Bên này Trương Kỳ đứng ở cửa vịn khung cửa nhìn xung quanh, Quách Tĩnh Tĩnh ở bên kia che dù, thân ảnh người đàn ông nói chuyện với cậu kia khiến Trương Kỳ cảm thấy có quen thuộc. Chờ hai người kia nói xong, Quách Tĩnh Tĩnh dời đi chỗ khác, hai người một người lấy đồ một người che dù. Lúc đi tới chỗ cậu ta, con ngươi Trương Kỳ cũng sắp trừng rớt ra ngoài.
Lại là hắn!
Trương Kỳ thấy Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành tự nhiên cũng chú ý tới cậu ta, Hạ Phạm Hành trên mặt không biểu hiện ra cái gì nhưng ánh mắt trở nên thâm trầm.
Mấy bước đến gần, Trương Kỳ kích động mặt đỏ rần rần, nhìn Hạ Phạm Hành khó nén được hưng phấn nói: "Nguyên lai là anh a, anh... Anh chính là bạn anh em hả?"
Anh? Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết nên giải thích với hắn như nào, trên thực tế chính cậu cũng không quá hiểu tình huống này là sao nữa. Hạ Phạm Hành thấy cậu như vậy cũng biết người này chắc còn mơ hồ hơn mình, như vậy ngày đó giả tên thay thế Trương Kỳ cũng là Quách Tĩnh Tĩnh tự nguyện sao?
Chuyện này quả thực có chút phức tạp, xem ra bọn họ có cần phải tìm thời gian nói chuyện một chút.
Trên thực tế Quách Tĩnh Tĩnh cũng không hiểu hai người này làm sao lại biết nhau. Nếu như nói Hạ Phạm Hành sớm quen biết Trương Kỳ, như vậy đêm hôm đó hắn biết rất rõ ràng không phải là cậu ta, còn cùng cậu xảy ra chuyện như vậy.
Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt trong nháy mắt có chút khó coi.
Trương Kỳ không phát hiện ra. Cậu ta đến bây giờ còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp lại Hạ Phạm Hành, cậu ta nhìn Hạ Phạm Hành hỏi: "Anh có còn nhớ em không? Em tên là Trương Kỳ, chúng ta... đã từng gặp qua một lần rồi. "
Trương Kỳ nói xong lại dừng một chút, dẫu sao lần đó gặp mặt cũng không phải là hồi ức tốt đẹp. Cậu ta còn nhớ lúc đó mình trả lời thật hung hãn nhưng sau chuyện này cậu ta liền hối hận. Đều nói đàn ông thích loại hình ôn nhu lại thiện giải nhân ý (*), có lẽ chính là do cậu ta quá hung hăng mới có thể để cho Hạ Phạm Hành có ấn tượng không tốt về bản thân.
(*) thiện giải nhân ý: ân cần, đồng cảm
Nghĩ như vậy, Trương Kỳ lập tức cúi đầu xuống, khôn khéo nói: "Lần trước... Là em không tốt, em không nên đối với anh như vậy nhưng em cũng là vô tội, em không phải loại người như vậy đâu. Là A Kim lừa gạt em, em quá tức giận mới..."
Trương Kỳ dứt lời liền ngẩng đầu đáng thương trông mong nhìn Hạ Phạm Hành, nũng nịu nói: "Anh đừng nóng giận nha anh, em sau này sẽ không nữa như vậy."
"Đi vào trước đi, ông nội còn đang chờ, chuyện các người có thể âm thầm giải quyết sau."
Quách Tĩnh Tĩnh thanh âm có chút lạnh lẽo, đi qua Trương Kỳ bước vào cửa. Hạ Phạm Hành chân mày cũng chau lại rồi, có chút không biết rõ được tình huống của thiếu niên trước mặt là như nào, dành chút thời gian nghe cậu ta tự hát tự diễn. Cậu ta thật sự không coi mình là người ngoài, đi tới nũng nịu với hắn.
" Này, anh tại sao không nói chuyện a..."
Trương Kỳ đưa tay muốn kéo ống tay áo Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành động tác rõ ràng tránh khỏi. Trương Kỳ sắc mặt cứng đờ, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành. Người này là có ý gì, cậu đã nói xin lỗi rồi mà!
Hạ Phạm Hành lãnh đạm trả lời một câu: " Xin lỗi, tôi không quen cậu."
Nói xong liền đi theo sau Quách Tĩnh Tĩnh vào cửa.
Mặt Trương Kỳ càng đỏ hơn, nhưng không phải do kích động mà là giận. Cậu ta không nghĩ tới Hạ Phạm Hành sẽ nói như vậy. Cậu ta đứng ở cửa một hồi, Trương Kỳ suy nghĩ một chút, có lẽ là do bản thân lần trước thực sự quá đáng nên hắn mới có thể như vậy, nếu cậu ta coi trọng Hạ Phạm Hành mà bọn họ đã bỏ lỡ nhau hai lần nhưng lại gặp được nhau lần thứ ba đại biểu đây là duyên phận đã được số mệnh định trước, lãng mạn biết bao! Lần này cậu ta khẳng định không thể bỏ lỡ một lần nữa!
"Hừ, chờ đi, mình không tin trên đời này có người mà Trương Kỳ không theo đuổi được!"
Bên này Trương Kỳ đối với bản thân vô cùng tự tin, bên kia trên bàn ăn lúc ăn cơm, Quách Tĩnh Tĩnh vốn đã ít nói lại cả buổi tối cơ hồ không nói một lời. Hạ Phạm Hành ngồi ở bên cạnh cậu, nhìn cậu như vậy trong mắt đều là không biết làm sao.
Thái độ Trương Thị đối với Trương Kỳ ngược lại không nhiệt tình như Trương Quốc Phú, dẫu sao mặt mũi dương dấp của Trương Kỳ rất giống mẹ cậu ta. Đã nhiều năm như vậy Trương Vu Hà không trở lại, tư tưởng hai mẹ con một mực không tháo gỡ nhưng cuối cùng cũng là cháu mình Trương Thị làm sao lại không thích. Trương Kỳ nói gà quay ăn ngon, Trương Thị gắp mấy miếng vào trong chén cậu ta để cho cậu ta ăn nhiều một chút.
Bữa ăn này cơm bởi vì có Trương Kỳ ăn uống cũng hết sức náo nhiệt, ít nhất ngoài mặt là như vậy, rượu Hạ Phạm Hành mang tới cũng thêm tác dụng trợ hứng, hắn còn bị Trương Quốc Phú kéo tới uống mấy ly. Thế hệ trước đều có một loại bệnh chính là thích mời rượu, vốn Hạ Phạm Hành nói phải lái xe lão liền nói chỉ cần uống một ly là được, kết quả uống rồi lại uống, một ly biến thành hai ly, ba ly.
Mấy ly rượu uống vào nhưng Hạ Phạm Hành coi còn như thanh tỉnh, nhưng Trương Thị làm sao cũng không để cho hắn lái xe.
"Tối nay đều ở đây đi, trời lạnh như thế này lại mưa, Phạm Hành không thể lái xe được, hơn nữa nhà ta cũng không phải không có giường, trải chăn lên là có thể ngủ. Nghe tôi đi, tối nay không cho phép trở về."
Trương Thị đã nói thì còn ai dám phản bác, Trương Kỳ cũng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, ở lại cùng nhau đi. Em từ nhỏ đã không có anh chị em, thật vất vả mới có anh họ, em còn muốn nói chuyện với anh họ đây."
Trương Kỳ nói như vậy Trương Quốc Phú cũng giữ người lại, Trương Thị liền trực tiếp đi vào phòng trải chăn. Nhà có giường, Trương Thị sạch sẽ, nhiều năm như vậy mặc dù trống không nhưng không có một chút bụi bặm nào, thật ra thì loại biểu hiện này chính là mong bọn nhỏ trở về nhà.
Nhà ngói của Trương Thị có hai gian. Trước kia người ta nuôi con trai đều tự mình xây nhà, có nhà tốt rồi thì cưới vợ. Trương gia có ba người con trai, nhà này là Trương Quốc Phú chuẩn bị cho con trai lớn và con thứ hai, con trai nhỏ lên đại học sau này không chừng sẽ ở lại thành phố nên lão không xây, nào biết cuối cùng con trai không trở lại, lão cùng Trương Thị ở một gian đều cảm thấy trống vắng, một gian khác cũng chỉ đặt đồ lặt vặt trong gian nhà chính, phòng còn sạch sẽ, ngay cả tủ quần áo cũng tốt lắm, kiểu dáng theo phong cách phục cổ.
Kết quả tính ra thì Trương Thị bên này hai gian, phòng trống bên kia hai gian còn chưa đủ để ở.
"Mẹ, con cùng A Tĩnh ngủ với nhau là được, không sao đâu."
Trương Thanh nói như vậy thì vấn đề không đủ cũng được giải quyết, cuối cùng Trương Kỳ ở chỗ Trương Thị, Trương Thanh cùng Quách Tĩnh Tĩnh ở phòng trống bên kia, phòng ngủ chính cho Hạ Phạm Hành.
Trước khi ngủ Trương Thị gọi Trương Thanh vào phòng nói một hồi.
"A Thanh, ba con tính vậy rồi thì con đừng buồn, ở trong mắt mẹ con cũng như bọn Vu Hải vậy, đều là con trai của mẹ, Tĩnh Tĩnh cũng vậy, thằng bé cùng Trương Kỳ không có gì khác nhau, nhưng nhiều năm như vậy không gặp ba con có thiên vị với Trương Kỳ hơn chút, con về nói với Tĩnh Tĩnh để cho thằng bé khỏi buồn lòng."
Trương Thanh nhìn Trương Thị trong lòng ấm áp không nên lời, bỗng nhiên nghĩ lại năm đó nếu như không phải là Trương Thị giúp đỡ y bây giờ còn không biết mình thành cái dạng gì nữa. Trương Quốc Phú đối với y từ đầu đến cuối có chút ngăn cách, y biết chứ, nhưng như vậy đã rất tốt rồi, tốt lắm rồi.
Dưới ánh đèn, Trương Thị những năm này già đi rất nhiều, cũng mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, Trương Thanh cảm thấy ánh mắt mẹ nhìn mình vĩnh viễn không thay đổi.
Ôm lấy bả vai mẹ, Trương Thanh cười giống như một đứa trẻ: "Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều. A Tĩnh không có sao, mẹ nhìn cháu trai lớn lên làm sao lại giống người không hiểu chuyện vậy chứ. Ba bên kia con cho tới bây giờ cũng không có nghĩ nhiều, nhà nào mà không có chuyện cha mẹ thiên vị hơn chút chứ, giống như mẹ thiên vị A Tĩnh, ba thiên vị Kỳ Kỳ, cái này cũng rất bình thường mà."
Trương Thị bị câu cuối cùng của y chọc cười, vỗ vỗ vai y nói: "Cũng chưa nghĩ thông suốt được như con."
Trương Thanh thầm nghĩ: Con dĩ nhiên phải nghĩ thông suốt rồi, không nghĩ thông suốt thì làm sao lại đưa con trai mình tới trong ngực người đàn ông khác chứ. Con trai cũng vậy, rõ ràng làm cũng đã làm rồi mà hết lần này tới lần khác mỗi lần vừa nghĩ tới vẫn cảm thấy không phục.
Hạ Phạm Hành là lần đầu tiên ở phòng như vậy, giường đều là thanh gỗ, ngồi xuống không có cảm giác mềm mại quen thuộc, mặc dù chăn đủ dày nhưng ngồi ở phía trên vẫn có thể cảm giác được sự cứng rắn của giường. Tủ quần áo của gian phòng này có ba cánh, cánh ở giữa còn có một cái gương lớn cao hơn một thước, Hạ Phạm Hành có chút kinh ngạc vui mừng vì phát hiện trên mặt gương có dán hình, trong đó có một tấm là Quách Tĩnh Tĩnh. Cậu đứng trước một cây tùng mở to mắt, núp ở sau lưng Trương Thanh tò mò nhìn thế giới này.
Hạ Phạm Hành cúi người xuống tỉ mỉ ngắm nghía. Quách Tĩnh Tĩnh trên người mặc áo bông đặc biệt cồng kềnh. Cái này cũng không trách được, khi đó cũng không có kiểu áo lông, áo bông đều làm từ cây bông mà ra. Quách Tĩnh Tĩnh người vừa gầy nhỏ, mặc áo bông lên người đi trên đường như một con chim cánh cụt trông đặc biệt đáng yêu, chính là nhìn thật dọa người, cảm giác tùy thời đều có thể ngã xuống, người lớn ở phía sau cũng lo lắng đề phòng.
Hạ Phạm Hành không nhịn được đưa tay ra, một đầu ngón tay đặt lên nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Tĩnh Tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Hạ Phạm Hành cảm thấy là khả năng bị lạnh đến đỏ bừng khá lớn.
"Không biết sau khi con mình được sinh ra có phải cũng đáng yêu như em hay không..."
Hạ Phạm Hành thấp giọng lẩm bẩm, nhắc tới đứa nhỏ một chút tâm can như muốn tan ra, nhưng vào lúc này cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra. Người này ngay cả cửa cũng không gõ đã đi vào, cầm trong tay chậu nước cùng len sợi hưng phấn nói: "Anh Phạm Hành, em đưa nước rửa chân tới cho anh. "
Trong mắt Hạ Phạm Hành thoáng qua một tia không kiên nhẫn, lúc xoay người đã khôi phục lại bình tĩnh.
"Cám ơn, phiền cậu rồi."
"Không phiền, một chút cũng không phiền. Em biết hồi đó em ăn nói có chút quá phận, coi như em có lỗi với anh, anh tha thứ cho em có được hay không, anh Phạm Hành..."
"Gọi tên tôi là được rồi."
"Như vậy sao được." Trương Kỳ đỏ mặt, "Anh lớn hơn em lại là bạn của anh trai em, em dĩ nhiên cũng hẳn phải gọi anh là anh mới đúng..."
Hạ Phạm Hành một bên cởi áo khoác, một bên trả lời: "Tùy."
"Dạ, anh Phạm Hành, anh ngủ ở chỗ này khẳng định không quen đúng không? Nhưng cũng không có cách nào khác, nhà bà nội em tương đối nghèo cho nên cũng không có phòng tốt. Thật ra thì..."
Không đợi cậu ta nói xong Hạ Phạm Hành đã nói: "Cậu còn chưa đi ra sao?"
"A?" Trương Kỳ sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới Hạ Phạm Hành sẽ nói như vậy, rõ ràng lúc trên bàn ăn ông nội vô tình làm rơi đồ ăn trên người hắn hắn cũng vẫn cười ôn hòa, một chút cũng không tức giận, làm sao lại cứ như vậy đối với mình chứ?
Hạ Phạm Hành cũng mặc kệ cậu ta nghĩ như thế nào, trầm giọng lặp lại một lần: "Đi ra ngoài."
Trương Kỳ rõ ràng bị thái độ không chịu được của hắn làm cho kinh động, khẽ cắn răng cảm thấy không cam lòng, há miệng còn muốn nói: "Em..."
"Đi ra ngoài!"
Hạ Phạm Hành thật sự tức giận, thêm nữa ánh mắt hắn nhìn cậu ta vô cùng sắc bén, Trương Kỳ bị sợ lui về sau một bước. Cậu ta cảm thấy Hạ Phạm Hành thật là quá đáng, cậu ta tốt bụng tới đưa nước, người này lại đuổi người. Trương Kỳ mắc bệnh thiếu gia hừ hừ nói: "Đi ra ngoài thì đi ra ngoài!"
Nói xong đập cửa rời đi.
Nằm trong phòng cách vách, Trương Thanh còn chưa có trở lại, nhà cũ hiệu quả cách âm rất kém, bên này âm lượng không thấp, Hạ Phạm Hành cùng
Trương Kỳ nói cái gì Quách Tĩnh Tĩnh cơ hồ nghe được đại khái. Nghe Trương Kỳ đập cửa rời đi, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi một hồi vẫn là không nhịn được kéo cửa ra đi tới chỗ Hạ Phạm Hành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...