Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xe buýt trên đường về nhà thì Chu Hải Ba gọi điện thoại tới, nói là mời cậu ăn cơm. Quách Tĩnh Tĩnh không có tâm tình đó liền cự tuyệt nhưng không ngăn được nhiệt tình của Chu Hải Ba, nói mấy câulàm Quách Tĩnh Tĩnh căn bản không cách nào mà phản bác.
Một câu cuối cùng: "Là anh em thì cậu cứ tới đây."
Quách Tĩnh Tĩnh cầm điện thoại di động ngẩn người một hồi, cuối cùng vẫn là ở trấn trên dưới xe xuôi ngược lên trấn trên, đi tới hàng lẩu mà Chu Hải Ba nói. Chu Hải Ba đã sớm đến, ngồi tại chỗ hút thuốc, rầm rì nhìn Quách Tĩnh Tĩnh vào cửa. Y cũng biết tiểu tử này nhất định sẽ tới, Quách Tĩnh Tĩnh chính là mềm lòng, bạn chớ cùng cậu ta mạnh bạo thì trên cơ bản không có chuyện gì là không thành.
"A Tĩnh, tới tới, chỗ này đây."
Chu Hải Ba phất tay với Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh thấy bèn đi tới chỗ y, ngồi đối diện với Chu Hải Ba. Chu Hải Ba ngoắc tay: "Nhân viên, gọi thức ăn!"
Rồi y quay đầu lại nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Hôm nay tùy ý gọi, ăn thoải mái đi. Anh cậu gần đây ra vùng khác kiếm được một khoản khá lắm, bận bịu tới hôm nay mới xong. Làm xong tôi cũng không trở về nhà mà tới tìm cậu, không nghĩ tới cậu lại cự tuyệt tôi, thật sự tim tôi bị cậu tổn thương sâu sắc." Quách Tĩnh Tĩnh vừa nghe xong liền giải thích: "Thật xin lỗi, tôi hôm nay tâm tình không tốt lắm."
Mắt đậu xanh của Chu Hải Ba liếc cậu một cái, ho khan nói: "Tôi biết, cậu cùng Triệu A Mỹ chuyện kia không thành phải không? Đừng quá khổ sở, điều kiện này của cậu còn sợ không tìm được vợ sao? Nói thế nào nhỉ... Chân trời nơi nào không có phương thảo a!"
Quách Tĩnh Tĩnh có chút nghi ngờ: "Cậu không phải hôm nay mới trở về sao?" Làm sao biết được chuyện này.
Chu Hải Ba khinh thường hừ một tiếng nói: "Cô Triệu A Mỹ miệng rộng bỏ mẹ, toàn thôn đều biết cậu bỏ rơi Triệu A Mỹ. Bà ta còn ở bên ngoài khắp nơi thêm dầu thêm mỡ, nói cậu ra làm sao không tốt như nào. Nếu không phải thấy bà ta là đàn bà lớn tuổi thì tôi khẳng định không buông tha cho bả đâu."
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu nhìn ly nước không lên tiếng. Chu Hải Ba cho là cậu khổ sở trong lòng, nhìn cậu miệng vừa muốn nói lại thôi. Vừa vặn vào lúc này phục vụ tới, hai người trước tiên gọi đồ ăn, qua năm giờ người tới sẽ đông hơn.
May là bọn họ tới sớm, nồi lẩu được bưng lên, thức ăn cũng lục tục mang lên. Nồi là nồi uyên ương. Quách Tĩnh Tĩnh không ăn cay, Chu Hải Ba lại ăn cay đến biến thái.
"Tới, ăn lẩu phải uống bia, hai ta hôm nay không say không về."
Chu Hải Ba cầm đũa đầu cạy một cái, khui nắp bia để xuống trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay cự tuyệt.
"Tôi không uống rượu, cậu uống đi."
Chu Hải Ba nháy mắt mấy cái: "Không được, tôi một người uống không có ý nghĩa."
Quách Tĩnh Tĩnh rất cương quyết giữ vững: "Tôi thật sự không uống. Tự cậu uống đi."
Chu Hải Ba thật bất đắc dĩ, thấy Quách Tĩnh Tĩnh cau mày thật sự không muốn uống, gật đầu mang bia trở lại.
"Được, cậu nếu không muốn uống cũng được." Chu Hải Ba không nghĩ tới Triệu A Mỹ lại mang tới cho Quách Tĩnh Tĩnh đả kích lớn như vậy, bưng ly lên uống mấy hớp, có chút thành khẩn nói: "A Tĩnh, trước kia cậu cùng Triệu A Mỹ ở chung một chỗ, có mấy lời tôi cũng không muốn nói cho cậu. Bây giờ các cậu chia tay rồi thì tôi thuận miệng nói đôi câu, cậu nguyện ý nghe thì nghe, không muốn nghe thì coi như tôi đang nói điêu toa bốc phét."
Quách Tĩnh Tĩnh thấy Chu Hải Ba biểu tình thật nghiêm túc, ngừng đũa ngẩng đầu nhìn y: "Cậu nói đi."
Chu Bải Ba gãi đầu, thật phiền muộn nói: "Thật ra thì Triệu A Mỹ... Không tốt như cậu nghĩ đâu. Hồi học trung học cơ sở, cô ấy quen bạn trai, còn đến nhà người ta ở qua đêm. Chuyện này chủ nhiệm lớp ta đều biết, trong lớp đã phê bình qua nhưng không có nói tên nhưng mọi người trong lòng biết rõ. Cậu lúc ấy không chú ý nên có thể không biết."
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Chu Hải Ba. Chu Hải Ba thấy cậu như vậy cũng biết cậu thật sự không biết, nói tiếp: "Sau đó tôi nghe bạn học nói, Triệu A Mỹ kết giao bạn trai ở trường đại học, thậm chí còn mang thai, sau đó chia tay, Triệu A Mỹ phá thai. Vốn là hai người chung một chỗ những lời này tôi cũng không muốn nói, dẫu sao bây giờ xã hội này loại chuyện này cũng không hiếm thấy. Nhưng mà A Tĩnh à, cậu không giống họ, cậu quá trung thực. Tôi nói thật, Triệu A Mỹ quả thật không thích hợp với cậu, cậu hẳn phải tìm một người thật lòng đối với cậu. Tính tình cường hãn cũng không sao, tính cách này của cậu thì tìm một người lợi hại chưa chắc đã không tốt nhưng điều kiện tiên quyết là nàng nhất định phải thật lòng đối với cậu, không thể lừa gạt cậu. A Tĩnh, cậu nhẹ dạ, không ở bên người như vậy tôi sợ cậu tương lai sẽ bị thua thiệt."
Nhìn Chu Hải Ba trước kia luôn mãi do dự, phỏng đoán cậu cùng Triệu A Mỹ thật sự thành đôi, bí mật này Chu Hải Ba sẽ giữ riêng cả đời. Mặc dù sau khi lên đại học, bởi vì lúc ấy không lưu hành dùng điện thoại di động, mất liên lạc, rất lâu không thể gặp mặt nhưng lúc gặp lại nhau, những thứ mất đi ngày đó dường như chẳng là gì cả. Quách Tĩnh Tĩnh cùng Chu Hải Ba ăn cơm là lúc cậu cảm thấy thoải mái và ít áp lực nhất.
Ăn càng về sau, Chu Hải Ba uống mấy ly cũng bắt đầu nói tới mình khổ não của bản thân.
"A Tĩnh, tôi gần đây cũng rất khổ sở. Mẹ tôi đoán chừng là thấy tôi kiếm được chút tiền liền muốn để tôi nuôi tiểu tam... Sai rồi, là sinh đứa bé thứ ba chứ. Cậu cũng biết, tôi phía dưới một cô em gái... Đúng rồi, A Tĩnh cậu còn chưa có đối tượng đúng không? Nếu không tôi giới thiệu em gái cho cậu? Dáng dấp giống y xì xì xì tôi ấy, nhìn một cái cũng biết đặc biệt có phúc giống như. tôi"
Quách Tĩnh Tĩnh không dấu vết đem đề tài dẫn dắt trở lại: "Vậy cậu chuẩn bị nuôi sao?"
"Không biết, nhưng vợ tôi sống chết không muốn." Chu Hải Ba thở dài, "Thật ra thì tâm tư mẹ tôi tôi biết. Không phải là muốn ôm cháu trai sao? Thành thật mà nói, tôi trước kia cũng muốn, nhưng khi tôi đứng ở bên ngoài phòng sinh, thời điểm bác sĩ đặt con gái vào trong lòng tôi, tôi trong nháy mắt nước mắt cũng rơi xuống. Lúc ấy chỉ có một ý nghĩ, quản gì là con trai hay con gái thì cũng đều là bảo bối của tôi. Tôi phải cố gắng kiếm tiền, tôi phải nuôi gia đình sống qua ngày, tôi phải mua quần áo đẹp cho con gái tôi, mỗi ngày ăn mặc giống như công chúa nhỏ."
Chu Hải Ba nói một chút đến con gái thì cười đến nỗi sắp ngoác tới mang tai, mặt đầy ngọt ngào. Nói kiểu gì mà đề tài từ việc sinh con thứ ba chuyển thành khoe con gái thế này.
"Đại Nha nhà tôi thành tích học tập khá tốt, thi được hạng nhất, tiền đồ so với tôi còn nhiều hơn, hàng năm đều có bằng khen, một mặt tường đều sắp treo đầy bằng khen thôi. Nhị Nha của tôi mới qua bốn tuổi được hơn hai tuần chứ mấy. Con bé sinh nhật muộn, gần đây biết nói lời hoàn chỉnh rồi, thanh âm kia nghe đặc biệt khả ái. Tôi mỗi lần gọi điện thoại cho mẹ con bé thì nó cũng phải sáp lại gần hét baba. Tôi vừa nghe giọng nó tim phổi cũng mềm nhũn luôn."
Quách Tĩnh Tĩnh cầm ly nước uống một hớp, mắt nhìn thức ăn trong nồi, đã chín nhưng cậu bỗng nhiên không có cảm giác thèm ăn. Chu Hải Ba bên kia đang đắm chìm trong vui sướng làm cha của mình cũng không chú ý tới tình huống không đúng của Quách Tĩnh Tĩnh, nói tiếp: "Thật ra thì ban đầu vợ tôi có bầu Nhị Nha, ba tôi tìm người quen nhờ bác sĩ xem hộ qua, lúc ấy cũng biết là một đứa con gái. Ý của mẹ tôi là muốn bỏ nó đi nhưng vợ tôi không đồng ý. Hai chúng tôi lúc chuẩn bị sinh đứa con thứ hai, cô ấy nói, bất kể đứa bé là trai hay là gái, cô ấy đều phải giữ lại vì chúng đều là đứa con độc nhất của cổ. Vợ tôi nói cô ấy lúc nhỏ luôn muốn có anh chị em, không vì cái gì khác mà chỉ là cảm thấy một người quá cô đơn. Cô ấy nói tôi chớ xía vào chuyện con trai con gái, nếu đã quyết định nuôi thì tôi đều phải phụ trách vì cô ấy! Nói thật, tôi một mực cảm kích vợ tôi, ban đầu nếu không phải là cô ấy kiên quyết thì tôi đã thỏa hiệp rồi, thật đấy. Bây giờ mỗi lần nhớ tới tôi đều cảm thấy mình thật có lỗi với Nhị Nha. Tôi ban đầu... lại có ý nghĩ không muốn có nó."
Chu Hải Ba nói xong ánh mắt đỏ hoe, cũng may không khóc. Lúc này xung quanh có không ít người, y mà thật sự khóc thì đúng là mất mặt.
Ăn xong lẩu rồi, Chu Hải Ba đứng ở cửa hàng lẩu thở dài, thư thái nói với Quách Tĩnh Tĩnh, y sẽ không có đứa thứ ba. Đây không phải là vấn đề có muốn hay không, y cảm thấy mình bây giờ thương hai đứa con gái còn chưa kịp, y không muốn bởi vì sinh đứa con mới mà để cho hai bảo bối bị ủy khuất.
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy Chu Hải Ba thay đổi rất nhiều. Rõ ràng hai người tuổi tác không khác nhau mấy nhưng rất nhiều phương diện Chu Hải Ba còn thành thục hơn so với cậu, ổn trọng hơn cậu nhiều. Đây không phải là do đọc sách nhiều mà có thể có được, nó cần càng nhiều mưa gió tới mài dũa,mới có thể có cảm ngộ này.
Từ trấn trên trở lại, sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh có chút tái nhợt, tay trái luôn vô tình hay hữu ý để ở trước bụng.
Trương Thanh lại giữ lại cháo gà cho cậu. Bây giờ khí trời lạnh lẽo, cháo rất dễ nguội, Trương Thanh cố ý tới cửa hàng điện mua một cái nồi cơm, cắm điện vào, đem cháo bỏ vào đậy lại cũng sẽ không lạnh.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn cháo gà trước mặt, cảm thấy khó mà nuốt trôi.
"Hôm nay ba cùng bà nội con học nấu canh cá diếc, nguyên lai sữa bò còn có thể dùng để làm thức ăn nha. Nhưng mà bà con nói, sữa bò nấu cá quế ăn ngon hơn. A Tĩnh, con không thích ăn cá sao? Ba ngày mai sẽ đi chợ xem có mua được cá quế hay không, uống cháo gà mãi cũng sẽ chán ngấy..."
Trương Thanh ngồi ở một bên nói liên tục, thấy con trai nửa ngày không đáp lại, cúi đầu nhìn. Chén cháo gà kia một hớp cũng không uống, sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh cũng hết sức không tốt.
"A Tĩnh, con sao thế?" Trương Thanh mặt đầy lo âu, "Có phải bụng không thoải mái không? Vậy... Vậy làm sao bây giờ? Có muốn ba gọi điện cho Hạ Phạm Hành hay không?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn y, thanh âm khàn khàn nói: "Ba, con ngày mai muốn đi Tể Ninh. Hạ Phạm Hành nói bên kia hắn đều đã sắp xếp xong xuôi, chắc chắn sẽ phá đứa bé..."
Quách Tĩnh Tĩnh chưa nói "Hắn" là ai nhưngTrương Thanh lại hiểu. Y sắc mặt trắng nhợt, sửng sốt hồi lâu mới ngơ ngác trả lời một câu: "Nha... Như vậy à, vậy, vậy ngày mai ba đi với con."
Trương Thanh không biết, biểu tình của y lúc này so với khi khóc còn khó nhìn hơn. Y cho là mình nhịn được nhưng Quách Tĩnh Tĩnh sống với y nhiều năm như vậy làm sao sẽ không nhìn ra. Cậu đưa tay nắm lấy tay Trương Thanh, phát hiện trên tay Trương Thanh có mấy vết thương nhỏ, không nhìn ra là bị thương gì.
Trương Thanh thấy con trai nhìn chằm chằm tay y, co trở lại, chỉ sợ con trai hỏi y tại sao lại bị thương, vội vàng đứng dậy nói: "Vậy... Vậy ba đi thu thập một chút, ngày mai ba đi với con."
Nói xong, hoang mang rối loạn trở về phòng. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn cửa phòng y, quay đầu nhìn chén cháo gà kia, bưng lên uống một hớp, nhạt nhẽo vô vị, không bỏ muối như cũ.
Mấy ngày nay Quách Tĩnh Tĩnh uống cháo gà đều là không bỏ muối, có một lần cậu ăn gà còn ăn phải khí quản trong cổ gà. Loại sai lầm này bà cậu không thể nào phạm phải được, cho nên cháo gà là ai nấu cậu so với ai khác đều biết, hôm nay lại nhìn thấy vết thương trên tay Trương Thanh Quách Tĩnh Tĩnh càng xác định được.
Nhớ lúc cậu mới học giết gà, bởi vì không quen nên khi mổ bụng gà, ngón tay bị xương gà cắt rách hết mấy chỗ, vết thương giống như đúc với vết thương trên tay Trương Thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...