Chuyện Quách gia tạm thời lắng xuống, dĩ nhiên cũng chỉ là tạm thời mà thôi, bây giờ sẽ chờ mùng mười ngày đó đến.
Thời tiết ở kinh thành vẫn lạnh đến đòi mạng, Trương Thanh nhiều năm không tới đây cũng không quá thích ứng, buổi chiều Quách Dự phải nghỉ ngơi cho nên ông cũng đi nghỉ cùng.
"Được rồi, mọi người không có sao thì tôi cũng yên lòng, vậy tôi đi đây."
Dương Tuyền thấy bọn họ an toàn về đến nhà, đứng dậy muốn rời đi.
Quách Tĩnh Tĩnh có chút hiếu kỳ: "Anh không ở lại chỗ này sao?"
"Tôi không ở đây, gia đình tôi có nhà ở bên này, tôi đến đó ở là được." Lúc Dương Tuyền nói, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn Quách Tử Chương chừng mấy lần, Quách Tử Chương ngược lại giống như không phát giác.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hai người bọn họ một chút, cảm thấy có điểm không đúng lắm nhưng lại không nói ra được có chuyện gì.
"Vậy tôi đi đây." Dương Tuyền nói xong, lúc đứng dậy từ trên ghế salon tựa hồn còn mang oán khí.
"Để tôi tiễn anh." Quách Tĩnh Tĩnh cũng đi theo.
"Không cần, để anh đưa đi, bên ngoài trời lạnh lắm, hơn nữa vọng gác bên kia để anh đưa thuận lợi hơn."
Quách Tử Chương đứng lên, ngăn lại Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Quách Tử Chương một cái: "Vậy cũng tốt, anh đi thong thả nhé, em không tiễn."
" Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút đi, Phạm Hành bên kia giao cho tôi, tôi nghĩ cách nói cho cậu ấy chuyện cậu tới kinh thành." Dương Tuyền cười vỗ một cái lên bả vai Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, hình như không còn vội vàng như trước kia nữa.
Quách Tử Chương nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một chút rồi đi theo Dương Tuyền cùng đi ra cửa.
Nơi Quách Dực ở mặc dù không phải là đại viện, nhưng vọng gác cũng không ít, người ngoài ra vào cũng không dễ dàng, giống như Quách Tử Chương nói, để anh đưa đi thật sự thuận lợi hơn nhiều.
"Gọi xe sao? Vùng này không dễ gọi xe đâu."
"Không cần cậu quản!" Lửa giận của Dương Tuyền còn chưa tiêu đâu.
Quách Tử Chương cười nhạo một tiếng: "Dương Tuyền, cậu đang nổi giận với ai vậy, hử?"
Dương Tuyền hít một hơi thật sâu: "Thật xin lỗi, tôi nói xin lỗi, được chưa?"
Quách Tử Chương nhíu mày, Dương Tuyền như vậy một chút cũng không giống như y của trước đây, ngày xưa Dương Tuyền sẽ không bao giờ nói xin lỗi.
Sau đó, Dương Tuyền không mở miệng nói chuyện nữa, hai người mỗi lần tụ chung một chỗ đều cãi nhau không nghỉ lại cũng có lúc không nói chuyện với nhau.
Quách Tử Chương bỗng nhiên không quen được với Dương Tuyền im lặng như thế, vì vậy anh mở miệng hỏi trước: "Phạm Hành bên kia, cậu nghĩ được cách gì rồi sao?"
"Không có cách nào cả, trực tiếp đi tìm người thôi." Dương Tuyền buồn buồn nói.
"Trực tiếp đi? Cậu nói là cậu muốn trực tiếp đi Hạ gia?" Quách Tử Chương không nói nên lời.
"Nếu không thì sao? Trước đó tôi vẫn luôn ở cùng cậu ấy, biết cậu ấy bị thương thì đi thăm bệnh cũng được đi?"
Quách Tử Chương ngẩn ra, biện pháp này có hơi ngu, nhưng hình như cũng là biện pháp duy nhất.
"Nếu cậu gặp được Phạm Hành thì nói cho cậu ấy biết, Tĩnh Tĩnh vẫn luôn đợi cậu ấy."
Dương Tuyền cau mày, quay đầu nhìn Quách Tử Chương hỏi: "Có ý gì?" Y luôn cảm thấy như có hàm ý trong lời này của Quách Tử Chương.
"Cậu nói theo là được rồi, hơn nữa nói cho cậu ấy, là tôi cố ý dặn dò cậu phải nói cho cậu ta."
"Các cậu lại muốn thần thần bí bí cái gì vậy? Muốn tôi gửi lời thì cậu cứ nói thẳng ra, làm ám hiệu là có ý gì?" Dương Tuyền không hiểu Quách Tử Chương có ý gì, nhưng y rất tức giận, trước kia hai người này kết thành liên minh không cho y đi chung cũng được đi, nhưng hôm nay y không chịu nổi việc Quách Tử Chương lừa gạt mình.
"Cái gì mà ám hiệu hay không ám hiệu? Chỉ là một câu nói mà thôi, cậu đang nghĩ gì vậy?" Quách Tử Chương cảm thấy đầu óc Dương Tuyền hình như càng ngày càng không linh hoạt nữa rồi, "Còn nữa, sau này có vài lời đừng nói ra trước mặt Tĩnh Tĩnh, tình cảm của cậu không như ý chẳng lẽ còn muốn cho toàn thế giới cũng không vui theo sao?"
"Quách Tử Chương cậu có ý gì? Tôi lúc nào làm như vậy?" Dương Tuyền cả giận, dứt khoát dừng bước lại, đứng tại chỗ lý luận với Quách Tử Chương.
Quách Tử Chương nhìn y, nói: "Những gì cậu nói ở trong xe, cậu cảm thấy nên nói cho Tĩnh Tĩnh sao?"
"Tại sao giữa người yêu với nhau phải giấu diếm chứ? Có lời gì thì cứ thẳng thắn chân thành nói ra không phải sao? Cho nên tôi không có làm sai!"
Ánh mắt Quách Tử Chương trở nên âm trầm: "Coi như là người yêu thì không phải cái gì cũng nói ra được, giữa người và người, vô luận là quan hệ như thế nào thì cũng phải giữ được khoảng cách, lúc này mới an toàn, hiểu không?"
"Tôi không hiểu!" Dương Tuyền đề cao âm lượng, "Nếu cậu cái gì cũng hiểu, vậy tại sao sau khi tôi tỏ tình cậu lại nói như vậy chứ?"
"Chuyện bây giờ chúng ta nói không phải quan hệ giữa chúng ta có được không?" Quách Tử Chương cảm thấy mình quả thật cần phải làm cho người này tỉnh ra, "Cậu biết mình đã nói với Tĩnh Tĩnh những gì không? Cậu nói với em ấy, Phạm Hành sở dĩ chưa có tới tìm là bởi vì cậu ta muốn lấy được cơ hội tuần soát xưởng thuốc. Cậu còn nói cho em ấy, Phạm Hành vì công việc mà có thể vứt em ấy và con mình qua một bên, thậm chí không quan tâm đứa trẻ sẽ ra đời lúc nào." Xem full tại wordpress James Neverland.
"Tôi nói như vậy lúc nào!" Dương Tuyền tức giận tới nỗi mặt đỏ tía tai.
"Nhưng từng câu từng chữ của cậu lại chính là ý này!" Quách Tử Chương cũng lạnh mặt, "Dương Tuyền, cậu cho rằng người yêu nên thẳng thắn với nhau, nếu như đổi thành cậu là Tĩnh Tĩnh, cậu nghe được lời này sẽ có cảm xúc gì đây? Tĩnh Tĩnh đối với chuyện sinh con vẫn luôn rất nhạy cảm, em ấy ban đầu cũng không muốn có đứa bé này, là Phạm Hành cho em ấy dũng khí, là Phạm Hành một mực ở bên cạnh cho em ấy động lực, bây giờ cậu lại nói với em ấy rằng Phạm Hành coi trọng sự nghiệp hơn so với coi trọng em ấy, nếu như cậu là Tĩnh Tĩnh, cậu sẽ khá hơn sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...