Vài ngày trước ông Tần nhặt được một con chó đất, lúc mới nhặt được nó chỉ lớn hơn con chuột một chút, đi đứng không vững, chân yếu không thể nâng đỡ cơ thể, cả ngày chỉ nằm trên đất.
Bây giờ thì đỡ hơn, nó sẽ chạy, chỉ là chạy không được ổn, động một chút là té.
Ông Tần vốn chỉ nghĩ, bản thân dù sao cũng một thân một mình, nuôi một con chó ở bên cạnh mình cũng tốt.
Nhưng nuôi chó bị trường học biết được, trường học không cho nuôi, sợ chó nhỏ trưởng thành cắn học sinh bị thương, chuyện đó lại là một vấn đề lớn.
Ông Tần tìm Chu Vân thương lượng nhưng vẫn không thể nào đồng ý, kiên quyết không thể nuôi chó.
Sau khi thỏa thuận, Chu Vân đồng ý cho ông nuôi chó cho lớn hơn một chút, tới khi có thể tự mình tìm đồ ăn rồi đưa đi.
Ban ngày ông Tần nhốt chó con ở trong phòng, chỉ sợ người khác nói ông không nên nuôi chó.
Buổi tối ông mới thả chó con ra, dắt nó vào lùm cây đi đại tiện.
Chó nhỏ lớn nhanh trông thấy,trong một thời gian ngắn đã lớn hơn nhiều, còn rất thông minh.
Mỗi ngày nó vừa nhìn thấy ông Tần liền vẫy đuôi, le lưỡi.
Chạng vạng tối gặp được Trương Thanh, ông Tần cũng là muôn vàn cảm khái, không có tâm tư để dắt chó đi dạo nên thả cho nó tự đi.
Ông Tần ngủ không tính là quá muộn, hơn chín giờ đã lên giường, cửa nẻo cũng không đóng chặt, mở ra một góc nhỏ chờ chó nhỏ trở lại.
Trong ti vi đang chiếu bài hát kết thúc của một bộ phim kháng Nhật, chó nhỏ ngoài cửa kêu ẳng ẳng, nghe thật tức cười.
Ông Tần lải nhải: “Răng còn chưa đủ to đủ dài đâu mà mày kêu la cái gì? Cửa không phải đang mở sao? Tự mình đi vào đi.”
Ông Tần nói xong, chó nhỏ vẫn chưa vào nhà, vẫn còn ở ngoài ẳng ẳng mãi.
Ông Tần nghe thấy tiếng kêu không đúng lắm, chẳng lẽ là có trộm tới? Trường học này ngoài bàn ngoài ghế ra thì chẳng còn gì nữa, chẳng lẽ trộm cướp cũng nhòm ngó sao?
Ông Tần xoay mình, khoác áo sơ mi dài tay, xuống giường mang dép kéo cửa ra nhìn.
Dưới đèn đường ở cửa trường học có hai người đang đứng đó, một cao một thấp.
Thật ra thì cũng không coi là thấp, cũng chỉ thấp hơn người cao kia nửa cái đầu thôi, người đó hình như hành động không được tiện cho lắm, hai người đứng dưới ánh đèn đường, gương mặt tuấn mỹ cực kì bắt mắt.
Ông Tần há miệng, nhìn người cao rồi lại nhìn người thấp, sau đó run môi kinh ngạc nói: “Tĩnh Tĩnh?”
“Là cháu đây ạ.”
Quách Tĩnh Tĩnh đứng dưới đèn đường đáp một tiếng, mà người đi cùng cậu dĩ nhiên là Hạ Phạm Hành.
Sau khi nói chuyện với Trương Thanh, y khóc xong là ngủ.
Quách Tĩnh Tĩnh khóa kỹ cửa, Hạ Phạm Hành cùng cậu đi tản bộ, đi đi lại lại đã tới cửa trường học.
Quách Tĩnh Tĩnh vốn dĩ chỉ muốn nhìn một chút, nào biết bị con chó nhỏ kia làm rối.
Bây giờ tình trạng này của Quách Tĩnh Tĩnh muốn xoay người chạy cũng không được, trong nháy mắt đứng căng thẳng không nhúc nhích.
Hạ Phạm Hành biết tâm trạng của cậu, hắn ôm lấy vai cậu ôn nhu nói: “Nếu quả thật cảm thấy trong lòng có thẹn thì nói cho ông cụ cũng không hẳn là không thể.
Anh thấy ông ấy sẽ giữ bí mật cho chúng ta, giống như ban đầu ông ấy rõ ràng đã nhìn ra chuyện của chúng ta nhưng không để lộ ra dù chỉ một chút, anh tin tưởng lần này cũng giống vậy.”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe Hạ Phạm Hành nói như vậy, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, đứng ở đó chờ ông Tần.
Bởi vì là buổi tối nên mắt ông Tần không rõ lắm, lúc ấy cũng không nhìn ra có chỗ nào không phải.
Quách Tĩnh Tĩnh đáp tiếng, ông Tần cũng kích động không thôi, vội vàng đi mở cửa sắt, để cho bọn họ đi vào.
“Mau mau, vào nhà ngồi đi, bên ngoài nóng nhiều muỗi lắm.”
Ông Tần thúc giục bọn họ vào phòng, kéo băng ghế qua để cho bọn họ ngồi xuống, sau đó quay cái quạt điện duy nhất qua hướng bọn họ, tiếp lạiđổ nước, vội vàng không ngưng nghỉ.
“Ông, ông đừng làm nữa, ông cũng ngồi đi.”
“Bây nói gì đó?” Ông Tần mặt hung dữ, “Có chuyện khách tới nhà mà không uống được một miếng trà à?”
Ông vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Phạm Hành, câu nệ cười cười: “Cũng không có lá trà ngon gì, ông sợ các cháu uống không quen trà thô của ông nên không pha trà,chỉ có thể để các cháu uống chút nước sôi thôi, thật xin lỗi.”
“Ông thích uống trà ạ?” Hạ Phạm Hành cười ôn hòa, cũng chủ động mở miệng kéo gần quan hệ với ông Tần.
“Ông cũng không có sở thích gì khác.
Thực ra cũng không có điều kiện để hiểu rõ, nhiều lắm chỉ biết phân biệt ngon hay không ngon thôi.
Nghe cháu hỏi như vậy, cháu rất am hiểu về trà sao?”
Ông Tần nói khiêm tốn, Hạ Phạm Hành cũng cười nói: “Cháu cũng chẳng khác ông mấy, chỉ giỏi hơn A Tĩnh chút thôi.”
Nói đến chỗ này, ông Tần hừ hừ nói: “Nói đến uống trà thì ai cũng giỏi hơn nó hết, nó uống trà hay uống nước chẳng có gì khác nhau cả.
Với nó thì, trà cùng nước đều chỉ có một tác dụng giải khát!”
Hạ Phạm Hành nghe xong, quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một cái Quách Tĩnh Tĩnh ngửa đầu nhìn trần nhà, dáng vẻ cái gì cũng nghe không hiểu.
Khóe miệng Hạ Phạm Hành giương lên một nụ cười, trong mắt đều là dung túng.
Ông Tần nhìn thấy, trong lòng xúc động lắm.
Xem ra người này đối với Tĩnh Tĩnh là thật lòng, một chút cũng không giả dối.
“Đúng rồi, Tĩnh Tĩnh,” ông Tần nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu hỏi Quách Tĩnh Tĩnh, “Buổi chiều nghe ba cháu nói nhà các cháu xảy ra chút chuyện, rốt cuộc là chuyện gì thế? Ông đã hỏi ba cháu mà cũng không được, có điều nếu như các cháu không tiện mở miệng thì không nói cũng không có sao, chỉ cần các cháu thấy ổn là được.”
Đề tài được dẫn dắt trở lại, Quách Tĩnh Tĩnh cũng sững sờ nhìn ông Tần.
Cậu hơi dừng một chút, sau đó mới nói: “Ông ạ, cháu tới đây cũng là muốn nói cho ông chuyện này…”
Quách Tĩnh Tĩnh nói chuyện bản thân gặp Hạ Phạm Hành, rồi cả chuyện mình mang thai đều nói cho ông Tần nghe.
Ông Tần ban đầu còn không có nhìn kỹ, thấy Quách Tĩnh Tĩnh giống như là lên cân, bây giờ Quách Tĩnh Tĩnh nói là mang thai ông mới nhìn kỹ bụng Quách Tĩnh Tĩnh.
Ông vỗ ót một cái, chửi mắt mình bị mù.
“Thật không nghĩ tới trên đời này còn có kiểu người như vậy.”
Ông Tần lắc đầu than thở, trông ông cảm khái còn lớn hơn cả kinh ngạc.
Hạ Phạm Hành nghe ra ý tứ trong lời nói này liền hỏi thêm một câu: “Nghe ý của ông chẳng lẽ ông đã từng nghe nói qua rồi sao?”
“Không phải nghe nói, ” ông Tần lắc đầu, “Là nhìn thấy rồi, nhưng mà lúc đó ông không suy nghĩ nhiều, sau khi trở về, mấy buổi tối trằn trọc trở mình nghĩ về vấn đề này mới cảm thấy có khả năng.”
Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành nhìn nhau một cái, sau đó Hạ Phạm Hành hỏi: “Ông có thể nói cho chúng cháu không?”
Ánh mắt ông Tần đục ngầu, sâu xa nói: “Nhắc tới cũng là hơn hai mươi năm rồi.
Hồi đó ông mới tới đây, khi đó sức khỏe vẫn còn ổn, không bị hoa mắt, đầu óc cũng còn minh mẫn, ông mua chiếc xe đạp ba bánh đi bán thịt heo.”
*
Mùa đông năm ấy tuyết rơi cực kì lớn, không thể họp chợ được, nước ở sông cũng đóng thành băng dày, không thấy bóng con cá nào.
Bởi vì sắp đến gần cuối năm, ngày thường không nỡ ăn mặn (*), lúc này trong túi có chút tiền nên cũng không tiếc mà tiêu.
(*) nguyên văn là 开荤, khai trai (tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay)
Ông Tần khi đó trẻ tuổi, chừng bốn mươi tuổi, lại là một người cô đơn.
Câu nói treo bên mép của ông là: nếu mình thật sự xảy ra chuyện, không có gì ràng buộc thì sợ cái gì?
Khi đó trẻ tuổi khí thịnh, cũng chưa từng nghĩ nhiều, đối với ông tiền còn quan trọng hơn cả mạng.
Mất mạng mười tám năm sau lại là một tên hảo hán, nhưng không có tiền thì đó chính là nhục nhã, là khổ sở, cho nên cho dù tuyết có rơi lớn như vậy nhưng ông vẫn đạp xe bán thịt khắp thôn, còn có thể nhân tiện nâng cao chút giá tiền, chỉ là có hơi cực, phải chịu lạnh chịu đói mà chạy từ thôn này đến thôn khác.
Ngày hôm đó đến một sơn thôn, lúc xuống dốc, ông Tần đẩy xe, nào biết thắng xe mất linh, dưới chân đều là băng tuyết, trơn trượt không thắng lại được.
Ông Tần che chở thịt heo trên xe không buông tay, cuối cùng cả người cả xe té lật người.
Ông Tần hô to một tiếng: “Thịt của tôi!”
Ông còn chưa bò được dậy đã vội vàng nhào tới chỗ thịt heo.
May quá, thịt không có sao, rơi vào chỗ tuyết sạch, sẽ không ảnh hưởng đến việc buôn bán.
Ông Tần thở hổn hển, nằm ở trong tuyết chưa tỉnh hồn, dứt khoát nghỉ ngơi một hồi rồi lại tiếp tục.
Mới vừa nhắm hai mắt lại liền nghe thấy bên tai có người đạp tuyết đọng đi tới chỗ ông.
Ông Tần còn đang suy nghĩ, tuyết rơi lớn thế, chẳng lẽ còn có người cần tiền không cần mạng như ông sao? Mở mắt ra nhìn một cái, đứng trước mặt là một người đàn ông vừa cao vừa gầy tong teo, khăn quàng quấn từ cổ tới miệng, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng và mái tóc đen láy.
Người đó mặc quần áo trắng, đứng ở trong tuyết thật giống như hòa làm một thể với tuyết trắng.
Một tay người đó cầm dù, một tay ôm đứa trẻ sơ sinh được bọc trong tã.
Nhìn đứa trẻ bé thế hẳn mới ra đời không lâu.
Người đàn ông một thân một mình ôm đứa trẻ xuất hiện ở trong trời băng đất tuyết thật đúng là lần đầu tiên thấy.
Ông Tần đứng dậy, lui về phía sau một bước, khẩn trương hỏi: “Cậu… cậu là…” Là người hay quỷ?
Lời này ông Tần không không biết xấu hổ mà hỏi, thật sự là giữa ban ngày ban mặt mà nói là quỷ ông Tần sẽ không tin, có điều khí chất của người này giống như tuyết quỷ vậy, loại quỷ mà xuất hiện lúc tuyết rơi nhiều, mê muội khiến người đi đường chết rét.
“Anh có ổn không?” Người nọ mở miệng, thanh thanh lạnh lùng, nghe không ra chút phập phồng nào, có điều trong ánh mắt có hiện lên sự ân cần.
“Tôi không sao, tôi ổn vô cùng.” Ông Tần cười ngây ngô với đối phương, vội vàng đỡ xe mình lên, vừa đỡ vừa hỏi, “Tuyết rơi lớn thế sao cậu lại mang đứa bé ra ngoài? Hồi nữa nó lại khóc lóc tìm mẹ cho xem.”
Ngụ ý của ông Tần chính là sợ đứa bé đói bụng đòi sữa, ông không biết người đàn ông kia nghe hiểu không, mãi lâu sau đối phương vẫn không lên tiếng.
Ngay lúc ông Tần cho là đối phương sẽ không mở miệng nữa, người đó lại lên tiếng.
Người đó nhìn ông Tần, ánh mắt xinh đẹp đến kinh người.
Người đó nói: “Đứa nhỏ này không có mẹ, nó là con do tôi sinh.”
“Cái… Cái gì?” Ông Tần cho là lỗ tai mình xảy ra vấn đề, muốn cẩn thận hỏi thì người đàn ông kia đã xoay người muốn đi.
Đi được không bao xa, người đó không quay đầu lại mà hỏi: “Đứa trẻ đặt ở trong tuyết nhất định sẽ bị đông cứng chứ?”
“Đâu chỉ thế! Không được bao lâu đã chết rét rồi.
Trên người trẻ con không có mỡ, không thể tự sưởi ấm được.”
“Thật à.”
Người đàn ông kia lẩm bẩm đáp một tiếng, lại nói thêm một câu: “Nó thật sự là đứa nhỏ do tôi sinh, là con trai của tôi.”
Nói xong, người đó cũng không quay đầu lại mà đi, dần dần biến mất ở trong trời băng đất tuyết.
Ông Tần đứng một mình tại chỗ, đứng ngẩn ngơ rất lâu, sau đó mới sờ trán đẫm mồ hôi, nói: “Chẳng lẽ… Thật sự ban ngày gặp phải quỷ rồi à?”
Nói xong, bản thân ông cũng sợ hãi mà giật mình một cái, nhanh chóng đạp xe chạy mất.
氺
“Sau khi về đến nhà, ông cũng không biết tại sao trong đầu luôn xuất hiện cảnh tượng đó, mấy ngày sau liền bị bệnh, sốt rất nghiêm trọng, luôn mơ mơ màng màng, bên tai luôn xuất hiện câu nói của người đó, người đó nói đứa nhỏ là do hắn sinh.”
Ông Tần nói đến khô cả miệng, uống một hớp nước trà rồi lại tiếp tục.
“Sau đó ông lên cơn sốt cao, ông lão ở cửa nói ông động vào ma quỷ rồi nên vẽ phù cho ông, như vậy bệnh mới khỏi được.
Có điều sau ngày đó, có một đoạn thời gian thật lâu ông không dám tới thôn kia nữa.”
Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày nghe xong, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Hạ Phạm Hành thấy cậu cau mày thì hỏi: “Em sao thế?”
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng, bên chân đã có một đống lông xù cọ cọ mắt chân cậu.
Cậu cúi đầu nhìn một cái, là chó nhỏ vừa rồi cứ kêu sủa với bọn họ mãi.
Con chó nhỏ này hình như đang mệt, cạ cạ xong rồi nằm ở bên chân cậu, dáng vẻ buồn ngủ.
“Tiểu Hoa, trở về ổ của mày đi!” Ông Tần thấy con chó kia nằm ở chân Quách Tĩnh Tĩnh thì quát một tiếng để chó nhỏ trở về trong ổ.
Chó nhỏ lắc lắc cái đuôi, nằm ở nơi đó không động.
“Không sao đâu ạ, cháu chú ý một chút là được.” Quách Tĩnh Tĩnh không ghét chó, ngược lại cậu còn rất thích.
Con chó nhỏ này rất nhỏ, trên người lông xù, mặt cũng tròn vo, cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ, nhìn cực kì đáng yêu.
Quách Tĩnh Tĩnh không nhịn được muốn sờ, Hạ Phạm Hành đưa tay cầm lấy tay cậu.
“A Tĩnh.”
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, Hạ Phạm Hành lắc đầu một cái.
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, không sờ nữa, chỉ một mực cúi đầu nhìn, thật giống như là không nỡ bỏ.
Hạ Phạm Hành cũng hơi nghiêng đầu nhìn mặt cậu, vẻ mặt không biết làm sao.
Con chó nhỏ này chưa từng có bất kỳ phòng ngừa nào.
Ông Tần nuôi nó, mỗi ngày cũng chỉ cho nó miếng cháo để uống, dĩ nhiên không thể tắm, giết vi trùng các loại cho chó nhỏ.
Hạ Phạm Hành không để cho cậu đụng vào cũng là phòng ngừa.
“Đúng rồi, ” ông Tần vỗ tay một cái, “Các cháu có nuôi chó không?”
Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành đồng thời quay đầu nhìn ông.
“Là như vầy, con chó nhỏ này là ông mấy ngày trước nhặt được.
Vốn dĩ ông muốn nuôi nó, giải buồn một chút cũng tốt, nhưng mà trong trường học không cho nuôi, nói là sợ chó nhỏ ngộ thương học sinh.
Haiz, mấy ngày nay ông vẫn đang rầu phải làm gì với con chó nhỏ này đây.”
Ông Tần vừa nói, mặt mày ủ ê, nhìn chó nhỏ đầy vẻ không đành lòng.
Chó nhỏ cũng như cảm nhận được, ẳng ẳng kêu một tiếng, mặt đầy đáng thương.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn không chịu nổi, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, ánh mắt có chút vô tội.
Dưới ánh đèn, một đôi mắt to tỏa sáng lấp lánh.
Ông Tần nhìn ánh mắt của Quách Tĩnh Tĩnh bỗng trở nên hốt hoảng khó hiểu.
Tay ông đụng phải ly thủy tinh trên mặt bàn, ly rơi xuống đất vỡ tan, dọa chó nhỏ bị sợ bò dậy tròn mắt nhìn ông Tần.
“Ông sao thế?” Quách Tĩnh Tĩnh ân cần hỏi.
“À, không… Không có gì.” Ông Tần đánh trống lảng, “Không cẩn thận đụng phải thôi.
Con chó nhỏ này các cháu có muốn không, ngày mai ông hỏi lại Phó Vĩ hoặc các giáo viên khác, cứ ném ra ngoài như vậy, trên đường nhiều xe cũng không an toàn a.”
Ông Tần nhắc tới Phó Vĩ, Quách Tĩnh Tĩnh cũng hoảng hốt.
Ông Tần nhìn mặt Quách Tĩnh Tĩnh cũng đầy trầm tư.
Hai người đều mất hồn, cũng không phát hiện đối phương không đúng.
Hạ Phạm Hành nhìn một già một trẻ ngẩn người, đáy mắt nồng sâu.
Cuối cùng lúc ra khỏi nhà ông Tần cũng đã gần mười một giờ rồi.
Chuyện con chó nhỏ, Hạ Phạm Hành đồng ý nhận nuôi, có điều phải đợi vài ngày mới đón chó nhỏ được.
Ngày dự sinh của Quách Tĩnh Tĩnh sắp tới, ai ai cũng bận không có thời gian chăm sóc.
Ông Tần đồng ý, đưa bọn họ ra cổng trường, đóng cửa sắt lại, ông suy nghĩ một chút rồi xoay người hỏi một câu: “Tĩnh Tĩnh, trước đây nghe cháu nói cháu là do ba cháu nhặt từ trong tuyết về nhỉ.
Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Quách Tĩnh Tĩnh trả lời một câu: “Hai mươi bốn rồi ạ.”
“À…” Ông Tần đáp, cười cười nói, “Hai mươi bốn rồi à, trẻ tuổi, sinh con xong cơ thể cũng hồi phục mau, cũng đừng quên lúc đầy tháng cho ông uống chút rượu mừng đấy nhé.”
“Được ạ, nhất định là vậy rồi ông.”
“Được, hai đứa mau trở về đi thôi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ông Tần phất tay một cái, nói tạm biệt với bọn họ.
Hạ Phạm Hành dắt Quách Tĩnh Tĩnh cùng nhau băng qua đường, trở về tiểu khu.
Dọc theo đường đi, Quách Tĩnh Tĩnh hơi cúi đầu, một mực không lên tiếng.
Hạ Phạm Hành nghiêng đầu nhìn cậu: “Em đang suy nghĩ gì thế?”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn và nói: “Trước kia em hoàn toàn không biết hóa ra có thật nhiều người giống như em.
Người mà ông Tần nói, còn có người thân của viện trưởng Bàng, cả bạn của người thân viện trưởng nữa, có nhiều người cũng giống như em.
Hạ Phạm Hành cười nhéo tay cậu một cái: “Như vậy không tốt sao?”
Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Không phải, em chỉ hy vọng mỗi người họ cũng có thể may mắn như em, có anh luôn ở bên cạnh.”
“A Tĩnh, em thật sự cảm thấy mình rất may mắn sao?” vẻ mặt Hạ Phạm Hành chuyên chú.
Hắn thật sự không nghĩ tới, ở trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh, hóa ra gặp được hắn lại là một chuyện may mắn, dẫu sao lần đầu tiên của bọn họ cũng không phải là kỉ niệm tốt đẹp gì, thậm chí bao gồm cả chuyện sau đó Quách Tĩnh Tĩnh mang thai, cũng từng khiến Quách Tĩnh Tĩnh một lần sụp đổ.
“Ừm, em rất chắc chắn, Phạm Hành ạ.” Quách Tĩnh Tĩnh thành thật gật đầu một cái, như rất sợ Hạ Phạm Hành không tin nên lại thêm một câu, “Cho dù đã từng có chuyện không vui, nhưng em biết, cuộc sống bây giờ chính là thứ mà em mong muốn nhất.”
Hạ Phạm Hành cười ra tiếng, ánh mắt êm ái đưa tay sờ lên gò má cậu.
“Cho dù… Bởi vì anh mà khiến em bị người đời chỉ mắng, mất việc làm, bị buộc phải rời nhà, thậm chí gặp Trương Kỳ làm một đống chuyện trả thù em, em vẫn cảm thấy may mắn sao?”
Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời, chỉ yên lặng gật đầu một cái, đưa tay ôm lấy Hạ Phạm Hành.
Ở trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh, nếu như chỉ bỏ ra những thứ này mà khiến cậu có thể lấy được Hạ Phạm Hành, như vậy tất cả đều rất đáng giá.
Người già thường nói, bỏ ra sẽ có báo đáp, muốn lấy được báo đáp dĩ nhiên phải bỏ ra.
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy bản thân thật ra vô cùng may mắn, bởi vì cậu bỏ ra đã lấy được hồi báo mà cậu mong muốn.
Nhưng trên thế giới này có rất nhiều người không nhất định sẽ may mắn giống như cậu.
Sự may mắn không phải do ông trời cho mà là Hạ Phạm Hành, cho nên cậu rất quý trọng phần may mắn này, cũng càng quý trọng Hạ Phạm Hành hơn.
Tối về sau khi tắm xong, Quách Tĩnh Tĩnh rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Hạ Phạm Hành đi tới phòng khách gọi điện thoại cho Quách Tử Chương, nói chuyện Trương Thanh đã biết cho anh.
Quách Tử Chương nghe xong thì thở dài: “Khóc cũng tốt, là do ba chất chứa tích tụ quá lâu, lần này có thể toàn bộ thả ra ngoài có lẽ đối với việc chữa trị của ông ấy sẽ có tác dụng.”
Sự tiến triển của việc chữa trị vẫn luôn không quá lý tưởng, Quách Tử Chương cũng bận bịu hai đầu, một mặt lo lắng cho tình trạng của Trương Thanh, mặt khác lại phải giúp Trương Thanh gạt Quách Dực chuyện trị liệu.
Cũng may Quách Dực gần đây bận việc không thể ngơi tay, cũng không có quá nhiều thời gian để chú ý đến những thứ này.
Thứ ông quan tâm duy nhất là không thể để cho Trương Thanh biết ông gần đây đang làm gì.
Đều nói giữa người yêu nên thẳng thắn với nhau, nhưng thực tế làm sao có thể thật sự thẳng thắn chứ? Có điều Quách Dực cũng không có ý định lừa Trương Thanh mãi, ông hy vọng chờ sau khi giải quyết xong, chính miệng ông nói cho Trương Thanh, như vậy Trương Thanh khổ sở hay vui vẻ, ông cũng có thể bầu bạn với y.
Hạ Phạm Hành cũng nghe ra giọng điệu Quách Tử Chương không đúng, nghiêm nghị hỏi một câu: “Cậu có khỏe không?”
“Ha…” Quách Tử Chương sâu xa thở dài, “Khá tốt, chẳng qua là… Biết được một ít chuyện nên trong lòng không quá thoải mái.”
“Liên quan tới ba à?”
” Ừ…” Hạ Phạm Hành không phải Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tử Chương cũng không giấu giếm.
Hơn nữa trong lòng anh cũng đã đè nén rất lâu, cũng muốn tìm một người phát tiết một chút, Hạ Phạm Hành không thể nghi ngờ là thí sinh tốt nhất.
Hạ Phạm Hành cũng biết Quách Tử Chương trong lòng buồn rầu, nghe anh nói về những chuyện liên quan tới Trương Thanh, nói càng về sau, giọng Quách Tử Chương cũng khàn mất.
“Tôi thật sự rất khó tưởng tượng, năm đó sao ba có thể sống được.
Chỉ mới nghe thôi mà tôi thấy sắp điên rồi, tôi cảm thấy tôi cũng sắp điên rồi.” Quách Tử Chương thở hổn hển, anh cố gắng khắc chế bản thân để cho mình tỉnh táo lại, “Đúng rồi, chuyện này… cậu đừng nói cho Tĩnh Tĩnh, nhất là chị tôi.
Chúng tôi đều không dám nói cho chị ấy toàn bộ, dẫu sao ba chị ấy năm đó cũng từng khoanh tay đứng nhìn, tính tình của chị cậu cũng biết đấy, tôi và cha không hi vọng chị làm ra chuyện gì cực đoan.”
Quách Tử Hoa cùng Trương Thanh có quan hệ thân mật, mặc dù cũng không thể gạt tất cả mọi chuyện nhưng vẫn giữ lại một vài thứ không nói, chủ yếu là sợ cô không chịu nổi.
Dù như thế nào đi nữa thì Quách Lương là cha cô, Quách Bình cũng đối với cô tương đối tốt, tóm lại Quách gia hôm nay trở thành như vậy, trong lòng ai cũng căng thẳng như dây cung, không đụng được, đụng một chút thì sẽ đứt.
“Tôi biết rồi.” Hạ Phạm Hành đáp một tiếng, hắn biết nên làm như thế nào.
Quách Tử Chương cũng đã nhắc nhở, Hạ Phạm Hành không phải Dương Tuyền, hắn biết cho dù hắn không nói, Quách Tử Chương cũng biết nên làm như thế nào.
“Được rồi, không nói những chuyện không vui nữa.
Tôi và cha chắc sẽ về sớm thôi, Tĩnh Tĩnh đâu? Em ấy sao rồi? Đứa trẻ có khỏe không?”
“Ừ, rất tốt, ngày hôm qua đi bệnh viện kiểm tra qua, bác sĩ nói còn sớm, chắc còn chừng một tuần nữa.
Tử Chương, vừa vặn tôi có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
“Ừ? Chuyện gì? Cậu nói đi.”
Hạ Phạm Hành nhấp mím môi, do dự một hồi mới hỏi: “Khi cậu biết… Thân thế của cậu, có phải cậu rất mong muốn gặp được cha mình không?”
“Đương nhiên rồi, vô cùng muốn.” Quách Tử Chương nghiêm túc đáp.
“Cậu có nghĩ tới không? Nếu như đối phương là bởi vì không cần cậu nên mới tận lực từ bỏ cậu, hoặc là, người đó đã có gia đình mới của mình, có lẽ không hy vọng cậu xuất hiện lại, cho dù như vậy, cậu vẫn là muốn tìm được người đó sao?”
Quách Tử Chương cười một tiếng, không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Cha cậu vẫn luôn xem cậu là công cụ báo thù, nhưng lúc ông ấy qua đời, sự hận thù cậu đối với ông ấy sẽ biến mất, nhưng tình yêu cậu dành cho ông ấy vĩnh viễn không cách nào biến mất được, không phải sao? Một người, vô luận là người cha đã sinh ra mình có như thế nào thì sự khát vọng tình thương của cha lúc ban đầu đều giống nhau.”
Hạ Phạm Hành cầm điện thoại di động, không nói gì.
“Có điều, cá nhân tôi ngược lại không hy vọng cậu đi tìm, ” Quách Tử Chương cười nói, “Bởi vì đối với tôi, Tĩnh Tĩnh là em trai tôi, là con trai của ba tôi, tất nhiên sẽ không cần những người cha khác.”
Hạ Phạm Hành híp mắt lại: “Cậu ích kỉ như thế A Tĩnh sẽ không thích.”
“Cho nên cậu ngàn lần vạn lần đừng nói cho em trai đáng yêu của tôi, anh trai nó thực ra là một tên ác ma, ” Quách Tử Chương hài hước đá một câu, tiếp đó lại thở dài, “Cậu có thể âm thầm tìm xem một chút, còn nên nói cho Tĩnh Tĩnh biết hay không, có thể để cho họ gặp nhau không thì phải chờ sau khi tìm được mới quyết định, cũng phải hỏi ý kiến của Tĩnh Tĩnh nữa.
Nhưng mà nghe cậu nói như vậy, hình như cậu có đầu mối à?”
“Cơ hội mong manh.” Dẫu sao đã qua hơn hai mươi năm, lỡ đâu ông Tần nhớ lộn.
Những thứ này cũng không tiện nói, cho nên hắn cũng không nói cho Quách Tĩnh Tĩnh biết chuyện này.
“Vậy trước tiên đừng nói cho Tĩnh Tĩnh đi.”
“Ừm.”
Hạ Phạm Hành xoa xoa mi tâm, vừa muốn cúp điện thoại lại đột nhiên nghe thấy một tiếng rên từ trong phòng.
Hạ Phạm Hành lập tức đứng lên.
“Sao đấy?” Quách Tử Chương hẳn là nghe thấy tiếng vang nên mới hỏi.
“Hình như là Tĩnh Tĩnh có chuyện.
Trước tiên như vậy đi, tôi đi xem một chút.”
“Được, vậy cậu đi nhanh đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừ’.
Lúc cúp điện thoại, tay Hạ Phạm Hành đã chạm tới chốt cửa, nhấn một cái, cửa bị đẩy ra.
Quách Tĩnh Tĩnh té lăn ở trên đất, mặt đầy mồ hôi, thuần sắc tái nhợt, dưới đáy quần ngủ ướt một mảng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...