Nhà Có Chính Thê

"Chị không biết hai người họ rốt cuộc ở bên nhau từ khi nào, qua hết năm, chú chủ động yêu cầu đi học chỗ cụ, ông nội thấy chú ở lại đó nửa năm quả thật có thu liễm nên cho phép chú đi, chị muốn đi tìm anh Thanh, mặt dày mày dạn cũng phải đi, chú không cho, cuối cùng chị phải nhượng bộ một bước, mỗi cuối tuần, tài xế sẽ đưa chị đi qua đó."

Quách Tử Hoa trong mắt mang theo mê ly, khóe mắt bị cồn nhuộm đỏ còn vương mấy giọt nước trong suốt.

"Lúc mới gặp lại anh Thanh, chị thiếu chút nữa không nhận ra được, anh ấy thay đổi quá nhiều, tóc cắt ngắn rồi, mặc dù vẫn gầy nhưng không hề đơn bạc đáng thương giống như trước. Mùa xuân đến, chú như người không xương, cũng không có việc gì liền thích nằm bò trên vai anh Thanh,  như con rắn quấn người, bởi vì cả hai đều là đàn ông nên khi mà mọi người vẫn chưa có bất cứ khái niệm gì về đồng tính luyến ái sẽ không có ai sẽ hoài nghi quan hệ của bọn họ."

"Có lúc, chị nghĩ sẽ tìm chút dấu vết gì đó trên người anh Thanh, anh ấy giống như thường xuyên sẽ không thoải mái, chú sẽ lăng xăng chạy tới chạy lui chiếu cố anh ấy, gương mặt đó có chút thiếu đòn, lại thận trọng lấy lòng. Chị lúc ấy từng nghĩ, nếu hai người họ có thể một mực như vậy thì tốt biết bao nhiêu, nhưng mà  sau đó..."

Quách Tử Hoa nói tới chỗ này, bỗng nhiên lại không nói được nữa, cầm lên một chai rượu uống. Quách Tử Hoa dùng sức lau nước mắt, hít hít nước mũi nói: "Sau đó, quan hệ của bọn họ bị phát hiện, ông nội có một lần hỏi chị, hỏi chú ở bên kia có phải có người thích hay không, có thường xuyên thấy nhìn thấy chú ở chung một chỗ với ai không. Chị lúc ấy không suy nghĩ nhiều, nói ra tên anh Thanh. Đều là do chị, nếu như không phải là chị thì có lẽ tất cả mọi chuyện phía sau sẽ không xảy ra."

"Chú bị trói gô cổ mang về nhà, bị giam vào trong phòng không ăn không uống, không được mấy ngày thì chú đã gầy tới nỗi không còn hình người, tất cả mọi người trong nhà đều nơm nớp lo sợ, mỗi một người đều giống như đang đi trên mũi đao, ông nội mỗi ngày đều ở trong thư phòng nổi trận lôi đình, đồ đạc trang trí trong phòng trong vòng một tuần đã đều bị đổi mới hết cả."

"Sau đó, chú được thả ra, chú như kẻ điên chạy ra cửa, lần đi đó chính là hơn một tháng. Hơn một tháng sau, ba chị tìm chú trở lại, chú lúc ấy chẳng khác ăn mày đầu đường xó chợ là mấy. Chị len lén chạy đi xem chú, chú vừa nhìn thấy chị liền khóc, lớn như vậy rồi nhưng đó là lần đầu tiên chị thấy chú khóc. Chú ôm lấy chị, từng lần một nói, không tìm được, chú đã tìm thật lâu thật lâu rồi cũng không tìm được em ấy, em ấy cũng sẽ không trở lại nữa rồi..."

Quách Tử Hoa nắm lấy tay của Quách Tử Chương, móng tay cũng sắp khảm vào trong thịt. Cô tỉ mỉ quan sát gương mặt của Quách Tử Chương giống như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó.

Quách Tử Hoa đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt của Quách Tử Chương: "Lần cuối cùng thấy anh Thanh là khi bị chú Hai dẫn đi, chị không biết đó là đâu cả, anh Thanh nhìn quá mức đáng thương, anh ấy còn gầy hơn cả trước kia nữa, thật vất vả lắm mới thêm được tí thịt mà lại mất hết. Lúc ấy chị nghĩ, nếu chú nhìn thấy anh ấy như vậy sẽ đau lòng bao nhiêu. Anh ấy lúc đó đã có em rồi. Anh ấy nhìn chị, nói với chị rằng chị nhất định phải chăm sóc chú thật kĩ, nếu như không có người nào chăm sóc chú thì để chị, nếu như tất cả mọi người đều bỏ mặc chú thì chị ngàn lần vạn lần cũng không được phép rời khỏi chú. Chị gào khóc hỏi anh, anh, vậy anh thì sao? Tại sao anh không chăm sóc cho chú? Anh Thanh nói, anh ấy phải đi rồi, phải đi tới nơi rất xa, vĩnh viễn cũng không về được."


"Cuối cùng anh ấy cười với chị một tiếng, một khắc kia, chị cảm thấy chị giống như là đang nằm mơ, trong mơ có một thiên sứ, thiên sứ tới rồi lại đi, còn mang theo cả sinh mệnh của chú nữa..."

"Sau đó chú nghỉ học một năm, mỗi ngày chú như một ông già tuổi xế chiều, trừ chị ra thì chú không nói lời nào với ai cả, ai cũng không để ý, không khóc cũng không cười, đút chú ăn thì chú ăn, không đút chú ăn thì cực kỳ lâu chú cũng không đụng tới một hạt cơm nào. Cơ thể của chú như đánh mất tất cả mọi chức năng, đang chậm rãi, mục nát từng chút từng chút một."

"Sau đó, cụ  qua đời, chú trở về  tứ hợp viện một chuyến, chú đứng ở dưới cây hòe trong sân một ngày một đêm. Sau lúc ấy, chú dường như đã sống lại, thậm chí còn thích cười hơn cả trước đây, chú bắt đầu trở lại cuộc sống trước kia, cùng bạn bè gây nháo, gây họa trở lại. Ông nội vẫn sẽ đánh chú, nhưng khi roi quất vào trên người chú thì chú không trốn nữa, chú đứng ở nơi đó, giống như người gỗ vậy, không có cảm giác đau cũng không có tri giác. Ngày đó, ông nội đánh chú rất ác, càng về sau tay ông nội cũng run, tất cả mọi người đều khóc, chỉ có chú là không khóc. Chú nằm ở đó, nếu như không phải là bởi vì còn có hô hấp thì ngay cả chị cũng cho là, thật ra chú đã chết rồi..."

"Sau đó, ông nội cũng không có đánh chú nữa, hai cha con như người xa lạ. Rồi chú đi bộ đội, tuổi đó mà chú đi đương nhiên mọi người không đồng ý, nhưng không ai dám ngăn cản chú, không có một người nào cả, bao gồm cả ông nội."

Quách Tử Hoa một mực lẳng lặng nghe Quách Tử Hoa nói xong hết thảy các thứ này, trong mắt tràn đầy tia máu, chân mày nhíu chặt, nắm chai rượu không uống nữa, nhưng lực đạo kia giống như muốn bóp nát chai rượu.

"Vậy chú thì sao? Sau đó chị có nghe được chuyện gì liên quan đến chú không?"

Quách Tử Hoa gật đầu: "Qua hai năm, ông nội nói cho chú biết là anh Thanh chết rồi, vì bệnh mà chết, khi đó ông nội muốn kết hôn cho chú, chú không đồng ý, ông nội mới nói chuyện này ra, chú sau khi nghe xong rất bình tĩnh. Chú nói cho ông nội hay, chú đã sớm làm giải phẫu triệt sản rồi, kết hôn cũng là hại người. Ông nội bị chọc tức đến mức nằm viện, chú đêm đó trở về quân đội, mấy năm tết đến cũng không trở về."

Quách Tử Chương run run hỏi: "Ông nội... Chính miệng ông nói người đó đã chết rồi sao?"

" Ừ, " Quách Tử Hoa nặng nề gật đầu, chà chà mũi hỏi, "Tử Chương, em hoài nghi về thân thế của mình từ lúc nào? Tại sao em nghĩ đến chuyện đàn ông mang thai? Coi như xảy ra chuyện kia của Hạ Phạm Hành nhưng em làm sao lại..."


"Năm mười ba tuổi, em trong lúc vô tình nghe được chú Hai nói chuyện với ba " người ba này  dĩ nhiên là Quách Lương, "Em biết mình là con trai chú Tư, cũng biết người sinh ra em là một người đàn ông, chú Hai không nói tên chú, nguyên lai người đó kêu là Mộc Thanh..."

"Cái gì? Em..." Quách Tử Hoa nhìn Quách Tử Chương, thật sự không dám tin tưởng."Em đã sớm biết rồi, vậy em tại sao không nói cho chú?"

Quách Tử Chương quay đầu nhìn cô, trong mắt mang sự giễu cợt: "Nói cho ai? Coi như nói rồi thì chú sẽ nhận em sao?"

"Không giống nhau, không giống, em là con trai của anh Thanh chú sẽ không không cần em."

"Nói cho chú rằng em được một người đàn ông sinh ra sao? Nếu như lúc ấy nói ra, chú sẽ không tin."

Quách Tử Hoa sửng sốt một chút. Quả thật, nếu như không phải là thấy tận mắt Quách Tĩnh Tĩnh thì Quách Tử Hoa cũng không dám tin tưởng, đàn ông lại thật sự sẽ mang thai. Quách lão gia tử lúc ấy một lòng muốn đưa Quách Tử Chương cho Quách Dực, coi như mọi người nói ra Quách Tử Chương là con trai của ông cùng Mộc Thanh thì Quách Dực cũng không có khả năng sẽ tin tưởng.

"Nhưng là... Nhưng là đã nhiều năm như vậy rồi, nhiều năm như thế làm sao em chịu đựng nổi?" Quách Tử Hoa sờ gò má Quách Tử Chương, nghĩ đến sự khó xử của anh trước đây, nghĩ đến anh phải chịu đựng sự ghét bỏ, nếu quả thật chỉ là một đứa trẻ được ôm trở về, nhịn một chút cũng được đi, nhưng anh không phải, anh vốn không nên nhận cái sự đãi ngộ như thế "Tử Chương... Thật xin lỗi..."

Quách Tử Hoa nhào vào trong ngực Quách Tử Chương, ôm chặt lấy eo Quách Tử Chương.

"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."


Quách Tử Hoa không biết  nói xin lỗi thay ai, thay chính mình hay là thay Quách Dực, hay hoặc là thay chính cha mẹ anh em của cô nữa. Quách gia đời này có lỗi nhất với hai người, một người là Mộc Thanh, người còn lại chính là Quách Tử Chương. Nếu như nói Quách Tử Chương là sinh mạng kéo dài của Mộc Thanh, như vậy hết thảy tất cả mọi thứ mà cả nhà bọn họ làm nhất định chính là mất đi nhân tính.

"Chị, đừng khóc nữa, em sắp bị chị khóc đến ngập cả người rồi. Đừng khóc nữa, em không phải đã rất ổn rồi sao?"

Quách Tử Hoa liều mạng lắc đầu, nghẹn ngào không cách nào nói nên lời.

Quách Tử Hoa khóc thật lợi hại, ngày thứ hai tỉnh lại, hai con mắt sưng  vù. Quách Tử Chương lái xe đưa cô trở về, Quách Tử Hoa cho tới bây giờ cũng chưa từng chật vật như vậy, cả người đầy mùi rượu, tóc tai rối bời, mặt càng không thể nhìn được, toàn bộ đều sưng vù.

Buổi sáng để khách sạn nấu trứng gà, trên đường về, Quách Tử Hoa cũng không đoái hoài tới hình tượng, dù sao bộ dáng khóc lóc điên cuồng hôm qua cũng bị thấy rồi, cô cũng không quan tâm nữa đặt hai quả trứng gà lên mắt.

"Đúng rồi, Trương Thanh mà em nói trước đây, y là ai thế? Tại  sao em đột nhiên hỏi chị có biết y hay không?"

Quách Tử Chương do dự một chút, quyết định tạm thời không nói cho Quách Tử Hoa chuyện này, nếu như  suy đoán trong lòng anh là thật thì dựa vào cảm tình mà Quách Tử Hoa đối với Mộc Thanh,  cô khẳng định sẽ khóc đến mù cả mắt. Anh suy nghĩ một chút liền nói: "Không có gì, ông ấy là ba Quách Tĩnh Tĩnh."

"Ba thầy Quách á? Chẳng lẽ y cũng có thể..." Quách Tử Hoa sưng mắt nhìn  Quách Tử Chương.

Quách Tử Chương mập mờ cái nào cũng được trả lời một câu: "Có lẽ thế."

Quách Tử Hoa dựa vào nệm, nhìn về phía trước hơi xuất thần.


"Trên thế giới này nguyên lai còn có người giống như anh Thanh vậy. Tử Chương, bên thầy Quách, em nhất định phải giúp cậu ấy nhiều một chút, cậu ấy cùng Hạ Phạm Hành tất nhiên sẽ không  thuận lợi như vậy, mặc dù bây giờ xã hội đã cởi mở hơn rất nhiều nhưng loại chuyện này người có thể tiếp nhận quả thực không nhiều. Chị hy vọng, thầy Quách có thể may mắn hơn anh Thanh."

"Chị, chị yên tâm, Phạm Hành... không giống chú, cậu ta có năng lực bảo vệ tốt Tĩnh Tĩnh."

Quách Tử Hoa nhìn anh, gật đầu: "Cũng đúng, mặc dù chị tiếp xúc với Hạ Phạm Hành không nhiều nhưng cậu ta đúng là một người vô cùng có chủ kiến, cậu ta đã độc lập, có địa vị và quyền thế, nếu như cậu ta thật lòng đối với thầy Quách thì bọn họ tất nhiên không biết..." Sẽ không trở thành Quách Dực và Mộc Thanh thứ hai.

Quách Tử Hoa không nhẫn tâm nói ra khỏi miệng, mím chặt môi không để mình khóc thêm lần nữa. Cô biết, ít nhất bây giờ cô không thể khóc nữa, bởi vì còn có người còn khó chịu hơn cô nhiều, cho nên cô không thể khóc được.

Đến cửa tiểu khu, Quách Tử Chương dừng xe, lại không có ý muốn đi lên.

"Em... Em không muốn gặp chú sao? Nói chuyện đó ra, chú sẽ không không cần em."

Quách Tử Chương ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Em bây giờ còn không biết nên đối mặt với chú như thế nào."

"Tử Chương..." Quách Tử Hoa còn  đang muốn nói gì đó,  Quách Tử Chương thản nhiên nhìn cô khiến cô không thể nói ra bất kì câu gì. 

"Vậy em đi cẩn thận."

" Vâng, em đi đây chị."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui