Nhà Có Chính Thê

Lúc Quách Tĩnh Tĩnh tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ một mảnh sáng ngời, Trương Thị ngồi ở trên băng một bên khâu mặt giày, đầu kim ở trong tóc tìm hoa, bên chân trong giỏ trúc thả một đống đế giày mềm xốp đã làm xong mặt, hoa xanh hoa đỏ, trông vô cùng đẹp mắt.

Quách Tĩnh Tĩnh há miệng một cái, nhất thời không thể phát ra âm thanh nào. Cậu nuốt nước miếng, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới lên tiếng kêu: "Bà nội..."

Trương Thị vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Quách Tĩnh Tĩnh cuối cùng cũng tỉnh, lập tức buông kim khâu xuống, đứng dậy đi tới.

"A Tĩnh, tỉnh rồi sao? Còn có chỗ nào không thoải mái không? Bà gọi bác sĩ Vương tới cho con."


Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu một cái: "Không có, chính là miệng có chút khô, bà nội con muốn uống nước."

"Ai! Bà nội rót nước cho con, cho con uống." Trương Thị lấy bình nước rót cho cậu một li nước. Nước có chút nóng, bà cầm một cái khác ly tới, hai cái ly rót qua rót lại, "Nước quá nóng, bà nội làm nước bớt nóng cho con. Con đứa nhỏ này, bình thường để cho con ăn nhiều một chút mà con cũng không nghe, trên người không mấy lượng thịt. Ngày nào mà lạnh, cũng không sợ lạnh cóng sao? Nhìn một chút, người cũng giống như bị sấy khô, đem ba con cũng dọa sợ không nhẹ, sáng sớm trời chưa sáng chạy ngay tới phòng khám kéo bác sĩ Vương tới."

Trương thị lớn tuổi, khó tránh khỏi nói lải nhải, Quách Tĩnh Tĩnh nghe, cho tới bây giờ cũng không chê lần nào, Trương thị từ khi cậu còn nhỏ đã vô cùng thương xót cậu, cậu đời này trừ ba ra, người quan trọng nhất chính là Trương thị. Dù là bị lải nhải cả đời, Quách Tĩnh Tĩnh đều cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Trương thị đem nước lạnh đưa tới, Quách Tĩnh Tĩnh chống cùi chỏ ngồi dậy, nhận lấy ly uống ừng ực.

"Chậm một chút, chớ bị sặc."

Trương thị thấy cậu uống quá nhanh, nước cũng từ khóe miệng chảy ra, từ trong túi lấy ra khăn tay cẩn thận lau mép cho cậu.

Quách Tĩnh Tĩnh uống nước xong, lúc này mới cảm thấy mình sống lại, đem ly đưa cho Trương thị, hỏi: "Bà nội, con ngày hôm qua bất tỉnh một ngày sao?"


"Còn không phải sao!" Trương thị đem ly đặt ở tủ trên đầu giường, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh, mặt đầy đau lòng, "Ngay cả ngày hôm qua bác sĩ Vương tiêm cho con con cũng không cảm nhận được, ba con cả ngày nửa bước cũng không rời, nếu không phải bà tới, y ngay cả cơm cũng không nhớ mà ăn, ngồi bên cạnh con mặt tái mét, so với con còn giống bệnh nhân hơn."

Trương thị đau lòng Quách Tĩnh Tĩnh, cũng đau Trương Thanh. Bà nhận Trương Thanh là con trai nuôi, sau khi thần trí y khôi phục, nàng vui vẻ tới nỗi nước mắt chảy ra không ít.

Quách Tĩnh Tĩnh tay Trương Thị, trấn an mà cười một cái nói: "Bà nội, con không có chuyện gì, chính là lên cơn sốt mà thôi, bà đừng lo lắng. Ba con đâu? Ba đi đâu vậy?"

Trương thị trả lời: "Ba con đi vào trong trấn, cụ thể chuyện gì y cũng không nói với bà,đã sớm đi, phỏng đoán cũng mau trở lại thôi. Con đừng lo lắng, y những năm này càng tỏ ra thanh tỉnh, trấn trên y so với ngươi còn quen thuộc hơn, không có việc gì đâu. Con có đói bụng hay không? Bà nội nấu cho con chén cháo gà."

Quách Tĩnh Tĩnh thật ra thì không có khẩu vị, bất quá không muốn để cho Trương thị lo lắng, liền gật đầu một cái, ngọt ngào cười nói: "Cảm ơn bà nội."


Trương thị cười một tiếng, đứng dậy ra khỏi phòng. Quách Tĩnh Tĩnh cả người vô lực dựa vào tủ trên đầu giường, cậu mặc dù không còn khó chịu như trước, bất quá bệnh nặng mới khỏi, cơ bắp cả người có chút đau nhức. Trương thị ở bên cạnh cậu còn có thể cố chịu, Trương thị không có ở đây cậu liền lực bất tòng tâm.

Bất quá chuyện khiến cậu để ý là việc Trương Thanh đi trấn trên.

Cậu không biết ba tại sao phải đi trấn trên, hàng năm chuyện mua thức ăn gia súc các loại, Trương Thanh cơ hồ là cũng không đi đâu cả. Quách Tĩnh Tĩnh trước kia lúc xem truyền hình, ở trên ti vi thấy qua một loại bệnh, để lại một chứng sợ hãi ở người,cậu một lần cảm thấy Trương Thanh chính là bị bệnh này.

Hàng năm giao thừa, con cái Trương Thị nếu trở lại, Trương Thanh khẳng định không muốn đi, nhưng nếu là con cái không trở lại, y liền mang cậu đi bồi Trương thị ăn cơm đêm giao thừa, cho nên ba cậu không thể nào vô duyên vô cớ đi đến chỗ đông người như vậy. Quách Tĩnh Tĩnh chỉ mơ hồ nhớ lúc mình bị bệnh đến mọi thứ không rõ, ba cậu giống như cùng cậu nói cái gì, cậu mơ mơ màng màng cũng không nhớ mình trả lời như thế nào, bây giờ trong đầu giống như hồ dán vậy, một đoàn rối bời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui