi lộ tuyến đi dạo với chó liền đụng phải loại chuyện này.
Nếu như cậu không thay đổi lộ tuyến….
Nếu như buổi tối hôm đó cậu không bước vào quán bar kia….
Ngay lúc Duẫn Đông Lâm quyết định cho dù có bị cắt cổ cũng phải phản kháng cho bằng được, thì lại có một chuyện đột ngột xảy ra.
Con đường này nguyên bản chỉ có 4 người, đột nhiên lại xuất hiện thêm một người.
Người kia nhanh nhẹn như không khí quật gã một tên xuống đất!
Cái tên kia ngã bịch một cú như trời giáng kêu la om sòm mới khiến hai tên còn lại phản ứng.
Cậu nhìn về phía người nọ, cư nhiên lại là tên con trai tóc đen kia.
Duẫn Đông Lâm ngây dại.
Người kia rất mạnh khỏe, rất uy mãnh, ba tến khốn kia chả làm gì được hắn, lại còn sợ tới mức tè ra cả quần, chạy trối chết.
Đợi đến khi con đường nhỏ này chỉ còn hai người bọn họ, hắn đã đưa mắt phóng tới trên người Duẫn Đông Lâm, trầm mặc.
Duẫn Đông Lâm ngơ ngác nhìn hắn, ngã phịch xuống đất.
“….Anh không sao chứ?” Hắn cúi đầu hỏi.
“….Không sao.” Duẫn Đông Lâm rất nhanh đã phản ứng lại được, chuyện đầu tiên làm chính là tìm kiếm thân ảnh của Nhị Bảo, nhưng mặc cho cậu tìm khắp hang cùng ngõ hẻm, cũng không thể thấy con Labrador đang ở đâu.
“….Này không phải nằm mơ đâu,” hắn kéo kéo khóe miệng, nói, “…Anh…”
Duẫn Đông Lâm rốt cục cũng từ bỏ việc tìm Nhị Bảo.
Cậu nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Tốt xấu gì cũng là người mình nhớ a, giờ đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cậu, thực sự là khiến cậu ứng phó không kịp mà.
Duẫn Đông Lâm ngây ngốc nói: “….Anh thật là Nhị Bảo?”
Hắn dùng trầm mặc làm câu trả lời.
Đại não của Duẫn Đông Lâm cũng không phải là hạng tầm thường, nếu là người khác, nhất định sẽ hỏi “Tại sao con chó có thể biến thành người”, mà cậu thì lại trực tiếp nhảy vọt qua vấn đề này, ngược lại hỏi: “…Nếu như anh là Nhị Bảo, tạo sao ngày đó không đáp lại?”
“Ngày đó?” Hắn nhíu mày, nghi hoặc nói.
Duẫn Đông Lâm cúi đầu, có chút xấu hổ mà ấp úng nói: “….có một lần, tôi nói với anh là tôi sẽ không đến nơi đó nữa, anh…”
Ánh mắt hắn đột ngột sa sầm xuống.
Hắn buồn bã nói: “Anh còn dám nói, anh còn dám tới mấy cái chỗ đó!”
Duẫn Đông Lâm cúi đầu, không nói.
“…Anh còn mang theo cái dấu hôn của tên khác về nhà!”
“…”
“Tôi tức giận a!” Hắn rầu rĩ nói, “Anh không tin tôi là Nhị Bảo còn chưa tính, anh lại còn dám đi tìm thằng đàn ông khác…. Không im lặng một đoạn thời gian, tôi làm sao xả cơn tức này!”
Duẫn Đông Lâm ngẩng đầu, cũng không biết là do bị ủy khuất hay là bị chuyện vừa rồi dọa cho sợ, mắt có chút ướt át.
Cậu nhìn hắn, ngây ngốc nói: “….Tại ngày nó tôi uống rượu say.”
“Ai bảo anh uống rượu!”
“…Sếp bắt tôi uống.”
“…” Hắn trừng mắt nhìn cậu, ý bảo cậu đừng có tìm cái lý do gì mà biện minh nữa.
Vì vậy Duẫn Đông Lâm câm miệng.
Hắn mị mắt, nói: “Tôi nguyên bản còn định dần cho anh một trần nhừ tử mới thôi.”
“…”
“Nhưng hôm nay không được rồi, anh yếu quá, làm sao có thể tự bảo vệ bản thân cho được?”
“…”
“Người khác đừng có hòng chạm vào người anh dù chỉ một chút, tôi khi nãy xém chút đã nhịn không được mà cạp mấy cái mông kia rồi!”
“…”
“Bất quá, đang trong hình người mà làm vậy, chắc chắn anh sẽ bị dọa.”
“…”
Thấy Duẫn Đông Lâm không phản ứng gì, hắn phẫn nộ trừng mắt một cái, nói: “Anh cho tôi cái phản ứng coi!”
Duẫn Đông Lâm cả người run rẩy, ấp a ấp úng hồi lâu, rất không có cốt khi mà nói: “….Cám ơn anh….”
“Chỉ vậy thôi hả?!” Hắn hổn hển nói.
“…” Duẫn Đông Lâm nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi thăm: “….Anh sau này có xuất hiện nữa không?”
Hắn sửng sốt.
Qua một hồi lâu, hắn mới bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi trước giờ vẫn ở bên cạnh anh sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...