Nếu phải gạt Quách Dực để đi gặp mặt thì địa điểm tất nhiên không thể ở bệnh viện được, nhưng nếu không có một ai ở nhà thì Quách Dực cũng sẽ sinh nghi ngờ, cho nên cũng không hẹn chỗ gặp quá xa, cuối cùng là do Quách Tử Chương chọn một quán cà phê cách bệnh viện một đoạn đường.
"Vậy thì làm phiền ngài rồi thím Lâu." Trương Thanh kéo tay thím Lâu. Thím Lâu là vợ của lão Lâu, là một người hiền hòa lại nhiệt tình. Người trong nhà rời đi hết, Quách Dực bên này liền nhờ thím Lâu để ý một chút.
"Không sao không sao, mấy đứa đi đi, thím đi nhìn đây, có chuyện gì thì thím gọi điện thoại cho." Lâu thím khoát khoát tay, cười rạng rỡ.
Trương Thanh cũng gật đầu cười cười, trở về nhà lại nói với Quách Dực một lần.
"Vậy bọn em đi đây, một hồi nữa sẽ trở lại. A Tĩnh cứ kêu đau bụng, em không yên tâm nên đi kiểm tra một chút."
Quách Dực mỉm cười gật đầu một cái, ánh mắt tỏ ý y đi nhanh đi.
"Vậy em đi nhé."
Trương Thanh nhìn Quách Dực một cái rồi xoay người ra cửa. Quách Dực thấy y đi rồi lúc này mới thu nụ cười. Trương Thanh đã nói với ông là Quách Tĩnh Tĩnh kêu đau bụng, y không yên tâm phải dẫn cậu tới Tể Ninh ở chỗ này khám một chút, bởi vì không biết đường nên Quách Tử Chương phải làm tài xế cho bọn họ. Lời nói này không lộ ra một chút sơ hở nào, nhưng Quách Dực lại thấy lạ lạ ở chỗ nào đó, có điều ông không nói được nguyên nhân.
Lúc Trương Thanh ra cửa thì thở phào một hơi. Thật ra y không muốn lừa dối Quách Dực chút nào, nhưng thật sự không còn cách nào khác nữa.
"Đi thôi."
Trương Thanh nói với Quách Tử Chương và Quách Tĩnh Tĩnh đang chờ ở trước cổng. Ba người vừa đi, Trương Thanh liền hỏi Quách Tử Chương: "Ba con đã tới chưa?"
Quách Tử Chương nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: "Sắp rồi ạ, chắc lúc ta tới thì ba con cũng đến nơi rồi."
"Ừm."
Trương Thanh gật đầu một cái rồi không nói gì thêm nữa, bầu không khí giữa ba người hiếm thấy có chút yên lặng.
Quách Tử Chương đoán không sai, bọn họ chân trước vừa mới tới quán cà phê, chân sau Quách Lương đã đến. Thời điểm Trương Thanh thấy Quách Lương, trong nháy mắt cảm thấy giống như đã cách một đời. Quách Lương đã thay đổi rất nhiều, cũng đúng, ba mươi năm rồi mà, đủ để cho một người thanh niên biến thành ông già, nhưng khoảng cách của sự biến hóa từ một cậu thanh niên đến một ông già vẫn rất lớn.
Quách Lương nhìn Trương Thanh, người này vẫn giống như trong trí nhớ, chỉ là ít đi một phần non nớt và trẻ trung thôi, còn đâu ánh mắt vẫn trong trẻo như trước.
"Mộc Thanh, cảm ơn vì cậu vẫn còn sống."
Quách Lương đứng ở đó, mở miệng câu thứ nhất chính là nói câu này. Trương Thanh có thể nghe được thành ý từ thanh âm khàn khàn của ông. Y không nhận lời mà chỉ gật đầu một cái, giơ tay lên hướng chỗ ngồi đối diện tỏ ý.
"Ngồi xuống trước đã."
Tuổi của Quách Lương so với ba y cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, huống chi ông hôm nay cũng đã là một ông già rồi, Trương Thanh cũng không thể để mình ngồi mà lại bắt một ông già đứng được.
Quách Lương gật đầu một cái, ngồi xuống ở trên ghế sa lon rồi quay đầu nhìn Quách Tử Chương một chút. Quách Tử Chương mở miệng kêu một tiếng "ba".
Quách Lương gật đầu, ánh mắt lại chuyển hướng về phía Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tử Hoa đã nói qua với ông về cậu thanh niên này rồi, ông biết Quách Tĩnh Tĩnh là con nuôi của Mộc Thanh, là người đã cùng y trải qua đoạn thời gian khó khăn chật vật nhất. Nghĩ đến đây, ánh mắt mà Quách Lương nhìn Quách Tĩnh Tĩnh cũng thêm phần thân thiện.
Có điều Quách Tĩnh Tĩnh hiển nhiên không quá cảm kích, thật ra thì cũng không phải là cậu không cảm kích mà do bản thân Quách Tĩnh Tĩnh tương đối chậm nhiệt, không thể nhanh chóng tiếp thu một người xa lạ được, huống chi cậu vẫn bài xích người của Quách gia, cho nên cậu không trả lời Quách Lương mà chỉ mím chặt môi không nói lời nào.
Quách Lương nhìn hai người một trái một phải rồi lại nhìn thêm Trương Thanh ngồi ở giữa, bỗng nhiên có chút hâm mộ.
"Bất kể cậu có tin hay không, Mộc Thanh, tôi thật sự rất cảm kích vì cậu vẫn còn sống. Cậu phải biết, đã nhiều năm như vậy rồi nhưng A Dực vẫn luôn không quên cậu, thằng bé ấy vẫn luôn yêu cậu sâu đậm, nó không kết hôn, không muốn có con, liều mạng vì công việc. Tôi biết, những thứ này đều là bởi vì nó không quên được cậu."
"Tôi biết." Trương Thanh cắt đứt lời của Quách Lương, "Đây là chuyện giữa tôi với anh ấy, tôi rất rõ ràng, không cần người khác nói cho tôi biết."
Trương Thanh vẫn bài xích Quách Lương, nếu như đặt ở hai mươi năm trước Quách Lương nghe được y nói như vậy có thể sẽ tức giận vô cùng, nhưng hôm nay không, ông già rồi, rất nhiều chuyện nhìn cũng đã thờ ơ, cũng đã nhìn thấu rồi, và ông cũng đang từ từ học cách buông xuống.
Xem bản full trên wordpress James Neverland. Không đọc trên trang ăn cắp.
Trong lòng Quách Lương vô cùng khổ sở. Ông nhìn Trương Thanh, thời gian tựa như trở lại một năm kia, thiếu niên chật vật không chịu nổi quỳ xuống trước mặt ông, một đôi mắt khô kiệt trợn mắt nhìn ông, từng lần một cầu khẩn: "Bỏ qua cho chúng tôi đi, tôi van cầu các người, bỏ qua cho chúng tôi đi mà, tôi muốn được ở bên A Dực, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy, tôi yêu anh ấy..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...