Hôm nay là cuối tuần, Hạ Phạm Hành dứt khoát cùng Quách Tĩnh Tĩnh ở lại ngôi nhà gạch đỏ, gà bán cũng xong hết rồi, ngày hôm qua Trương Thị còn nói muốn tính tiền với cậu, Quách Tĩnh Tĩnh liền nói bán xong rồi nói sau, thật ra thì khoản tiền này cậu cũng không cần.
Có điều nếu cậu làm thế Trương Thị khẳng định không đồng ý, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không phải là một người có khả năng thuyết phục người khác, đến lúc đó Trương Thị cơ hồ nói một chút thôi là cậu chắc chắn nín luôn, dứt khoát liền gọi điện cho Trương Thanh.
" A lô..." Giọng Trương Thanh nghe hơi khàn, nghe không có tinh thần gì cả.
"Ba, ba sao thế? Thân thể không thoải mái sao?"
"Không có, ba không phải không thoải mái, chính là mới vừa dậy, giọng có hơi khàn. Con sao lại gọi điện cho ba sớm thế? Có phải nhà xảy ra chuyện gì hay không?"
"Không phải, bà nội ngày hôm qua nói muốn tổng kết tiền bán gà với con. Ba, tiền này..."
"Ba biết con nghĩ như thế nào, nhưng con nói con không cần thì bà con sẽ rất tức giận, như vậy thì con cứ nhận tiền đi, rồi biếu cho ông bà nội mỗi người một bao lì xì, không nên quá nhiều, mỗi người một ngàn, nhiều quá họ cũng không cần đâu. Sau đó con nói với bà, mấy con gà còn dư lại thì phiền bà chăm sóc hộ." Trương Thanh hàng năm bán gà đều sẽ giữ lại một ít gà mái, năm sau ấp gà con để dùng.
"Dạ, con biết nên làm như thế nào rồi." Quách Tĩnh Tĩnh dừng một chút, "Ba, chú Dực... Thế nào rồi?"
"À, anh ấy tốt lắm, con đừng lo lắng, bây giờ đã làm trị liệu bằng hóa chất rồi. Tôn giáo sư nói tình hình cũng không tệ lắm, chỉ là tóc rụng nhiều quá, anh ấy không vui, ngại xấu xí..."
Quách Tĩnh Tĩnh biết Trương Thanh không nói thật, Hạ Phạm Hành cũng đã nói với cậu rồi,bị ung thư vòm họng sau khi làm trị liệu bằng hóa chất thì không thể ăn gì cả, chỉ có thể truyền dịch để duy trì chất dinh dưỡng mà cơ thể cần. Mấy ngày nay Quách Dực gầy đến lợi hại, ngay cả Trương Thanh cũng gầy đi không ít.
Có điều nếu trong điện thoại Trương Thanh không nói thì đơn giản là vì không muốn để cho Quách Tĩnh Tĩnh lo lắng, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không muốn vạch trần y nên cũng hùa theo: "Vậy ba đi mua cho chú cái mũ đi, bây giờ là mùa đông, đội nón cũng không kỳ quái đâu, mua một cái đẹp đẹp chút."
"Đúng vậy, ba cũng không nghĩ tới, A Tĩnh con thật thông minh, một hồi nữa ba sẽ đi mua ngay." Trong giọng Trương Thanh lộ ra chút vui mừng, Quách Tĩnh Tĩnh nghe, trong lòng cũng tốt hơn chút.
"Vậy được, nhưng mà ở Thượng Hải ba không quen đường, để cho anh Chương đưa ba đi, đừng để lạc đường."
"Nào có, ba đâu có ngu thế" Trương Thanh hít hít nước mũi, "A Tĩnh, ba thật sự nhớ con."
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, nghĩ đến Trương Thanh không nhìn thấy lại cầm điện thoại "dạ" một tiếng, Trương Thanh cười: "Ba cũng biết con cũng nhớ ba."
Quách Tĩnh Tĩnh lần này không trả lời, nhưng lại quay lại nói: "Mấy ngày nữa trường học cho nghỉ đông, chờ phát xong bảng thành tích của học sinh con sẽ đi thăm ba cùng chú Dực."
"Không được không được, con đến nhìn ba là được rồi, chú Dực con thì không thể đi đâu. A Tĩnh, gần đây có kiểm tra sức khỏe không đấy? Sắp tháng thứ sáu rồi nhỉ? Ba tra rồi, con gần đây phải ăn nhiều trái cây với rau quả xơ thô, ăn cơm xong thì để Phạm Hành đưa con đi tản bộ một chút, nếu không sẽ dễ dàng bị táo bón, còn nữa, nếu cảm thấy mỏi eo đau lưng cũng không cần lo lắng, đây đều là tình huống bình thường, đừng sợ ha."
"Ba, ba trước kia cũng là thế này phải không?" Thời điểm người nhà không có ở bên cạnh, mỗi một câu dặn dò một chút cũng không thấy như đang lải nhải, Quách Tĩnh Tĩnh nghe, trong lòng cũng cảm thấy an tâm.
"Không phải, ba khi đó... Ba không quá nhớ rõ, " Trương Thanh lúc nói lời này có chút ấp úng, sau đó lại đánh trống lảng, "A chương đưa ba cái gì... Máy tính bảng, dạy ba lên mạng. Ba ban đầu không biết dùng đâu, sau đó A Chương nói với ba, máy tính cái gì cũng có thể tra được, cái gì cũng có thể xem được, ba liền suy nghĩ một chút, khoảng thời gian này ba không thể ở bên con, không biết được tình huống của con như thế nào nên mới học A Chương tra trên mạng, không nghĩ tới những gì được nói trên mạng lại đặc biệt cặn kẽ, mấy cái tình trạng lúc ba bốn tháng mà con trải qua đều có, nói rõ có thể tin được..."
Lúc cúp điện thoại, Trương Thanh lại nhắc nhở một lần chuyện tản bộ. Quách Tĩnh Tĩnh gần đây quả thật có bị táo bón, chuyện này cậu một mực không chịu nói với Hạ Phạm Hành, không nghĩ tới Trương Thanh lại nói ra, trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy rất ngọt ngào, cảm giác mình cùng Trương Thanh giống như lại trở về như khi còn bé, có rất nhiều chuyện không biết, Trương Thanh đều sẽ dạy cho cậu.
Loại cảm giác này khiến cho người ta luôn thấy hoài niệm nhớ nhung, luôn cảm thấy khó quên.
"A Tĩnh."
Hạ Phạm Hành bưng ly sữa bò đi tới, Quách Tĩnh Tĩnh trước kia không có thói quen này, bây giờ bởi vì Hạ Phạm Hành sớm muộn cũng sẽ đích thân chuẩn bị cho cậu, Quách Tĩnh Tĩnh ban đầu còn cảm thấy hơi tanh, bây giờ hình như lại thấy hơi thích cái mùi này.
Có lúc gọi điện thoại cho Trầm Hà, nói khẩu vị của cậu gần đây không giống như trước kia, Trầm Hà sẽ cười nói cho cậu biết, không phải do cậu thay đổi mà là do bảo bảo trong bụng trưởng thành rồi, khẩu vị cũng sẽ theo nhóc con, cậu bây giờ thích ăn cái gì, chờ nhóc con tương lai ra đời cũng có thể sẽ đối với thức ăn tình hữu độc chung như vậy nha.
Quách Tĩnh Tĩnh có buổi tối nằm mộng, nằm mơ thấy một bảo bối nhỏ vô cùng đáng yêu, ngồi ở trên giường, bàn tay nhỏ bé đầy thịt bưng cái ly không nhỏ hơn so với mặt bé con bao nhiêu, ực ực uống sữa bò, uống một miệng đầy sữa.
Khi đó, Hạ Phạm Hành kiên nhẫn giúp bé con lau khô miệng, sau đó quay đầu hướng về phía cậu cười rất ôn nhu và ấm áp.
"Em sao đấy? Đỏ mặt cái gì đấy."
Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên đỏ mặt, khóe mắt mang ý cười, thêm cả cách ăn mặc ở nhà của hắn, Quách Tĩnh Tĩnh chợt nhớ tới gần đây thường nghe các cô giáo lải nhải một chữ: Nam nhân ấm áp.
Quách Tĩnh Tĩnh há miệng: "Em..."
"Tĩnh Tĩnh?"
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa Trương Thị đã xách giỏ vào cửa, vừa nhìn thấy Hạ Phạm Hành cũng ở đây thì vô cùng giật mình.
"Tiểu Hạ sớm như vậy cũng tới nữa à?" Bây giờ mới có tám, chín giờ sáng, lại là cuối tuần, trong phòng xuất hiện một cô gái thì Trương Thị sẽ rất vui vẻ, nhưng mà lại là một người đàn ông như vậy... Trương Thị trong lòng có vướng mắc, ánh mắt lộ ra bất an nhìn Hạ Phạm Hành cười một tiếng.
"Bà nội, con là tới lúc tối hôm qua, nghe nói chú Trương gần đây khôi phục trí nhớ nên đi Thượng Hải, vừa vặn thừa dịp cuối tuần không cần đi làm, tan việc liền đến tìm A Tĩnh trò chuyện một chút, trò chuyện lâu lại thêm uống chút rượu, A Tĩnh từng làm cảnh sát giao thông, rất chính trực, không đồng ý cho con lái xe trở về nên giữ con lại ở một đêm."
Hạ Phạm Hành vừa nói như vậy, Trương Thị cũng biết là mình suy nghĩ nhiều, đối với chuyện của Trương Thanh trong lòng vẫn có chút tự trách, cảm thấy mình đối với Quách Tĩnh Tĩnh vẫn chưa quan tâm đủ.
"Tĩnh Tĩnh, ba con mới vừa khôi phục trí nhớ, khẳng định có một số việc phải xử lý, chờ hết bận rồi nó sẽ trở về thôi."
Trương Thị tiến lên, an ủi đôi câu với Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh khó hiểu có chút chột dạ, đỏ mặt, vội vàng đưa tay nhận lấy cái giỏ của Trương Thị xách qua bên mình không để cho ai nhìn thấy.
"Bà nội, cho con đi."
Khi cầm lấy mới thấy thật nặng mà bà cụ xách đi xa như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh thật đau lòng, liền hỏi: "Bà nội bà mang cái gì thế?"
"Là bột ngô với khoai lang ở nhà, đoạn thời gian trước xảy ra nhiều chuyện quá, hai ngày trước bà mới nhớ ra nên bà với ông đem chút ngô đi xay, sáng nay liền thuận đường đưa tới cho con." Trương Thị vừa nói lại vừa quay đầu nói với Hạ Phạm Hành, "Tiểu Hạ à, con một hồi cũng mang chút trở về nếm thử đi, con xem bà không biết con đang ở đây nên mang cũng không nhiều lắm, con ăn thử trước, ăn ngon thì tới chỗ bà lấy thêm, nhưng mà những thứ này đều là thô lương (*), sợ con ăn không quen thôi."
(*) thô lương: như khoai sắn đậu....
"Làm sao lại thế chứ ạ, con cảm ơn bà." Hạ Phạm Hành cười nói cảm ơn.
Quách Tĩnh Tĩnh đem giỏ đặt trên bàn lớn, xoay người lại nói: "Bà nội, những thứ này bà cứ nói với con để con tự đi lấy là được, không cần bà phải đưa đâu."
"Cái này có là gì, bà lại chẳng đi xa lắm, hơn nữa lớn tuổi rồi, hoạt động nhiều một chút thì chân mới khỏe."
"Vậy buổi trưa bà ở lại đây ăn đi, con đi mua thức ăn."
Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa muốn ra cửa, Trương Thị liền vội vàng kéo cậu lại: "Không cần đâu, không cần đâu, bà nội hôm nay không ăn ở đây đâu, bà mang cho con xong rồi về luôn, ông nội con cũng không phải không biết, nếu bà không trở về thì buổi sáng lão ta có thể sẽ đưa người về nhà đánh bài, mấy ngày nay vận khí lão già ấy kém lắm, bà ta phải trở về xem lão ấy."
Trương Thị nói xong liền đi ra ngoài, Quách Tĩnh Tĩnh biết không giữ được bà, đứng ở đằng kia cũng không biết nói gì, vẫn là Hạ Phạm Hành mở miệng nói: "Bà nội, không bằng con đưa bà trở về."
"Ai nha, không cần không cần, cũng không bao xa, đi về cũng chừng mười phút thôi, đừng lãng phí tiền xăng dầu."
Trương Thị khoát khoát tay nói không cần, Hạ Phạm Hành vẫn vào phòng cầm chìa khóa xe đi ra, Quách Tĩnh Tĩnh kéo cánh tay Trương Thị dắt bà lên xe.
" Cái này... Ngại lắm." Trương Thị ngồi ở vị trí kế bên người lái, cảm thấy hơi bứt rứt.
Hạ Phạm Hành cười nói: "Bà nội, bà mà nói như vậy thì con sẽ thấy ngại khi ăn khoai lang của bà đấy."
"Cái đó chẳng đáng mấy đồng, đều là nhà mình trồng, nào có cái gì mà ngại."
"Bà nội, nhưng khoai lang này là bà đưa cho A Tĩnh, mấu chốt không phải là giá cả mà là ở sự quan tâm yêu mến, điều này tiền nào cũng không thể mua được."
Hạ Phạm Hành lái xe, bánh xe đè lên đường đá, lên đại lộ, Hạ Phạm Hành nói: "Tấm lòng mà bà đối với A Tĩnh em ấy đều hiểu hết."
Trương Thị quay đầu lại thấy Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở cửa nhìn bọn họ, mở cửa sổ khoát tay với cậu: "Mau vào trong nhà đi,đừng để bị lạnh đó. "
"Con biết rồi, bà nội." Quách Tĩnh Tĩnh cao giọng trả lời một câu.
Trương Thị đóng cửa xe lại, thở dài: "Bà biết Tĩnh Tĩnh hiếu thuận, ngày đó Vu Hà trở lại thằng bé cứ như vậy mà đi làm bà một đêm không tài nào ngủ nổi, bà liền nhớ lại cái lúc anh em chúng nó đuổi A Thanh ra khỏi cửa, lúc bên ngoài pháo bông pháo tre náo nhiệt thì hai cha con nó lại tay lớn dắt tay bé theo ánh trăng lẻ loi trở về nhà. Bộ dáng kia... Bà đến nay cũng không thể quên được."
Trương Thị lau nước mắt. Bà bị bệnh đau mắt hột, lớn tuổi, lại càng dễ dàng rơi nước mắt. Trước kia mỗi lần lông mi dài làm ngứa mắt, bà lập tức gọi điện cho Trương Thanh, Trương Thanh mắt tốt, cầm cái nhíp nhỏ nhổ bớt lông mi đi, cho tới bây giờ cũng chưa từng làm mắt bà bị thương một lần nào.
Nhưng bây giờ, lông mi dài rồi nhưng bà lại chẳng biết nên làm như thế nào cả.
"Bà không hiểu, bọn Vu Hà tại sao phải bài xích A Thanh cùng Tĩnh Tĩnh như thế, rốt cuộc đã làm phiền chúng nó cái gì, " Trương Thị cau mày, vỗ tay một cái, "Tiểu Hạ, chuyện này con cũng thấy rồi, Vu Hà là ông chủ một xí nghiệp lớn như thế nhưng ngay cả A Thanh cũng không tha cho. Bà nguyên tưởng rằng, người có tiền thì cũng sẽ đổi dạng, nhưng bà thấy con lại rất tốt, cho tới bây giờ cũng không xem thường bất kì ai."
"Tiền quả thật sẽ thay đổi một con người, bà nội, ngài là chưa thấy qua, trở về mấy năm trước, con cũng có một thời hết sức lông bông, chẳng qua là bỗng nhiên có một ngày con phát hiện ra rằng bản thân... Rất tệ hại, nói trắng ra một chút chính là chưa từng một lần chân chính bỏ ra và lấy lại được một đời, làm ra rất nhiều quyết định, sẽ khiến cho bản thân cho dù lại tiếp tục một lần nữa vẫn sẽ không hối hận vì đã chọn làm như vậy. Thời điểm đó con, nhưng cho tới bây giờ cũng không có loại cảm giác này, cho nên con mới bắt đầu đi tìm."
(hic đoạn này hơi khó hiểu tí:(()
Trương Thị thật ra thì cũng không quá rõ lời này của Hạ Phạm Hành có ý gì, nhưng đại khái có thể cảm giác được một ít thái độ tích cực.
"Vậy con tìm được rồi à?"
Hạ Phạm Hành quay đầu cười một tiếng với Trương Thị: " Dạ, tìm được rồi, mặc dù có chút muộn nhưng lại càng khiến con thêm quý trọng. Con nghĩ con có chút cố chấp, nếu tìm được thì nhất định phải lấy được, nếu lấy được rồi thì tất nhiên cả đời này sẽ không bao giờ nới lỏng tay. "
Trương Thị luôn cảm thấy Hạ Phạm Hành nói lời này còn có một tầng ý nghĩa khác, hình như là đang cùng bà biểu đạt chút gì đó, nhưng cũng chỉ là cảm giác mà thôi, dựa theo đạo lý thì là không thể nào.
Vào lúc này đã đến cửa nhà, Hạ Phạm Hành đưa người đến cửa, tự mình xuống xe, kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, đỡ Trương Thị xuống xe. Trương Thị cười nói tiếng cám ơn, khách sáo nói: "Tiểu Hạ, có muốn đi vào uống miếng nước không?"
"Lần sau đi, bà nội, hôm nay con đi trước."
"Ừ, cũng được, vậy có thời gian rảnh thì tới chỗ này ăn cơm, gọi luôn cả Tiểu Quách, thật lâu rồi bà chưa thấy đứa nhỏ kia đấy."
" Được ạ."
Hạ Phạm Hành không nói nhiều về chuyện Quách Tử Chương đi Thượng Hải, gật đầu nói tạm biệt với Trương Thị, xoay người lên xe rồi đi.
Trương Kỳ từ trong phòng chạy ra hoan hoan hỷ hỷ gọi: "Bà nội."
Liếc thấy đuôi xe cùng bảng số xe kia, cậu ta làm sao cũng không bao giờ quên, đó là Hạ Phạm Hành!
Trương Thị không nghĩ tới Trương Kỳ lại ở đây, kinh ngạc nói: "Sao con lại tới đây?"
"Bà không phải bảo để cho ba con trở lại lấy đồ sao? Ba gần đây bận việc không có thời gian nên để con tới, " Trương Thị bởi vì chuyện trước kia mà đối với Trương Kỳ cũng không ân cần hỏi han nữa, Trương Kỳ cũng biết, có mấy lần chỉ có ba mẹ tới, cậu ta không tới, cũng không muốn gặp mặt với bọn họ, nhưng lần này cậu ta trở về là có chuyện khẩn cấp, cũng may cậu ta từ trước đến giờ biết nũng nịu, thái độ của Trương Thị có lãnh đạm thì cậu ta vẫn có thể tiến tới ôm cánh tay bà hì hì cười như thường, "Bà nội, người vừa mới đưa bà về là Hạ Phạm Hành đúng không? Sao bà lại ngồi xe anh ấy thế?"
Trương Thị ngẩng đầu nhìn Trương Kỳ, ngoài miệng nhàn nhạt trả lời: "Trên đường ngẫu nhiên gặp được, cậu ấy bận rộn như thế làm sao sẽ có thời gian đưa bà về."
Trương Thị vừa nói, vừa tiến vào phòng, Trương Kỳ đứng ở cửa, quay đầu nhìn hướng Hạ Phạm Hành đi.
"Nơi quê nghèo vùng đất hoang này tại sao có thể là vô tình gặp được, chẳng lẽ là bởi vì Quách Tĩnh Tĩnh?" Trương Kỳ cắn răng, "Nhất định là bởi vì anh ta! Cũng không biết dùng hoa chiêu gì mà lại cùng Hạ Phạm Hành... Đợi đã, thật vô lý, dựa vào cái gì Hạ Phạm Hành giúp anh ta nhiều như thế, anh ta coi là cái gì? Chẳng lẽ hai người bọn họ..."
Trương Kỳ nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Cám ơn Yokku, bingol, Joeyjoe, nho nhỏ mạch cốc đích vàng! Dưa! Cáp cáp cáp cáp cáp — Trương Kỳ đã về rồi ~~ cáp cáp cáp cáp cáp —
Lời của editor: Quà Tết cho các cô, không có lì xì đâu, không cần mong =)) dạo này game gủng nhiều quá đâm ra lười edit chứ không siêng như trước nữa rồi TT
Mọi người năm mới vui vẻ nhé
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...