Nhà Có Chính Thê

Quách Tĩnh Tĩnh sau khi tạm biệt Quách Tử CHương, dọc theo đại sảnh đi ra cửa quay tròn. Hạ Phạm Hành đã chờ ở cửa, Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới hắn sẽ đợi mình, khóe miệng không nhịn được cong lên vô cùng ngọt ngào, vừa mới chuẩn bị bước nhanh chạy tới, bỗng nhiên, một người đàn bà ăn mặc rất thời thượng đi tới trước mặt Hạ Phạm Hành, cũng không biết nàng nói cái gì với Hạ Phạm Hành nhưng nụ cười trên mặt khiến Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Không kịp chờ cửa xoay tròn, Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.

"A Tĩnh."

Hạ Phạm Hành cũng thấy cậu, trước tiên gọi cậu một tiếng, Quách Tĩnh Tĩnh mặt không thay đổi đi tới.

"Hóa ra anh đang chờ bạn à?" Người đẹp thấy Quách Tĩnh Tĩnh, nháy mắt mấy cái nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt mang theo đáng tiếc.

Hạ Phạm Hành cười có lệ một chút nhưng gương mặt lại vô cùng lạnh lùng.

Người đẹp thấy hắn bên này không thể chọc được, lại đánh chủ ý lên người Quách Tĩnh Tĩnh. Nàng lộ ra vẻ bất đắc dĩ cười cười, nhu nhu nhược nhược nói cho Quách Tĩnh Tĩnh: "Như vậy vị tiên sinh này, có thể để cho bạn anh đưa tôi về một đoạn đường được không? Anh cũng nhìn thấy đấy, hôm nay tuyết rơi quá lớn, em không thể lái xe tới được. Hai vị thân sĩ, có thể cho em quá giang một đoạn được chứ?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn nàng, lại nhìn Hạ Phạm Hành, bỗng nhiên xoay người đi tới chỗ người gác cửa. Nụ cười trên mặt người đẹp cứng đờ trong lòng có loại dự cảm xấu, quả nhiên, liền nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói với người gác cửa: "Vị tiểu thư kia muốn gọi một chiếc xe taxi, cảm ơn." " Được, tôi biết rồi tiên sinh."

Người gác cửa đi ra, giúp người đẹp đón xe taxi, người đẹp nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ánh mắt cũng sắp phun ra lửa, giậm chân nói: "Không cần! Hừ, thật là một nam nhân nhỏ mọn! Không có một chút phong độ của thân sĩ!"

"Tôi vốn chẳng phải là thân sĩ." Quách Tĩnh Tĩnh nhìn nàng trả lời tương đối thản nhiên.

Người đẹp tức giận mặt vặn vẹo, sống mũi tựa hồ còn hơi nghiêng lệch. Hạ Phạm Hành ngược lại đứng tại chỗ, híp mắt một cái, nhìn tựa hồ còn thật vui vẻ.

Người đẹp nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt đều là hoảng hốt cùng cầu khẩn. Nàng thích người đàn ông này vô cùng, dáng dấp đẹp trai, quần áo cũng rất có phẩm vị, mấu chốt nhìn quần áo đắt tiền trên người, nhìn chiếc xe kia cũng biết còn rất có tiền, nếu không nàng cũng sẽ không tự mình tới bắt chuyện, không nghĩ tới nửa đường lại lòi ra một Trình Giảo Kim, hơn nữa còn là một người đàn ông vô cùng hẹp hòi!

"Có đi hay không?" Quách Tĩnh Tĩnh trực tiếp đi tới trước mặt Hạ Phạm Hành, không biết vô tình hay là cố ý mà chắn ở trước mặt người đẹp.

Hạ Phạm Hành cười một tiếng, không trả lời, xoay người thay cậu mở ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế. Quách Tĩnh Tĩnh giờ mới phản ứng được, Hạ Phạm Hành đổi xe, chiếc xe quen thuộc kia đã bị kéo đi sửa rồi, cho nên Hạ Phạm Hành là sợ mình không tìm được người nên mới  phải đứng ở ngoài xe chờ mình sao?


Thời điểm ngồi vào trong xe, cảm thụ máy điều hòa không khí thổi hơi, Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa rồi còn có chút buồn bực trong lòng bây giờ cũng biến thành ấm áp dễ chịu.

Bên kia Hạ Phạm Hành cũng lên xe, Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt cũng sáng lên.

Hạ Phạm Hành bị hình dáng của cậu chọc cười, trong mắt lóe lên ôn nhu, ngậm cười hỏi: "Làm sao, tâm tình tốt như vậy?"

" Ừm." Không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh lại trả lời, xem ra quả thật tâm tình không tệ.

"Ừ? Gặp phải chuyện tốt gì sao?" Trong mắt Hạ Phạm Hành rõ ràng mang ranh mãnh.

"Em ngày mai nghỉ, buổi chiều cũng nghỉ." Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một lúc lâu mới tìm được cớ, tóm lại sẽ không để cho Hạ Phạm Hành như nguyện, coi như là ghen cậu cũng không để cho người này biết.

"Phải không? Đúng là một tin tốt, " Giọng  Hạ Phạm Hành còn thật đứng đắn, "Như vậy anh cũng sẽ nghỉ."

"Có thể không đó?"

"Có thể." Có cả đống người còn mong hắn ngày ngày đừng có đi làm ấy, bất quá cái này không cần nói cho Quách Tĩnh Tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù không có nói ra, chỉ là nhìn tựa hồ càng vui vẻ hơn.

"Phải về trong thôn sao? Hay là em muốn đi chỗ khác?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Không phải nói... Cuối tuần bớt thời gian đi tới bệnh viện kiểm tra sao? Trở về trong thôn thì không đi được đâu.”

Hạ Phạm Hành trong mắt nồng sâu, lời là nói như vậy không sai, nhưng ngày mai cũng không phải là cuối tuần mà là thứ sáu, cho dù trở về cũng sẽ không ảnh hưởng tí nào tới việc kiểm tra, nhưng mà Hạ Phạm Hành tất nhiên sẽ không “nhắc nhở”.


" Được,  buổi chiều em muốn làm cái gì?"

Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt nghiêm túc cúi đầu xuống suy tính, ngoài cửa sổ tuyết rơi lúc này đã ngừng, nhưng là trên đường bị đè ép tuyết cũng bắt đầu kết

Băng liễu, buổi chiều nhiệt độ tựa hồ so sánh với ngọ lại thấp chút, Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, liền nói: "Có thể xem phim không? Em muốn xem phim.”

"Muốn xem thì xem, chúng ta đi rạp chiếu phim"

"Không đi rạp chiếu phim đâu, " Quách Tĩnh Tĩnh gãi gãi mặt, "Ti vi của anh đó.. Không phải có mạng sao? Trên mạng không phải cái gì cũng có thể xem sao? Chúng ta trở về nhà xem đi."

Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh nghiêng đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hạ Phạm Hành đưa tay, bắt lấy một cái tay của Quách Tĩnh Tĩnh, đè thấp thanh âm, đặc biệt từ tính nói một câu: " Được, nghe theo em hết."

Lái xe về tiểu khu đối diện trường học, lần này tuyết rơi, người cũng không nhiều, Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh vai sóng vai đi, tay trong áo choàng dài đan lại chặt chẽ với nhau.

Quách Tĩnh Tĩnh rất khẩn trương. Cậu bây giờ đã thành thói quen cùng Hạ Phạm Hành thỉnh thoảng có những hành động thân mật,cảm giác như vậy thật sự rất thoải mái khiến cậu không bỏ được ra, nhưng lại sợ bị người phát hiện, Quách Tĩnh Tĩnh chỉ có thể cúi đầu một đường xông về phía trước, ngay cả đến nơi rồi, Hạ Phạm Hành dừng lại mở cửa cậu cũng không có chú ý đến, cứ như vậy đầu tựa vào trên lưng Hạ Phạm Hành.

"Thật xin lỗi." Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng xin lỗi, tay cũng từ trong lòng bàn tay Hạ Phạm Hành rút ra.

Hạ Phạm Hành cười một tiếng, lấy chìa khóa ra mở khóa, đẩy cửa ra đồng thời chụp tay tới, kéo Quách Tĩnh Tĩnh vào trong ngực mình, đóng cổng sân lại.

Vào sân, cổng sân hoàn toàn ngăn cách hai người với thế giới ngoài kia, kính trên nóc nhà cũng chất đống bông tuyết, trong phòng một mảnh trắng bạch, Hạ Phạm Hành vừa đi vừa hôn Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa bị đụng vào trán một cái, bất đắc dĩ nói: "Làm sao lại không cẩn thận như thế, đi bộ cũng không nhìn đường."

Quách Tĩnh Tĩnh sờ sờ cái trán được hôn, ánh mắt không thể dời khỏi người Hạ Phạm Hành.


Chuyện thoải mái nhất mùa đông chính là nằm ở trong phòng ấm áp, đắp chăn cùng người yêu xem phim, trò chuyện lời ong tiếng ve, không liên quan gì đến tuổi tác cả, đây là một loại hưởng thụ về mặt tinh thần, hưởng thụ sự yên lòng cùng bình tĩnh. Ngoài cửa sổ tuyết rơi không chỉ trên đất mà giống như ngay cả sự huyên náo ồn ào cũng bị đông cứng. 

Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành mỗi người chiếm cứ nửa bên ghế sa lon, ghế sa lon là loại góc vuông, Hạ Phạm Hành là bên đối mặt với ti vi, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi chính diện, cả người cậu cũng gần như đến gần trong lồng ngực Hạ Phạm Hành. Trên tivi chiếu một bộ phim đã lâu rồi, là do Thành Long diễn, mặc dù là một bộ phim hành động nhưng bởi vì có yếu tố hài hước nên xem một chút cũng không cảm thấy nhàm chán.

Nghĩ đến lúc cậu chọn phim này để xem, Hạ Phạm Hành mặt đầy đành chịu. Hắn chắc cũng không muốn xem phim này đi? Vẫn là do chiều theo ý thích của cậu.

Nhưng là bây giờ, Hạ Phạm Hành xem vô cùng nghiêm túc, Quách Tĩnh Tĩnh ngược lại ngay cả một chút cũng xem không được. nguyên nhân là do chỉ vì ôm cậu quá mức nhiệt liệt mà cằm Hạ Phạm Hành luôn là vô ý cọ qua đỉnh đầu cậu, cảm giác tê tê từ bên tai khiến cậu có chút không thông.

Quách Tĩnh Tĩnh khó chịu giật giật, giọng Hạ Phạm Hành ân cần lập tức từ đỉnh đầu truyền tới.

"Sao thế em?"

Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu một cái, lần này đến phiên cậu cọ cọ Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành bị cậu cọ đến bật cười, mái tóc kia lúc cọ qua cằm hơi nhột.

"Ngoan, em đừng lộn xộn."

Hạ Phạm Hành đưa tay che đầu Quách Tĩnh Tĩnh lại, cằm đặt trên tay mình. Mặt Quách Tĩnh Tĩnh càng đỏ hơn, toàn bộ hơi thở đều tràn ngập hương nước hoa trên người Hạ Phạm Hành, rất nhạt, ngửi rất thơm, giống như mùi thơm tỏa ra từ chiếc áo choàng, vô cùng ấm áp.

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu lên, bỗng nhiên rất muốn nhìn mặt Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành tất nhiên cũng cảm nhận được động tác của cậu, nâng cao cằm của mình, cúi đầu nhìn cậu.

"Thế nào? Không phải em muốn xem phim này hay sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn người trước mặt, dáng dấp tốt chính là chiếm ưu thế, chuyện vừa mới xảy ra ở cửa khách sạn cậu còn chưa quên đâu, còn có Trương Kỳ nữa, hừ! Thật là một người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu khắp nơi mà!

Quách Tĩnh Tĩnh tức giận nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy ngứa răng không nghĩ nhiều nữa, há miệng cắn lấy cái cằm của Hạ Phạm Hành.

"A!"

Quách Tĩnh Tĩnh lần này cắn không nặng cũng không nhẹ, mấu chốt hắn là bị đột nhiên tập kích, Hạ Phạm Hành một chút chuẩn bị cũng không có, quả thật có chút bị "sợ". Vốn tưởng người mình ôm trong ngực là một chú cừu nhỏ ôn thuận, nguyên lai cuối cùng lại là một con chó sói nhỏ.


Như vậy... Tôi cũng sẽ không khách khí.

Hạ Phạm Hành cười tà một tiếng, lòng bàn tay khống chế cằm Quách Tĩnh Tĩnh, ngăn cản tên đầu sỏ đang định chạy, dùng tư thế như vậy hôn lên một Quách Tĩnh Tĩnh. 

"Hạ Phạm Hành... Đừng mà..."

Quách Tĩnh Tĩnh làm sao có thể là đối thủ của Hạ Phạm Hành được, đáng tiếc chờ đến lúc cậu tỉnh ngộ ra rồi thì hết thảy đều đã muộn. Lưỡi Hạ Phạm Hành ở trong miệng của cậu tùy ý cướp đoạt, người cậu bị cưỡng chế kéo vào trong ngực hắn, chờ khi cậu phát hiện ra lần nữa thì đã thành cậu ngồi trên người hắn. Hạ Phạm Hành thấp giọng cười khẽ, đưa tay kéo hai tay của Quách Tĩnh Tĩnh qua, khoác lên trên vai mình, trán hai người đụng nhau, trong mắt Hạ Phạm Hành dường như có tiếng còi cảnh cáo. Quách Tĩnh Tĩnh biết, người đàn ông này gần đây kìm nén đã quá lâu rồi, bây giờ chỉ cần cậu hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ lập tức bị xử tử tại chỗ.

"Hạ... Hạ Phạm Hành, anh... Anh đừng..."

Hạ Phạm Hành đưa tay nắn bóp mông Quách Tĩnh Tĩnh, một bộ tựa tiếu phi tiếu, khiến gương mặt từ trước tới nay vốn hiền lành chính trực lại thêm mấy phần tà khí.

"A Tĩnh, lần này là em khiêu khích anh trước."

"Em không có." Quách Tĩnh Tĩnh mặt hung dữ bác bỏ.

"Thật không?" Hạ Phạm Hành nói xong, hất cằm lên cho Quách Tĩnh Tĩnh nhìn."Kia giải thích thế nào đây?"

"A..." Quách Tĩnh Tĩnh cũng sắp cắn nát răng mình rồi, mặc dù dấu răng này không sâu nhưng hết sức bắt mắt, hơn nữa những nơi như cằm mà xuất hiện loại dấu vết này cũng không thể nào là do hắn tự gặm đi?

"A Tĩnh, " Hạ Phạm Hành hướng về phía tai Quách Tĩnh Tĩnh bắt đầu thổi khí, "Em sẽ chịu trách nhiệm với anh..."

Nói xong, Hạ Phạm Hành ôm lấy eo Quách Tĩnh Tĩnh, cánh tay hướng xuống dùng sức, Quách Tĩnh Tĩnh lập tức ngồi trên giữa chân Hạ Phạm Hành, bị cái gì đó ngăn lại ngay cả giãy giụa cũng không dám.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

________________

Lời editor: Đến bây giờ cảm nghĩ của các cô về Quách Dực đối với Trương Thanh như thế nào? À mà đoán xem nửa còn lại của Quách Tử Chương là ai đi =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui