Nhà Có Chính Thê

Trước khi đi bar, Hạ Phạm Hành vẫn kiên trì mang Quách Tĩnh Tĩnh đi ăn cơm tối. Mỗi ngày buổi trưa cùng nhau ăn cơm, Hạ Phạm Hành phát hiện Quách Tĩnh Tĩnh gần đây ăn lượng cơm rất tốt. Thời điểm xe lái đến thành phố đã hơn năm giờ, Quách Tĩnh Tĩnh đi tìm Trương Kỳ, có lẽ sẽ trực tiếp đem người kéo về thôn Mã Tỉnh, đến lúc đó căn bản không có thời gian chú ý tới việc ăn uống.

Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết ý Hạ Phạm Hành, mặc dù cậu bây giờ khẩn cấp muốn gặp được Trương Kỳ nhưng cậu cũng không cự tuyệt lời Hạ Phạm Hành, còn theo chân hắn ăn cơm tối, chit là tốc độ ăn cơm hơi nhanh, ăn như hổ đói.

A Kim cùng Ngân Ngân đều biết Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành không tiện phụng bồi Quách Tĩnh Tĩnh cùng đi bar, nhưng mà nếu để Quách Tĩnh Tĩnh một mình Hạ Phạm Hành vẫn rất không yên tâm, cho nên liền gọi Dương Tuyền tới.

"Tôi đã hiểu rõ thân phận của tôi rồi, chính là để cho tôi làm sứ giả hộ hoa, phải không?"

Bốn chữ "Sứ giả hộ hoa" hiển nhiên khiến Quách Tĩnh Tĩnh rất bất mãn, chân mày cũng cau lại rồi. Dương Tuyền cũng rất khó chịu, y gần đây bởi vì ở bệnh viện làm chuyện có cơ cấu đặc thù mà bận đến hôn thiên ám địa, cái bộ dáng "ông chủ khoanh tay" (*) này của Hạ Phạm Hành khiến người ta hận không thể nhào tới cắn xé vài cái. 

(*) súy thủ chưởng quỹ: ý nói là ông chủ nhưng chẳng làm gì, chỉ để mặc người khác làm còn mình thì an nhàn.

Thật tốt mới có một tối không cần làm thêm giờ, cũng không có xã giao, y vừa chuẩn bị chiêu đãi mình tốt một chút liền bị một câu "lập tức tới ngay" của Hạ Phạm Hành bóp chết từ trong trứng, y có thể vui vẻ mới lạ.

Hạ Phạm Hành dĩ nhiên sẽ không để ý tới  tâm tình của y, gọi người tới là hắn, người đến làm không khí cũng là hắn, Hạ Phạm Hành quay đầu cười ôn nhu với Quách Tĩnh Tĩnh.

"Anh không thể đi vào cùng em, Dương Tuyền mặc dù hơi yếu nhưng mà ngay khi có chuyện lấy cậu ta ra làm lá chắn vẫn có thể được. Đến lúc đó vạn nhất gặp phải nguy hiểm, em cứ đẩy cậu ta ra là ổn."

Đi bar có nguy hiểm mọe gì chứ, Hạ Phạm Hành lời này tỏ rõ chính là không sử dụng y như một con người mà thôi. Dương Tuyền tức giận phồng mang trợn mắt, Quách Tĩnh Tĩnh ngược lại cũng phối hợp, gật đầu rất là nghiêm túc.

"Tĩnh Tĩnh, tôi vẫn cảm thấy dậu là một người đàng hoàng, không nghĩ tới..." Dương Tuyền nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, mặt đầy khó tin.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nói: "Tôi không phải hoa." Ở trong thôn, hoa là dùng để hình dung con gái, Quách Tĩnh Tĩnh còn hận chuyện Dương Tuyền nói cậu là hoa đấy.


Dương Tuyền hít một hơi khí lạnh, lắc đầu mặt đầy sống không còn gì để luyến tiếc nói: "Quả nhiên, đều nói không là người một nhà thì không vào một cửa... Đây cũng quá thù dai đi?"

Dương Tuyền vẫn cảm thấy mình cùng Hạ Phạm Hành, Quách Tử Chương làm bạn bè thật đúng là cái chuyện ngu xuẩn mà chỉ có bọn trẻ con dốt nát mới làm! Hai cái tên một người thì lòng dạ hẹp hòi thích thù dai, một người mặt dày vô sỉ, hai người không có một ai tốt đẹp cả!

Lúc thấy Quách Tĩnh Tĩnh, Dương Tuyền rất khó tin Hạ Phạm Hành lại sẽ thích người có tính cách như vậy, bây giờ y coi như là đã nhìn ra, hai người này trong xương trong tủy căn bản là cùng một loại người.

Quách Tĩnh Tĩnh mặc kệ bất kể Dương Tuyền trong lòng nghĩ như thế nào, đã đến bar rồi, Quách Tĩnh Tĩnh gọi cũng không thèm gọi, mở cửa xe hướng vào bên trong.

Dương Tuyền vội vàng đuổi theo, Hạ Phạm Hành lái xe bỗng nhiên kêu y một tiếng: "Dương Tuyền!"

Dương Tuyền tiếp thu được ánh mắt Hạ Phạm Hành bắn tới, hướng về phía hắn nghiêm túc gật đầu một cái, lúc này mới sải bước bước xuống xe, đuổi theo Quách Tĩnh Tĩnh-―

Hạ Phạm Hành gật đầu với người trong một chiếc xe đối diện, người nọ cung kính gật đầu với hắn, lái xe rời đi. Người vừa đi, mắt Hạ Phạm Hành nhìn chằm chằm cửa quán bar không dịch đi tí nào.

Quách Tĩnh Tĩnh là lần đầu tiên tới quán bar, đi qua một hành lang dài, mới vừa đẩy cửa ra liền bị tiếng nhạc ầm ĩ ồn ào bên trong làm cho sợ hết hồn, đứng tại chỗ tai bắt đầu tê dại.

Dương Tuyền đúng lúc theo sau, một cái tay đặt lên bả vai Quách Tĩnh Tĩnh, quét mắt một vòng, căn bản không thấy rõ tình trọng bên trong, liền nói: "Quá mờ, chắc không dễ tìm đâu."

Quả thật, ánh đèn của quán bar này  không biết là không là cố ý làm hay sao mà rất tối, luôn luôn chiếu laser khiến Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy rất không thoải mái.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi. Người phục vụ mặc đồng phục bên cạnh lập tức tiến lên đón, gật đầu cười hỏi: "Hai vị tiên sinh là lần đầu tiên tới sao? Có thể phiền hai vị trình ra vé mới không?"

"Vé mời gì cơ?" Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày hỏi.


Người phục vụ lịch sử giải thích: " Đúng như vậy, tiên sinh, quán bar của chúng tôi theo chế độ hội viên, mỗi một tháng sẽ phát cho hội viên một tấm vé mời, chỉ có khách cầm vé mời mới có thể đi vào quán."

Dương Tuyền "kiến thức rộng", mấy lời như vậy y cũng đã nghe xảy ra vấn đề, híp mắt đi vào trong lại nhìn một chút. Từ khi mới vừa bắt đầu y đã cảm thấy bầu không khí ở nơi này có chút không đúng, khó trách ánh đèn tối như vậy, đèn tối như vậy, nơi không nhìn thấy chuyện gì cũng có thể làm.

Y mới vừa muốn mở miệng hỏi chuyện thẻ hội viên, còn nghĩ một hồi nữa về sẽ hung hăng làm thịt Hạ Phạm Hành một khoản, đã nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Vậy tôi không vào, anh giúp tôi gọi Trương Kỳ ra."

Dương Tuyền cơ hồ bị nghẹn một chút, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, chỉ đánh xoa xoa trán.

Quả nhiên, chỉ thấy người phục vụ kia lắc đầu nói: "Chúng tôi không có người này, tiên sinh ngài tìm lộn chỗ rồi."

Dương Tuyền nhăn mi nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh: Xem cậu lần này cậu làm thế nào.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn người nọ một hồi, nhíu mày tỉnh táo nói: "Không thể nào, cậu ta nói cho tôi biết cậu ta quả thật chính là ở chỗ này, chúng tôi mới vừa gọi điện thoại xong."

Người phục vụ kia cúi đầu suy tư một chút, Dương Tuyền có chút bất đắc dĩ bắt đầu móc bóp ra. Mặc dù Quách Tĩnh Tĩnh hơi thông minh đấy nhưng mà để đối phó với loại già đời dày dặn kinh nghiệm này thì vẫn còn non và xanh lắm.

Quả nhiên, liền nghe người phục vụ kia nói: "Vậy ngài có thể gọi cho bạn ngài trước, nếu như đúng là lời của y, ngài có thể để cho y tới đây gặp ngài."

Kết quả ví tiền của Dương Tuyền mới vừa mở ra, Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên đi về phía trước một bước, thân thể cơ hồ dán sát với phục vụ viên kia, phục vụ viên kia cũng không biết chuyện gì, mới vừa rồi còn mặt tươi cười, vào lúc này khóe miệng đã  bắt đầu co quắp.

Dương Tuyền hơi ngẩn ra, rất nhanh liền kịp phản ứng, không dấu vết đi tới bên cạnh nhân viên phục vụ nhìn, Quách Tĩnh Tĩnh cầm trong tay một cây viết, lộ ra một đầu bút đang để ở trên eo phục vụ viên.


"Tiên... Tiên sinh, ngài làm cái gì vậy?" Người phục vụ hít một hơi, dầu gì cũng không quá thất lễ, mắt liền nhìn xuống xem cái gì đang dọa mình.

Quách Tĩnh Tĩnh đẩy về phía trước một cái, cũng không biết đâm đến vị trí nào trên người mà người phục vụ kia mặt liền biến sắc, tựa hồ rất đau, chân mày cũng nhíu lại cùng nhau.

"Đừng động!" Quách Tĩnh Tĩnh đè thấp giọng, giọng có chút âm lãnh, "Biết cái gì gọi là thiết phúc không? Khôn hồn thì đưa tôi đi tìm Trương Kỳ, nếu không trước khi có người chạy đến cứu anh thì con dao nhỏ này sẽ xuyên vào trong dạ dày của anh, cắt nó ra khiến cho anh đau đến không muốn sống nữa, đến lúc đó ai cũng không cứu được anh đâu, có tin hay không?"

Người phục vụ vừa nghe, mặt mũi trắng bệch, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh môi cũng đang phát run, nói không ra lời, chỉ có thể dùng gật đầu.

Dương Tuyền không nghĩ tới mình lại thật cứ như vậy tiến vào, mấu chốt trong tay y còn đang cầm ví của bản thân, động tác này thật sự rất ngu, y nhìn Quách Tĩnh Tĩnh dùng một cây viết để uy hiếp người khác, trong lòng chứa đầy hai từ: Ngọa tào!

Đây coi là cái gì? Đóng phim sao? Dương Tuyền cảm giác tam quan của mình đều sắp bị phá hủy rồi, có chút xốc xếch đi theo hai người lên tầng hai. Người phục vụ chỉ chỉ bao sương trước mặt, nói: "Chính... Chính là chỗ này, Kỳ Kỳ đang ở bên trong, có thể... Có thể thả tôi đi rồi chứ?"

"Để anh đi? Để anh đi tìm cứu viện sao?" Quách Tĩnh Tĩnh cười lạnh, đẩy bả vai người nọ một cái, quát lên: "Đi vào!"

Người phục vụ bị đẩy nên lảo đảo, đụng tới cửa bao sương, cửa bị trực tiếp đẩy ra, chuyện xảy ra bên trong cửa khiến cho Dương Tuyền thật muốn vỗ tay.

"Khốn kiếp, buông tôi ra, buông tôi ra nhanh! Lũ lợn!"

Trương Kỳ trên người mặc đơn bạc như cũ, áo len màu đen mỏng  đã bị người kéo lên tới tận ngực, lộ ra một đoạn eo thon, mà cậu ta cả người đều bị áp chế ở trên ghế sa lon, một người đàn ông bắt lấy hai cánh tay của cậu ta, một người đàn ông khác đang chuẩn bị cởi quần cậu ta. Mặt Trương Kỳ phồng đến đỏ bừng, nhấc chân liền muốn đạp tới người đàn ông đang cởi quần mình.

Người đàn ông bị đạp đau, một cái tát giáng lên mặt Trương Kỳ. Nửa bên mặt Trương Kỳ cũng sưng rồi, người đàn ông thở hổn hển mắng: "Tiểu tiện nhân, đi bán thân còn làm bộ thuần khiết. Dám không lên giường với tao à? Hừ! Lão tử mấy ngày nay tốn biết bao nhiêu tiền trên người mày, mẹ nó mày cho rằng tao tiêu tiền như rác chắc?"

Vừa nói cũng không ngẩng đầu lên hướng tới cửa mắng: "Ai bảo các người tiến vào, không nhìn thấy cửa treo bảng sao? Cút mẹ nó cho tôi!"

Cổ Trương Kỳ cũng sắp bị vặn gãy, khó khăn lắm quay mặt sang, nhìn tới Quách Tĩnh Tĩnh đang đứng ở cửa, nước mắt nước mũi cũng chảy ra, liều mạng kêu: " Anh, anh mau cứu em! Anh, cứu em!"

"Anh?" Người đè cậu ta lúc này mới ngẩng đầu nhìn tới chỗ cửa, phát hiện người tiến vào không riêng gì phục vụ mà còn có hai người đàn ông xa lạ. Người nọ mặt rất thối mắng: "Các người là ai? Ai bảo các người tiến vào? Phục vụ, gọi ông chủ các người tới đây, mẹ nó hôm nay lão tử thật xui xẻo!


Người phục vụ không lên tiếng, nhắm ngay cửa muốn chạy ra bên ngoài. Dương Tuyền sau lưng vừa nhấc chân, trực tiếp đóng cửa lại.

"Chạy cái gì mà chạy! Chuyện còn chưa có giải quyết đâu, chạy đi đâu?"

Quách Tĩnh Tĩnh đi tới trước mặt Trương Kỳ, Trương Kỳ mặt đầy mừng rỡ: " Anh, anh, em biết anh sẽ đến cứu em mà, anh sẽ không mặc kệ em, em biết mà."

Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt rất khó nhìn, vểnh môi không lên tiếng. Nam nhân bên cạnh trên dưới liếc cậu một cái, nói: "Cậu thật sự là anh nó à? Có điều dù có là cha nó cũng vô dụng thôi, em trai cậu đi bán thân, tôi tiêu tiền mua nó, đây đều là chuyện song phương tự nguyện, đổi chác công bằng có hiểu hay không?"

"Chút tiền đó của ông ai thèm chứ! Ghê lắm thì để cho anh tôi trả lại cho ông! Loại đàn ông khó coi như ông tôi mới không muốn để cho ông đụng vào tôi!" Trương Kỳ bây giờ ỷ vào Quách Tĩnh Tĩnh tới, kiêu căng lại lớn lối, bất kể như thế nào, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không thể nào thật thấy chết mà không cứu, coi như cậu không thích mình nhưng vì ông nội bà nội, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không có khả năng mặc kệ cậu ta.

Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, ngẩng đầu hỏi người đàn ông bị chửi "Cậu ta thiếu ông bao nhiêu tiền?"

"Còn chưa tới hai chục ngàn đâu! Anh đừng để ý tới ông ta! Ông ta chính là mạo xưng giả trang hảo háo, bản thân căn bản không phải đại lão bản cái gì cả đâu, còn cố ý giả bộ giàu có, hừ!"

"Mày!" Đầu tiên là bị chửi nên mặt gã rất khó coi, bây giờ lại bị mắng không có tiền, người đàn ông bị Trương Kỳ chọc giận mặt đều tối sầm lại. Trước đó còn cảm thấy đứa nhỏ này khôn khéo hiểu chuyện lại đáng yêu, hiện tại gã đang hoài nghi có phải khi ấy mình bị cứt dán vào mắt hay không nữa, trư du mông tâm (**)!

(**): Bị che mờ mắt

Quách Tĩnh Tĩnh không để ý tới gã, lạnh giọng hỏi: "Tiền đâu?"

Trương Kỳ thấy cậu sắc mặt không được tốt, cũng có chút sợ hãi cậu thật sự sẽ bỏ mặc mình, nuốt nước miếng yếu thế: "Cũng... Cũng xài hết rồi. Trên người em không có tiền, mấy ngày nay phải đóng tiền mướn phòng lại phải lấp no bụng, không có tiền sống thế nào a? Anh, nếu không anh...."

Trương Kỳ lời còn chưa nói hết, Quách Tĩnh Tĩnh liền trực tiếp nói: "Tôi không có tiền, có cũng sẽ không giúp cậu." Một câu này của Quách Tĩnh Tĩnh khiến Trương Kỳ trong nháy mắt trợn to hai mắt.

________________________

Lời của editor: tự dưng muốn gả cho anh Dương Tuyền quá hic...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui