Quách Tĩnh Tĩnh đồng ý cùng Quách Tử Chương đi Thượng Hải, có điều cậu muốn ở lại thêm một ngày. Quách Tử Chương tất nhiên không thành vấn đề, đổi thành vé máy bay ngày hai mươi sáu tháng chạp. Quách Tử Chương cũng có ý trước khi lên đường đưa Quách Tĩnh Tĩnh đi làm kiểm tra, dựa theo ngày dương lịch mà tính thì Quách Tĩnh Tĩnh mang thai sáu tháng rồi, cũng nên làm kiểm tra sinh sản rồi.
Lúc làm kiểm tra siêu âm B, Trầm Hà rõ ràng không nhiều lời như trước kia nữa. Bà nhìn rất cẩn thận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, luôn luôn ghi chép khiến Quách Tĩnh Tĩnh có chút bất an. Thật ra thì cậu mơ hồ có thể biết, gần đây trạng thái của bản thân thật không tốt, đứa trẻ vốn dĩ rất hiếu động gần đây cũng trầm lặng đi rất nhiều.
Sau khi kết thúc kiểm tra, Trầm Hà để Quách Tử Chương tiến vào, bà không lên tiếng nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, cúi đầu, nửa ngày mới nói được một câu: "Thật xin lỗi."
Trầm Hà khẽ cười lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ôn nhu như cũ.
"Tĩnh Tĩnh, cháu không cần xin lỗi tôi, những lời này chắc cháu phải nói với bản thân mình chứ, cháu không chăm sóc thật tốt chính mình."
Quách Tĩnh Tĩnh khàn giọng hỏi: "Đứa bé... Có khỏe không ạ?"
Trầm Hà không trả lời có khỏe hay không, chỉ nói: "Tháng này bé cơ hồ không lớn thêm bao nhiêu, cháu bây giờ đã sáu tháng rồi, chính là thời điểm có thể ăn có thể ngủ, tâm tình của cháu sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của bé. Tôi đã nói với cháu rồi, đứa trẻ có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của cháu, cháu không vui, bé cũng sẽ không vui, biết chưa?"
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, không nói mà chỉ gật đầu một cái.
Trầm Hà ngẩng đầu nhìn về phía Quách Tử Chương: "Hạ tiên sinh đâu rồi? Cậu ấy tại sao lại chưa tới? Cậu ấy đã đáp ứng sẽ chăm sóc Tĩnh Tĩnh thật tốt, không phải sao?"
Quách Tử Chương nhìn Quách Tĩnh Tĩnh rồi khẽ lắc đầu với Trầm Hà. Trầm Hà sửng sốt một chút, bà còn chưa biết tin Hạ Phạm Hành xảy ra chuyện. Chuyện đêm đó bị Bàng Chiêm Viên đè xuống, bởi vì xảy ra lúc nửa đêm nên Trầm Hà dĩ nhiên không thể nào biết được, có điều ý của Quách Tử Chương bà vẫn hiểu, chắc là Hạ Phạm Hành có lý do không thể kháng cự cho nên mới không thể đến đây.
Trầm Hà nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh đang cúi đầu, khó trách, sắc mặt đứa bé này nhìn thật không tốt, mặc dù cậu không có biểu hiện ra nhưng Trầm Hà vẫn cảm giác được cậu có chút uể oải.
"Tôi thật sự xin lỗi, Tĩnh Tĩnh."
Trầm Hà vì lời nói của mình mà thành khẩn xin lỗi, Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu, lắc đầu với bà.
"Vậy... Hạ tiên sinh bây giờ có khỏe không?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, đáp: "Cháu không biết nữa."
Trầm Hà cau mày: "Xin lỗi, tôi có lúc... Nói chuyện có chút thẳng thắn, nhưng mà tôi tin rằng Hạ tiên sinh bây giờ nhất định đang bình an, bởi vì cậu ấy mong muốn được nhìn thấy bé con ra đời hơn bất kì ai trên đời."
Lòng bàn tay Trầm Hà dán lên bụng Quách Tĩnh Tĩnh, khích lệ cười một tiếng với cậu. Quách Tĩnh Tĩnh có thể cảm giác được Trầm Hà có lòng tốt, được khích lệ gật đầu một cái nói: "Cháu sẽ chăm sóc bé con thật tốt, để cho con bình an tới được thế giới này, Hạ Phạm Hành sẽ thấy được một bé con thật khỏe mạnh."
Trầm Hà cười to: "Tôi luôn luôn chuẩn bị tới ngày hôm đó."
"Cháu cảm ơn ạ."
Lúc rời khỏi bệnh viện, Trầm Hà ôm lấy Quách Tĩnh Tĩnh, nói với cậu một tiếng: "Happy New Year, Tĩnh Tĩnh."
"Năm mới vui vẻ."
氺
Ra khỏi bệnh viện, Quách Tĩnh Tĩnh thuận tiện tới tiểu khu chỗ trường học. Lần này cậu đi rồi không biết bao lâu mới trở lại được, hoa cỏ trong nhà không có người trông nom không được. Cậu gọi điện cho dì giúp việc, gọi bà tới nhà.
"Dì, bao lì xì này dì cầm đi, cháu có thể phải rời đi một đoạn thời gian, có quét dọn nhà hay không cũng không sao, cháu chỉ hi vọng dì có thể tới tưới chút nước cho mấy cây hoa trong nhà."
"Bao lì xì này dì không nhận được đâu." Dì giúp việc đẩy bao lì xì lại, "Trước đó Hạ tiên sinh đã gửi tiền này tới thẻ của dì rồi, hơn nữa còn cho nhiều thêm một ít, dì ngại lắm, huống chi những ngày sau đó các cháu còn cho dì nghỉ nữa, dì hầu như không phải đến thì làm sao có thể đòi thêm tiền được chứ."
Quách Tĩnh Tĩnh vốn cũng không phải người biết nói chuyện, cậu đưa tới mấy lần mà dì lại không chịu nhận, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không miễn cưỡng nữa.
"Vậy thì cám ơn dì ạ." Quách Tĩnh Tĩnh thành khẩn nói.
"Không có gì không có gì, dì cũng đâu có phải làm không công đâu?" Dì cười một tiếng, quay đầu nhìn Quách Tử Chương ở cửa, do dự một chút rồi hỏi: "Cái đó, Quách tiên sinh, Hạ tiên sinh sao lại không tới thế? Cậu ấy không phải là người bản xứ à?"
" Dạ, anh ấy không phải là người bản xứ." Quách Tĩnh Tĩnh trả lời.
"Khó trách, nhất định là về nhà ăn tết đi. Ăn tết ai mà chả muốn về đoàn tụ với gia đình chứ, " dì giúp việc lải nhải một câu rồi lại tập trung vào chủ đề chính, "Nhưng mà Hạ tiên sinh đi thật vội vàng, dì cũng không kịp thấy mặt nữa. Quách tiên sinh, ban đầu hợp đồng của dì với Hạ tiên sinh định là đến cuối năm nay, sang năm như thế nào cậu ấy cũng chưa nói. Nếu như các cháu muốn đổi một người khác, như vậy chìa khóa cửa... Cháu xem lúc nào thích hợp để dì trả lại cho cháu?"
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Cái này cháu cũng không biết nữa, như vậy đi, chờ tới năm sau để Hạ tiên sinh nói với dì nhé?"
"Như vậy à..." Mặt dì giúp việc lộ vẻ khó xử, "Quách tiên sinh, nhìn cháu một cái là biết cháu là người tốt, dì nói thật với cháu, nếu như sang năm các cháu không muốn thuê hoặc muốn đổi người thì tốt nhất là đầu năm cháu nói với dì một tiếng, để dì dễ tìm việc cho sang năm, cháu xem cái này..."
"Cháu biết rồi, " Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, là cậu cân nhắc không chu toàn. Mặc dù lời này nghe không quá xuôi tai nhưng cũng là thật tình, đầu năm không trả lời, năm sau lại không thuê thì bọn họ thật không phúc hậu chút nào, "Chuyện này cháu sẽ gọi điện thoại hỏi Hạ tiên sinh, đầu năm... Chậm nhất là trước mùng sáu cháu trả lời dì, có được không?"
"Ai, tốt, vậy làm phiền cháu rồi, Quách tiên sinh." Dì giúp việc cũng biết bản thân ăn nói hơi thẳng thắn, đổi thành một người chủ khác thì đã sớm nổi giận rồi. Bà cũng biết tính Quách Tĩnh Tĩnh ngoài cứng trong mềm nên mới dám nói.
Lúc gần đi, bà quay đầu lại nói một câu: "Quách tiên sinh, đầu năm cháu không tới đúng không? Như vậy đi, ngày ba mươi dì tới một chuyến, giúp cháu dán câu đối lên. Ăn tết mà, coi như người không có ở nhà thì vẫn phải dán câu đối chứ, đây là tập tục, dán lên cũng vui mừng mà có phải hay không?"
Quách Tĩnh Tĩnh quả thật không nghĩ đến điều này, có điều cậu cũng không muốn phiền toái dì nữa, liền nói: "Không cần đâu dì, một hồi nữa cháu tự mua rồi dán ạ."
"Vậy cũng không được, dì rảnh rỗi còn phải tới tưới hoa nữa, nếu dán câu đối rồi thì phải chờ sang năm mới mở cửa được, cứ để dì dán đi, tránh cho việc mở cửa sớm lại làm rách câu đối. Cháu yên tâm, chuyện này cứ giao cho dì."
Dì giúp việc cười phất phất tay rồi lái xe điện rời đi.
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn sân một chút, đứng ở cửa nhưng lại không mở cửa đi vào. Quách Tử Chương đi tới, ôm lấy vai cậu, hỏi: "Có cái gì muốn mang theo không?"
Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu một cái.
"Vậy ta đi thôi."
"Dạ, "
Quách Tử Chương mang Quách Tĩnh Tĩnh rời khỏi tiểu khu, lái xe trở về thôn Mã Tỉnh Sơn, chọn một nhà hàng kiểu cách tốt để giải quyết vấn đề cơm trưa.
Quách Tử Chương cùng Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở trước quầy thu tiền. Cô gái ở quầy thu tiền rất ít thấy hai anh đẹp trai cực phẩm như vậy nên nụ cười trên mặt càng thêm phần rạng rỡ.
"Hai vị muốn dùng gì?"
"Em muốn ăn cái gì? Món Trung Quốc hay là thịt bò bít tết?"
Quách Tử Chương cầm ví ra, hỏi Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn rồi chọn một phần cơm sườn lợn rán.
Quách Tử Chương nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, thấy cậu không định chọn thêm thức ăn nữa thế nên Quách Tử Chương dứt khoát tự mình gọi.
"Một phần cơm sườn lợn rán giống vậy, sau đó thêm một phần tôm chiên, thịt bò xào, gà hạt điều..."
"Anh Chương, " Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng kéo Quách Tử Chương, "Hai chúng ta không ăn nổi nhiều như vậy đâu."
"Tại sao lại là hai người? Không phải ba người sao?" Quách Tử Chương nhíu mày, ý tứ trong lời nói thu ngân viên nghe không hiểu, nhưng mà Quách Tĩnh Tĩnh lại hiểu được. Cậu lại liên tưởng tới lời Trầm Hà nói, Quách Tử Chương đây là muốn "trừng phạt" cậu đó mà.
Quách Tĩnh Tĩnh tự biết mình đuối lý, chỉ có thể ngậm miệng không nói. Quách Tử Chương thấy thái độ thừa nhận lỗi lầm của cậu cũng được, anh cũng không có ham mê lãng phí lương thực nên gọi thêm hai phần xào chay là dừng.
Nhưng mà cuối cùng cũng chỉ có hai người, thời điểm thức ăn được bưng lên, phân lượng cũng không ít đâu. Quách Tử Chương thấy Quách Tĩnh Tĩnh cầm đũa ngẩn người bèn thúc giục: "Em ăn đi, nhìn làm cái gì? Một hồi nó nguội bây giờ."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, chỉ có thể cầm đũa lên phấn đấu.
Lúc ăn được một nửa thì điện thoại của Quách Tử Chương vang lên, là một dãy số xa lạ. Quách Tử Chương cũng không để ý lắm, cầm điện thoại lên nghe máy.
" A lô? Ai đấy?"
"Tử Chương, là tôi đây."
Tay Quách Tử Chương cầm đũa ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh. Trên mặt Quách Tĩnh Tĩnh lập tức trở nên căng thẳng.
"Dương Tuyền?" Quách Tử Chương mở miệng nói, "Cậu bây giờ đang ở nơi nào?"
"Tôi ở kinh thành, ở cùng với Hạ Phạm Hành." Dương Tuyền đè thấp thanh âm, Quách Tử Chương suy đoán y có thể là không thuận tiện để nói chuyện, cho nên không vội vã hỏi vấn đề mà nghe y nói hết lời, "Cậu nghe tôi nói, Tử Chương, tôi với Hạ Phạm Hành đang ở bệnh viện, cậu ấy đã không sao rồi, bảo Tĩnh Tĩnh đừng quá lo lắng,nhưng mà hành động không thuận lợi lắm. Hạ lão gia hạn chế tự do của chúng tôi, tôi thật vất vả thừa dịp giờ ăn cơm mới len lén tìm người mượn điện thoại di động tránh trong nhà vệ sinh gọi điện thoại cho cậu đó. Phạm Hành nói để cậu đưa Tĩnh Tĩnh đi Thượng Hải, nhất định phải để cho cậu ấy ở bên cạnh chú cậu, bảo Tĩnh Tĩnh đừng lo lắng, chờ cậu ấy giải quyết xong chuyện bên này rồi chúng tôi lập tức đi Thượng Hải hội ngộ với mọi người."
"Các cậu cũng phải cẩn thận đấy."
"Tôi biết rồi, tôi không có việc gì đâu, ông ấy không thể quan sát tôi mãi được, tôi còn phải về nhà ăn tết nữa."
" Được."
"Vậy cứ như thế nhé, tạm biệt."
Dương Tuyền vội vàng cúp điện thoại. Khoảng thời gian nói chuyện điện thoại này Quách Tĩnh Tĩnh ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại, Quách Tử Chương cúp điện thoại, cậu há miệng một cái, Quách Tử Chương liền mở miệng nói: "Dương Tuyền nói, Phạm Hành đã không sao rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh không biểu hiện ra gì cả nhưng Quách Tử Chương bởi vì nguyên nhân công việc mà rất dễ dàng phát giác được, Quách Tĩnh Tĩnh vào lúc này mới thở hổn hển, hô hấp rõ ràng có chút gấp rút.
Quách Tử Chương cầm lấy tay Quách Tĩnh Tĩnh, lặp lại một lần: "Cậu ấy đã không sao rồi, em đừng lo lắng, chẳng qua là nhà bên kia có một số việc, bây giờ không có cách nào liên lạc với em thôi. Cậu ấy cũng đồng ý để em đi Thượng Hải với anh rồi, chờ cậu ấy làm xong trận này cậu ấy sẽ tới Thượng Hải tìm em"
"Anh ấy..." Quách Tĩnh Tĩnh liếm liếm đôi môi đã phát khô, "Anh ấy lúc nào mới có thể tới ạ?"
"Chắc phải đến sau nguyên tiêu, " đây là suy đoán của Quách Tử Chương. Hạ Phạm Hành xử sự từ trước đến giờ luôn như sấm rền gió cuốn, nhưng là vết thương đạn bắn vẫn cần chút thời gian để tĩnh dưỡng. Hạ Phạm Hành coi như xử lý tốt chuyện bên kia rồi cũng phải đợi tới lúc bản thân không còn gì đáng ngại nữa mới tới gặp Quách Tĩnh Tĩnh được, "Tình hình nhà cậu ấy có chút phức tạp, nhưng mà hổ không ăn thịt con, cũng không đến nỗi sẽ có nguy hiểm tới tính mạng."
Một câu cuối cùng dĩ nhiên là đùa giỡn, lúc Quách Tử Chương nói còn cố tình làm ra biểu tình kì quái, chọc cho Quách Tĩnh Tĩnh cũng không thể căng thẳng nữa, chỉ có thể buông lỏng khóe miệng.
"Huống chi, cậu ta tới chậm chút cũng tốt " Quách Tử Chương thở dài, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh thần sắc không biết làm sao, "Em như thế này mà gặp cậu ta thì cậu ta có thể sẽ không đau lòng sao? Có lẽ còn trả đũa ngược lại ấy chứ, trách anh không chăm sóc em cho kỹ, vậy anh há chẳng phải là nằm không cũng trúng đạn sao? Cho nên trước khi cậu ta tới anh phải nuôi em tới mập mới được."
Vừa nói vừa cầm đũa lên gắp cho Quách Tĩnh Tĩnh hơn phân nửa con tôm vào trong chén, ra lệnh: "Ăn mau!"
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Quách Tử Chương không ngừng gắp thức ăn cho mình, há miệng nhưng lại không có nói gì, ngược lại hít một hơi thật sâu, một bộ nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ đám thức ăn này!
Quách Tử Chương nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười, cảm thấy em trai làm sao lại đáng yêu như vậy chứ? Xem ra anh sau này phải kiếm nhiều tiền hơn một chút mới được, dẫu sao anh bây giờ còn có một đứa em trai phải nuôi, chờ đứa trẻ ra đời rồi thì tiền sữa bột, tiền mua tã cũng phải tốn kha khá, mà bảo bối nhà mình thì phải dùng đồ tốt nhất, vậy thì càng đắt. Trách nhiệm làm bác của anh thật nặng nề quá đi mà!
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...