"Cháu đây là đang công khai không tuân theo quy tắc sao?"
Hạ lão gia thanh âm lạnh lùng, tiện tay đưa áo khoác cho Hạ Toàn Hữu đi sau lưng mình, từng bước một đi tới ghế salon bên này.
Hạ Phạm Hành đầy bình tĩnh cúp điện thoại, từ trên ghế salon đứng lên, quay đầu nhìn lão gia.
Lão gia hơi cau mày, ánh mắt của Hạ Phạm Hành khiến cho ông có loại cảm giác đã từng quen biết, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm xấu.
"Cháu ngày mai sẽ từ nơi này dọn ra ngoài."
Nghe thấy Hạ Phạm Hành nói như vậy, sắc mặt của Hạ lão gia trong nháy mắt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Cháu có ý gì? Chẳng lẽ cháu muốn buông tay sao?"
Hạ Phạm Hành không rõ ý lắc đầu một cái, lão gia nhíu mày càng chặt hơn.
"Phạm Hành, đừng thách thức ranh giới cuối cùng của ta."
"Cho tới bây giờ cháu cũng chưa từng nghĩ sẽ buông tay, " khóe miệng của Hạ Phạm Hành mơ hồ mang theo một nụ cười nhạt, gương mặt phá lệ trở nên yên bình, "Cháu vốn cho là, chờ sau khi cháu lấy được tất cả những thứ mình mong muốn rồi lại đi tìm em ấy cũng không muộn, nhưng mà cháu bỗng nhiên không muốn làm như vậy nữa, bởi vì mỗi một phút mỗi một giây liên quan tới em ấy cháu đều không muốn bỏ qua. Cháu chợt phát hiện, nếu như so với em ấy thì Hạ gia, Huyền Tể Đường đối với cháu mà nói thật ra thì không có chút ý nghĩa nào cả." Ăn cắp làm chó.
Hạ Phạm Hành khẽ cười hai tiếng rồi dứt khoát xoay người lên lầu, vừa đi vừa nói chuyện: "Phiền toái ông Hạ kêu người giúp cháu thu dọn một chút hành lý, cám ơn."
Hạ Toàn Hữu hơi khom lưng gật đầu với hắn.
"Không giống, " Hạ lão gia híp mắt nhìn Hạ Phạm Hành, thấp giọng lẩm bẩm, "Không giống, nếu đổi lại là nó, nó sẽ không thể nào buông xuống, không để ý tới cám dỗ lớn như vậy."
Trên thế giới này, người có thể nghe hiểu lời của lão gia đoán chừng cũng chỉ có Hạ Toàn Hữu thôi. Hạ Toàn Hữu sau khi nghe xong, không khỏi cảm khái thở dài: "Đúng vậy, không giống như thiếu gia."
氺
Tâm tình của Quách Tĩnh Tĩnh vào sáng sớm rất tốt, lúc ăn sáng cậu nói chuyện tối ngày hôm qua cho mấy người Trương Thanh một lần.
"Phạm Hành gọi điện thoại cho con à? Thằng bé không sao đó chứ?" Trương Thanh cũng không nghe được Dương Tuyền nói những lời đó, đối với y thì Hạ Phạm Hành là bởi vì bị thương nên mới không thể liên lạc được với Quách Tĩnh Tĩnh, hôm nay rốt cuộc có tin tức rồi, Trương Thanh cũng thật vui vẻ.
Quách Tử Chương ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, xem ra Hạ Phạm Hành lần này là thật sự đã nghĩ thông suốt rồi, tên Dương Tuyền kia cuối cùng cũng có tí hữu dụng. Xem full trên wordpress/facebook James Neverland
"Vâng, anh ấy nói đã không sao rồi, anh ấy một hồi nữa sẽ tới. Ba, chú Dực, có chuyện con muốn thương lượng với hai người một chút, Hạ Phạm Hành nói một lát nữa anh ấy đón con tới đó ở hai ngày."
"Đi tới chỗ của thằng bé á? Hạ gia sao? Vậy, đó không phải là rất nguy hiểm sao?" Trương Thanh nhăn mặt, không yên tâm.
"Con nghĩ Phạm Hành nói hẳn không phải là Hạ gia đâu, " Quách Tử Chương tương đối hiểu chuyện của Hạ Phạm Hành, "Ba Phạm Hành từ sớm đã dọn khỏi bổn gia, mua nhà ở bên ngoài. Phạm Hành từ nhỏ đến lớn đều lớn lên ở trong gian phòng đó, cho nên cậu ấy nói mang Tĩnh Tĩnh về nhà hẳn là về nhà ở bên kia."
"Dạ, chắc là ý này đấy." Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu.
"Như vậy à..." Trương Thanh rõ ràng không còn khẩn trương như vậy nữa, quay đầu nhìn về phía Quách Dực.
Quách Dực suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Cũng tốt, vậy thì đi đi, các con nếu đã quyết định ở bên nhau thì sau này tất nhiên sẽ không phân biệt bên này với bên kia, nhà cửa đương nhiên vẫn phải thừa nhận, nhưng mà mùng mười nhớ về đấy, đến lúc đó mấy người một nhà chúng ta ăn chung bữa cơm, Hạ Phạm Hành cũng cùng đi đi."
"Con biết rồi, chú Dực." Chuyện này Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên sẽ không quên, có thể mùng mười đối với Quách Tử Chương mà nói, ý nghĩa phi phàm.
(Chỗ này để xưng con - chú vì dù sao cũng là cha con nuôi rồi, để cháu nghe xa lạ ghê. Để tui beta lại chuyển hết thành con - chú cho nó đỡ rối TT Cả Trương Thanh và Hạ Phạm Hành cũng thay đổi nha)
Tóm lại chuyện này hoàn toàn lấy được sự đồng ý từ phía trưởng bối, ngược lại là Trương Thanh, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh không kìm nén được mừng rỡ, bỗng nhiên có chút cảm khái. Trước kia y một mực lo lắng rằng sau này Quách Tĩnh Tĩnh kết hôn rồi sẽ rời khỏi mình, bây giờ nhìn lại, rời đi là khẳng định rồi, mặc dù Trương Thanh đã có thể tìm lại được Quách Dực, cũng không còn sợ hãi và cô độc như trước kia nữa, nhưng khi nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Thanh lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào như mật, vui vẻ thay cậu. Con người ấy mà, có lúc chính là mâu thuẫn như vậy đấy.
Hành lý của Hạ Phạm Hành được chất vào cốp sau, hắn muốn đi, mấy người Đường Hồng Lan tất nhiên sẽ không tới tiễn người, ngay cả Hạ lão gia cũng không tới mà chỉ có mình Hạ Toàn Hữu.
"Ông Hạ, cháu đi đây, ông nội bên kia phải làm phiền ông rồi, nhà có chuyện gì thì ông gọi điện thoại cho cháu."
"Được, tiểu thiếu gia."
Hạ Phạm Hành có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Toàn Hữu. Hạ Toàn Hữu trước kia thích gọi ba hắn là thiếu gia, nhưng lão chưa từng gọi hắn là tiểu thiếu gia, tất nhiên cũng không gọi Hạ Vân Long như vậy, mà hôm nay lão lại đột nhiên gọi hắn như vậy, có ý gì đây?
Nhìn ông lão luôn mang ý cười ôn thiện nơi khóe mắt ở trước mặt, Hạ Phạm Hành khẽ gật đầu.
"Tạm biệt ông."
"Tạm biệt, tiểu thiếu gia."
Hạ Phạm Hành mở cửa lên xe, vết thương đạn bắn của hắn còn chưa hồi phục hoàn toàn, những ngày qua vì không đụng phải vết thương nên vẫn luôn dùng băng vải cố định, sau khi lên xe Hạ Phạm Hành liền tháo băng vải treo trên cổ ra, tay trái chuyển số, dưới chân đạp cần ga, không chút do dự rời đi.
Hạ Toàn Hữu vẫn nhìn theo đuôi xe của hắn, cho đến nó khuất dạng không thể nhìn thấy nữa, lúc này mới khẽ thở dài. Lão vừa quay đầu đã nhìn thấy Hạ lão gia đứng ở tầng hai, đứng ở trong thư phòng cách thủy tinh nhìn theo hướng Hạ Phạm Hành rời đi, thần sắc phức tạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...