"Cái... Cái này không tốt lắm đâu, mẹ." Quách Tử Chương cầm đậu phộng cùng hạt mè còn xót lại trên xe ba bánh. Trương Thanh vội vàng ngăn anh lại."Quách tiên sinh, không cần khách khí như vậy, cũng không phải rất xa, đi không bao lâu đã đến rồi, hơn nữa chúng tôi không thể về nhà ngay, chắc phải tối mới về được, như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian của cậu mất."
Trời tối càng tốt ấy! Quách Tử Chương trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt cười thật thân thiện nói: "Không sao cả, cháu hôm nay có thời gian."
Trương Thị cũng nói: "Sao lại tới tối được, bây giờ đi chắc khoảng hai ba giờ chiều là về chứ mấy."
Trương Thanh còn nói: "Mẹ, bên kia hôm nay khẳng định nhiều người, xe lái qua cũng không có chỗ đậu, đến lúc đó cũng rất phiền toái."
Lời này là thật, hôm nay hôm nay không biết có bao nhiêu người xếp hàng làm kẹo đường nâu nữa, tuy nói đôn tử trước cửa nhà lão Tào không nhỏ nhưng vào lúc này chắc đã bày bàn này nọ rồi, làm gì còn chỗ mà đậu xe.
"Nếu không chỉ có thể đậu xa một chút thôi, phía đông nhà lão Tào có khối đất trống, chính là nơi để xe đó, những thứ này phải tự xách qua, nặng lắm."
Trương Thị cũng bắt đầu cân nhắc khả năng lái xe tới không cao lắm, nhíu mày do dự. Quách Tử Chương vừa thấy tình huống này vội vàng nói: "Bà nội, không có sao, những thứ này mang cùng nhau không nặng lắm đâu, đến lúc đó cháu giúp bà mang, chỉ là sau khi làm xong kẹo đường rồi bà cho cháu ăn mấy miếng thôi. Cháu không thể làm không công đúng không nào?"
Trương Thị vừa nghe, cũng cười theo nói: "Hóa ra suy nghĩ cả nửa ngày cháu là nhớ tới kẹo đường của bà."
"Cũng không phải, " Quách Tử Chương thừa dịp Trương Thanh không để ý cẩn thận bỏ hai cái túi trong tay vào cốp xe, phanh một tiếng đóng cửa xe, xoay người lại cười đối với hai người nói với hai người: "Bà nội, Trương thúc, hai người nếu hôm nay không để cho cháu mang đi thì gạo này đường này cháu sẽ không trả đâu."
"Sao lại giống như một tên cướp thế nhở."
Cứ như vậy một hồi, hảo cảm Trương Thị đối với Quách Tử Chương tăng vùn vụt. Đứa nhỏ này miệng ngọt không nói, tính tình cũng tốt, nói lại được lòng người già, anh có muốn kẹo đường hay không Trương Thị cũng nghĩ rồi, nhưng cái bộ dáng mặt dày mày dạn muốn kẹo này khiến Trương Thị muốn nghĩ nhiều cũng không được.
Trương Thanh nhìn hai người vừa nói vừa cười cũng biết chuyện này coi như đã được quyết định, nói thêm nữa cũng không thay đổi được gì. Quách Tử Chương nâng Trương Thị lên chỗ ngồi phía sau xe, thấy Trương Thanh đứng ở đằng kia xuất thần, đối với người này anh luôn có chút khẩn trương, đi tới nhẹ giọng kêu một câu: "Trương thúc."
Trương Thanh tỉnh hồn, ngẩng đầu nhìn anh, nhìn như vậy một cái rồi tầm mắt lại dời đi chỗ khác, lịch sự cười nói: " Xin lỗi, Quách tiên sinh, vậy làm phiền cậu rồi."
Quách Tử Chương cười một tiếng, không nói gì, đi qua muốn giúp Trương Thanh mở cửa xe bên cạnh chỗ tài xế, Trương Thanh lập tức nói: "Không cần, tôi ngồi với mẹ tôi là được rồi."
Cánh tay khoát lên trên xe của Quách Tử Chương cứng đờ, Trương Thanh đã tự mình mở cửa đi vào, ngồi ở bên người Trương Thị. Quách Tử Chương hơi xiết chặt tay, sau khi buông ra, sắc mặt khôi phục như thường, vòng qua đầu xe đi tới trên chỗ tài xế, mở cửa xe ngồi vào, một bên thắt dây an toàn vừa nói với Trương Thị: "Bà nội, đường này cháu không quen, đi thế nào bà nhớ lái cho cháu."
"Được, cháu lái xe cẩn thận, bà chỉ đường cho."
"Được rồi!"
Xe dựa theo chỉ dẫn của Trương Thị lái không tới mười phút Quách Tử Chương đã nhìn thấy cái chòi được dựng tạm bằng túi da rắn xanh, đỏ, trắng ở phía trước. Khói trắng nghi ngút bốc lên từ trong chòi, có mấy người đứng xếp hàng từ trong chòi tới ra ngoài chòi, hơn nữa đại đa số đều là người lớn tuổi, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, giống như đều là người quen vậy, chẳng phân biệt được ai với ai quen hơn, cùng nhau trò chuyện.
"Bà nội, chính là nơi đó sao?"
"Đúng đúng, là nơi đó." Trương Thị gật đầu đáp lời.
Quách Tử Chương nhìn khắp nơi bên ngoài, vừa nhìn vừa nói: "Vậy được, vậy cháu tìm một chỗ dừng xe."
Đi về trước nữa liền không qua được, đến gần chòi hai bên đường dựng đầy xe điện, xe ba bánh, nơi này vốn là không rộng lắm, xe của Quách Tử Chương tiến vào, đi ra cũng mất công.
"Bà nội, bà say xe, trước hết cùng Trương thúc xuống xe đi, cháu đi đỗ xe."
Mặt đường hẹp, khó khăn lắm mới tìm được một bãi đất trống để xe, thừa dịp bên cạnh còn có chút chỗ trống, Quách Tử Chương cảm thấy nếu đậu xe trước lúc lấy ra sẽ rất phiền toái, bất quá đậu xe tiền tiền hậu hậu, lái một chút dừng một chút sẽ lại thêm phiền, một đường vừa đi vừa trò chuyện vì anh biết Trương Thị say xe.
Trương Thị đối với sự tỉ mỉ của anh rất hài lòng, gật đầu đáp một tiếng. Quách Tử Chương trước tiên dừng xe, nhìn hai người bọn họ đi xuống rồi lại đi xa mấy thước mới bắt đầu dừng xe.
"Đứa nhỏ này thật là cẩn thận, Tiểu Hạ cũng thế, cả hai đều là đứa bé ngoan. Đầu năm nay, người có tiền mà ra ngoài lại khiêm tốn, không cáu kỉnh hống hách thật ít " Trương Thị nhìn hướng xe, cảm thán với Trương Thanh, "Tĩnh Tĩnh có thể quen biết được những người bạn như vậy cũng là Tĩnh Tĩnh nhà ta có phúc. A Thanh, bọn họ sẽ không cảm thấy Tĩnh Tĩnh là người trong thôn núi nên xem thường Tĩnh Tĩnh chứ?"
Thật ra thì Trương Thị có thể đối với Quách Tử Chương hiền hòa như vậy đa phần cũng là lo nghĩ cho cháu mình, cái này cũng như là cha mẹ vợ đối xử với con rể tốt đơn giản là vì muốn cho con rể cũng có thể đối với con gái mình tốt như vậy.
Trương Thị mặc dù không đọc qua sách gì, thấy cảnh đời cũng ít, nhưng tiếp xúc với Quách Tử Chương cùng Hạ Phạm Hành bà cũng biết hai người này không tầm thường, Quách Tĩnh Tĩnh có thể cùng hai người bọn họ trở thành bạn dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng mà dẫu sao mọi mặt Quách Tĩnh Tĩnh cũng thua kém hơn rất nhiều, coi như là một phe yếu thế, Trương Thị chỉ hy vọng thông qua loại phương thức này có thể để cho bọn họ đối xử với Quách Tĩnh Tĩnh tốt một chút thôi.
Không thể không nói trên một phương diện, trình độ nào đó thì suy nghĩ này của Trương Thị, cũng coi như là trúng điểm rồi, thân phận của Hạ Phạm Hành cũng chẳng khác cháu rể là mấy.
Trương Thị nói lải nhải hồi lâu, sau khi hỏi một câu lại đợi nửa ngày cũng không thấy người bên người trả lời. Trương Thị ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Trương Thanh một mực ngừng ở trên chiếc xe kia, căn bản không nghe bà nói.
"A Thanh?" Trương Thị đưa tay ra, sờ mặt Trương Thanh."Sao thế?" Sao như muốn khóc thế, dĩ nhiên câu vế sau này Trương Thị không nói ra khỏi miệng.
"Mẹ, " Trương Thanh đưa tay, đặt lên mu bàn tay Trương Thị đang đặt trên mặt mình, cười rất nhẹ, "Con không sao."
Trương Thanh nói như vậy hiển nhiên là không muốn nói cho bà. Trương Thị không muốn ép buộc y, bất quá vẫn nói một câu: "Nếu là có chuyện không vui thì nói với mẹ, biết không?"
Trương Thanh tâm tình phức tạp gật đầu: "Con biết rồi mẹ."
Quách Tử Chương đậu xe xong, xách đồ đi tới, Trương Thanh vội vàng đi qua giúp anh phụ một tay.
"Những thứ này để tôi đi."
Trương Thanh muốn tiếp đồ ở bên tay phải Quách Tử Chương, hơn nữa trang phục trên người như vậy mà đi xách giỏ trúc đựng gạo với đường quả thật không hợp lắm. Quách Tử Chương tránh người không để y xách, nói: "Không cần đâu Trương thúc, cháu xách là được rồi."
"Để cậu giúp nhưng làm sao để cậu mang hết được, để tôi cho. "
Trương Thanh cố chấp không đồng ý, Quách Tử Chương đã biết một chút về tính của y, đưa hạt mè cùng đậu phộng tương đối nhẹ trong tay đưa cho Trương Thanh.
"Vậy được, chú đã nói thế thì được rồi."
Nói xong, anh sải bước đi tới chỗ Trương Thị, vừa đi vừa nói: "Bà nội, mùi gì thế ạ? Thật là thơm."
Trương Thị dẫn anh đi về phía trước, vừa đi vừa giải thích: "Đây chính là mùi gạo rang nấu với nước đường, trong thành phố chưa thấy qua những thứ này à?"
"Chưa thấy qua ạ, hôm nay cháu lại được mở mang kiến thức rồi."
"Ha ha, tốt, một hồi cho cháu thấy."
Chờ đi tới hàng bên kia, Trương Thị để cho Quách Tử Chương đem giỏ trúc đặt ở chỗ cuối cùng, hạt mè cùng đậu phộng trên tay Trương Thanh cũng đặt ở phía trên. Trương Thị kéo cổ tay Quách Tử Chương nói: "Đi, đưa cháu đi xem một chút."
Quách Tử Chương quay đầu nhìn Trương Thanh, Trương Thanh lại đang nói chuyện với người bên cạnh, y tới thì có người tới chào hỏi với y, trên mặt Trương Thanh mang theo nụ cười, cùng mấy ông già bà lão trò chuyện tựa hồ rất tốt.
"Hồi trước có chút việc gấp không giúp được, quả thật bán không ít gà."
"... Thua thiệt cũng không có biện pháp, năm nay có nhiều việc, nhưng lượng gà cho đông chí cháu vẫn giữ lại, trứng gà cũng có, không tăng giá, ngài yên tâm..."
Phía sau nói gì Quách Tử Chương không nghe được, bởi vì anh đã đi theo Trương Thị vào chòi, trong chòi có hai cái lò gạch đơn sơ, nhóm bếp để hai cái nồi sắt lớn vô cùng, hai người đàn ông trung niên khỏe mạnh, một người trong đó cầm trên tay cái nồi không lớn hơn cái xẻng bao nhiêu, trời lạnh vậy mà bọn họ cởi chỉ còn lại một cái áo mỏng, trong nồi thả hơn phân nửa gạo, người đàn ông trung niên rang gạo động tác rất có quy luật.
Một cái chảo khác đang đun nước đường, vào lúc này nước đường đã hơi đổi màu, sôi sùng sục, mùi gạo thêm tí ti ngọt, mùi vị rất thật.
Trên mặt bàn bên cạnh còn có kẹo đường nhà mới làm xong, nhà này cũng thả vào trên trong nào là đậu phộng, một bên có hai người phụ việc cắt thái, xuống một dao, xào chín gạo cùng động phộng phát ra âm thanh thanh thúy, còn có một người phụ rạch những khối kẹo đường kia ram tránh cho chúng dính chung một chỗ.
Quách Tử Chương nhìn những thứ này, mặc dù tất cả mọi người đều một bộ bận rộn không ngừng, nhưng trên mặt mọi người đều nở nụ cười, thỉnh thoảng hai người cãi vã thật thú vị, một chòi vang vọng tiếng cười.
Quách gia quy củ, ăn không nói ngủ không nói, trên bàn ăn Quách gia từ trước đến giờ đều lạnh tanh, cho dù là đêm ba mươi, mọi người mỗi người ăn xong rồi trở về phòng của mình, không phải là không có ai tụ tập, chẳng qua là những thứ đàm luận kia chẳng ai cười nổi, tiền trình cá nhân, vinh dự gia tộc, mỗi một người giống như vừa sinh ra liền chỉ là vì những thứ này mà sống.
Có điều nơi này không giống, mọi người tụ tập chung một chỗ, rõ ràng không phải là người một nhà nhưng giống như có đề tài trò chuyện mãi không xong, bất kể có quen hay không, cũng có thể góp lời.
"Trương thẩm, thím cũng tới à? Ôi, đứa nhỏ này... Là con nhà Trương Thanh à?"
Đám người phụ làm kẹo đường ngẩng đầu, thấy Trương Thị liền cười hì hì cùng Trương Thị chào hỏi, nhìn mặt Quách Tử Chương, cảm giác thật khí phái, không giống lắm.
Trương Thị giải thích: "Không phải, là bạn của con nó, nói là chưa thấy qua kẹo đường, qua tới nhìn một chút."
Quách Tử Chương lập tức nói: "Dì, chào dì ạ."
"Đứa nhỏ này thật là lễ phép, nhìn một cái chính là thế gia vọng tộc, dạy dỗ tốt, giống như Tĩnh Tĩnh vậy."
Cũng khen Quách Tĩnh Tĩnh một chút, Trương Thị lập tức cười thấy tổ quốc, trong thôn mọi người đều biết, Trương Thị thương yêu Trương Thanh hai cha con, Trương Thị trên mặt khiêm tốn nhưng nói ra vẫn nghiêng về Quách Tĩnh Tĩnh.
"Đứa bé kia chính là tư tư văn văn, từ nhỏ cứ như vậy, tôi hi vọng nó có thể học hỏi con cô một chút ấy, nói nhiều thêm, cô xem cô đi, cháu trai năm nay cũng sắp lên tiểu học rồi, tôi còn chẳng biết chắt trai bao giờ mới có đây."
"Tĩnh Tĩnh đó còn nhỏ mà, Trương thẩm đừng vội, chắt trai sớm muộn sẽ có."
"Cũng hai mươi mấy rồi, sao không gấp cho được, cô bên người nếu có ai thích hợp thì giới thiệu với Tĩnh Tĩnh nhà chúng tôi một chút đi, tôi không cần gì, biết điều là được."
"Được, vậy cháu để ý cho thím."
"Được được được."
Quách Tử Chương không dấu vết nhíu mày, thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn a. Không biết bán cái tin này cho Hạ Phạm Hành có thể đổi được cái gì từ tên hồ ly kia không.
Vào lúc này phụ nhân kia một nắm kẹo đường đặt vào tay Quách Tử Chương, vừa nhét vào vừa nói: "Chưa thấy qua thì nếm thử chút đi, cũng không phải thứ gì ngon lắm đâu, đừng chê dì nha."
Quách Tử Chương đâu không biết xấu hổ mà nhận chứ, hắn da mặt khá dày nhưng nhận không đồ của người ta có hơi quá đáng, vội vàng nói: "Không cần đâu dì."
Trương Thị cũng nói: "Đúng vậy, cô nhìn cô bận bịu đến bây giờ cũng không dễ dàng, đến phiên nhà tôi cũng không được bao lâu, như vậy sẽ hư mất."
"Cái này có gì tốn kém chứ, đều là đồ không tốn tiền, trừ phi là chê dì nên mới không muốn" Phụ nhân làm mặt hù dọa, không tức giận trợn mắt nhìn Quách Tử Chương.
Quách Tử Chương khổ sở đứng đó, tình huống này anh chưa từng thấy qua, nhất thời cũng không biết phải làm sao bây giờ, dì này quá nhiệt tình rồi.
Trương Thị đúng lúc mở miệng, nói: "Nếu như vậy, vậy cháu hãy nhận đi Tiểu Quách."
Quách Tử Chương cũng chỉ đành hai tay nhận lấy, nói: "Cám ơn dì ạ."
Phụ nhân kia cười vỗ cánh tay Quách Tử Chương, lại khen Quách Tử Chương một lần.
Kẹo đường ăn vào trong miệng rất giòn, Trương Thị giúp anh cầm một nửa, nhìn anh cầm lên một khối toàn bộ nhét vào trong miệng, nghiêm túc suy ngẫm, buồn cười hỏi anh: "Như thế nào a?"
Quách Tử Chương nuốt kẹo xuống, nói: "Rất thơm, rất ngọt, bà nội, bà cũng ăn đi."
"Bà đợi một hồi rồi ăn, " Trương Thị cười nói, "Bây giờ còn hơi nóng, đường nóng dính răng lắm, bà nội răng lợi không tốt." Quách Tử Chương gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Trương thúc cũng thích ăn cái này sao?"
"Đúng vậy, A Thanh rất thích ăn đồ ngọt với đồ làm bằng bột mì, lớn như vậy rồi mà khẩu vị như trẻ con, ngay cả Tĩnh Tĩnh cũng không ăn được vài thứ mà nó ngược lại chẳng kén ăn món nào." Trương Thị trong miệng vừa nói lời chê bai nhưng ý cười trong mắt phá lệ hiền hòa.
Quách Tử Chương cách một hồi mới lên tiếng: "Vậy cháu cầm cho Trương thúc, nhiều như vậy cháu cũng không ăn hết."
Quách Tử Chương từ trong chòi đi ra, Trương Thanh bên kia vừa vặn có người đi về trước, Trương Thanh nhấc giỏ lên, nhích về phía trước, cánh tay xách giỏ thật yếu ớt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể gãy.
Quách Tử Chương đi tới, đem kẹo đường trong tay đưa cho Trương Thanh cười một tiếng: "Trương thúc."
Trương Thanh nhìn kẹo đường trong tay Quách Tử Chương, khoát khoát tay nói: "Tôi không quá thích ăn cái này, Quách tiên sinh giữ lại tự mình ăn đi."
Quách Tử Chương cảm giác nụ cười trên mặt mình có chút rạn nứt, bất quá anh rất nhanh liền điều chỉnh lại, cúi đầu nói: "Phải không ạ?"
Vào lúc này lại có người tới nói chuyện, Trương Thanh xoay qua chỗ khác, Quách Tử Chương ngẩng đầu chỉ có thể nhìn được phần cổ lộ ra ngoài của y, y như cánh tay vậy, hết sức nhỏ nhắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...