Nha! Có Bầu Rồi!

Cái từ anh hai này với mấy từ em trai em gái vẫn khác biệt rất lớn.

Được làm anh trai đó chính là cảm giác trưởng thành, bạn nhỏ Cố Dung Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy làm anh hai hẳn là cũng không tệ — tuy rằng nhóc chưa có làm qua.

“Vậy lúc nào bé sẽ đi ra?” Đối với khái niệm trong bụng ba ba có một bé con, Cố Dung Thiên coi như đã hiểu thông suốt, vươn tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ soạng một chút.

“Phải qua đến năm sau, lúc mùa xuân đến, khi đó, hoa đều nở rồi.” Cố Dương giải thích đơn giản.

Quả nhiên giải thích như vậy, Cố Dung Thiên có thể nhanh chóng hiểu được, nhóc gật đầu: “Mùa xuân a…. Vẫn còn rất lâu…”

“Kỳ thực cũng không không đến nỗi nào đâu, thời gian không có bao lâu.” Cố Dương không biết rằng thời gian không bao lâu trong miệng hắn ở trong mắt nhóc con kia vẫn còn rất là dài.

Cố Dung Thiên ghé vào trên đùi Cố Dương, lần thứ hai tò mò vươn tay nhỏ bé đụng vào bụng ba ba một cái.

Đúng lúc gặp phải thai máy, cảm giác kia làm cho thân thể nhóc con trong nháy mắt căng cứng luôn, tay nhỏ bé cũng kinh ngạc thu về, khẩn trương nhìn bụng Cố Dương, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, mù mịt mà nhìn ba ba. (thai máy là hoạt động của bé trong bụng mẹ, thường thì là đạp, bé có thể có những hoạt động khác nữa như là lộn qua lộn lại trong bụng chẳng hạn, thường thì khi thai máy đã rõ ràng thì một ngày sẽ xuất hiện khoảng 15 đến 20 lần)

“Không có việc gì đâu, bé con biết bên ngoài có anh hai đang đợi bé, cho nên chào hỏ với anh hai đó.” Cố Dương cười vỗ vỗ đầu của con trai, sau đó cầm lấy cái tay nhỏ bé của nhóc để cho nhóc tiếp tục sờ, “Con cũng chào hỏi bé đi?”

Bộ dáng Cố Dung Thiên như gặp chuyện lớn, thân thể cứng ngắc cũng chưa đỡ hơn lúc đầu.

Bất quá tay nhỏ bé đã bị Cố Dương kéo qua phủ lên bụng.

Không biết có phải thực sự đang phối hợp hay không, Thiên Thiên cảm thấy em trai hoặc em gái bên trong đang chào hỏi với nhóc.

Nhóc liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Dương, Cố Dương đang cười nhìn nhóc, nhóc chiếm được cổ vũ. Vì vậy rất nghiêm túc mở miệng: “Chào em, anh là anh hai.” (phụt =))))))))))))))

“Ngoan.” Cố Dương nghĩ đây đã là tiến bộ rất lớn rồi, quan niệm của nhóc con kia chuyển biến cũng không có khó khăn như vậy a, không chừng chờ đứa nhỏ ra đời, chắc cũng không mất tự nhiên như thế này nữa đâu.

Sự thực chứng minh, suy đoán của Cố Dương không sai.

Sau hôm đó nhóc con kia lại thích nói chuyện với em trai em gái qua một cái bụng, hơn nữa lúc chạy nhảy chơi đùa ầm ĩ bị Lôi Nghị ảnh hưởng cũng biến thành cẩn thận, biết là không nên làm ồn ba ba.

Đối với cái này, Cố Dương thấy rất là cảm động.


Rốt cục mấy tháng đã qua, Cố Dương đến ngày sinh dự tính.

Thiên Thiên bị đón đến chỗ của các ông bà, có đến mấy ngày cũng không thấy được ba ba và cha, lúc đầu nhóc không vui, bất quá các ông bà nội dỗ nhóc nói chờ lúc gặp lại được cha cùng ba ba liền có thể cùng lúc nhìn thấy một em trai hoặc em gái, Thiên Thiên rốt cuộc an tĩnh lại, không khóc lóc ồn ào nữa.

Chỉ là mỗi ngày Thiên Thiên đều sẽ hỏi một lần, lúc nào mới có thể về nhà.

Mười ngày sau, Thiên Thiên được ông bà nội mang về nhà.

Vừa vào cửa nhóc liền nghe được tiếng trẻ con khóc, đầu tiên là sửng sốt một chút, bước chân dừng lại, sau đó vui vẻ mà men theo tiếng khóc chạy vào phòng ngủ.

Lôi Nghị đang pha sữa bột, Cố Dương lắc lắc giường trẻ em dỗ đứa bé.

Nhìn thấy Thiên Thiên, Cố Dương cười vẫy tay với nhóc: “Thiên Thiên, mau tới, xem em trai.”

Thiên Thiên chần chờ một chút, chạy tới trước giường trẻ em.

Cái giường trẻ em này là mới mua, có bánh xe, không lớn bằng cái của Thiên Thiên, thế nhưng đặt một đứa trẻ mới sinh cũng ổn thỏa rồi.

Lúc này màu sắc và hoa văn trên giường trẻ em và chăn nệm này nọ đều là màu trắng tinh, cả nhà hy vọng có thể có một cô công chúa nhỏ, đáng tiếc không thể được như nguyện, vẫn là một vương tử nhỏ.

Cố Dương ngược lại cảm thấy thật vừa vặn, bởi vì con lớn họ Cố rồi, bảo bối thứ hai là con trai, vừa vặn họ Lôi, xem như khoan dung rộng lượng không phụ lòng nhà họ Lôi rồi.

Tuy rằng nhà bọn họ không cưỡng cầu cái này.

Lúc Thiên Thiên chạy đến nhìn bé con kia còn đang khóc, bất quá tiếng khóc đã nhỏ hơn nhiều, đợi nhóc chìa tay cẩn thận đụng vào tay nho nhỏ của em trai một cái, em trai lại rầm rì mấy tiếng rồi ngừng khóc….

Lôi Nghị vừa vặn pha sữa bột xong chạy tới, nhiệt độ thích hợp, cho nên y liền đem núm vú cao su đưa vào trong miệng bảo bối thứ hai.

Thiên Thiên kiên nhẫn ở bên cạnh nhìn bộ dáng em trai bú sữa, hơn nữa ngày mới thốt ra một câu: “Ems thật nhỏ…”

Thiên Thiên đã nắm tay những người lớn như ông nội bà nội ba ba cha rồi, cho nên tự cảm thấy tay của mình là nhỏ nhất trong nhà, mới vừa rồi dùng tay nhỏ bé đi đụng tay nho nhỏ của em trai, Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy có bàn tay còn nhỏ hơn của mình, không biết thế nào liền tràn đầy tự hào.


— Nhóc là người lớn rồi.

“Con cũng là nhỏ như vậy rồi mới lớn lên.” Lôi Nghị dùng cái tay còn lại sờ sờ đầu con trai lớn.

Thiên Thiên hiểu được những lời này một chút, đột nhiên nhìn Cố Dương hỏi: “Con cũng là từ trong bụng ba ba đi ra như vậy sao?”

“Dĩ nhiên.” Lôi Nghị thay hắn trả lời, Cố Dương gật đầu trong ánh nhìn chăm chú của con trai, “Không sai.”

Thiên Thiên bây giờ còn chưa có những nhận thức khác, những biến hóa của người trong nhà và những gì nhóc quan sát được bên ngoài chính là thứ hình thành nhân sinh quan nho nhỏ của nhóc. (nhân sinh quan: hệ thống nhận thức về cuộc sống)

Cho nên, nhóc cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhóc là ba ba sinh, còn có em trai cũng là ba ba sinh, cái này ở trong lòng nhóc là rất bình thường, thế cho nên sau này trưởng thành hiểu chuyện cũng không cảm thấy cái này có gì sai. (Quá trình bẻ trai thẳng thành trai cong của hai anh quá thành công =)))))

Chuyện này trước đây cũng không có gì là sai cả.

Cố Dương lúc này đây bị bốn vị giám hộ — à không, cộng thêm Lôi Nghị đó chính là năm vị giám hộ — ra lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi thật tốt khoảng hai tháng.

Thiếu chút nữa hủy luôn vóc người mà hắn thật vất vả luyện tập ra.

Bất quá hắn ngược lại đã thấy thông suốt, nghĩ dưỡng thật tốt sẽ không lưu lại di chứng gì, vóc người gì đó đều là mây bay, chờ hắn khỏe hơn chút rồi lại luyện tập ra cũng không muộn.

Thiên Thiên rất là mới lạ mà nhìn em trai nhà mình, dường như là mỗi ngày lớn thành một bộ dáng mới càng đẹp hơn.

Nói thật, lần đầu tiên nhóc nhìn thấy em trai, nghĩ thầm dáng dấp em trai nhìn thật khó coi, đã nhiều nếp nhăn, còn nhỏ như vậy, yếu như vậy, có đôi khi cũng không dám chạm vào bé. Thế nhưng sau đó em trai càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng ngày càng trắng mềm, Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy có một em trai có thể mỗi ngày trở nên càng đẹp mắt càng xinh xắn hơn cũng là một chuyện đáng vui vẻ.

Đặc biệt là về sau, bé con thấy anh trai sẽ cười, Thiên Thiên cũng vui vẻ mà trêu chọc bé. Hai nhóc con kia rất nhanh thì thành lập nên cảm tình chỉ trẻ con mới hiểu.

Cố Dương cùng Lôi Nghị đều thở phào nhẹ nhõm.

Gần đây ai cũng nói nhà có hai đứa không tốt, cũng không phải là chính xác a!

Cũng may Thiên Thiên nhà bọn họ không có lòng độc chiếm qúa mạnh, bằng không thật đúng là khó mà nói.


Xuân đi thu đến, Thiên Thiên đã hơn ba tuổi rồi, cuối cùng đã tới tuổi đi nhà trẻ.

Lúc trước người già còn lo lắng nhóc con kia sẽ không quen, hoặc là sẽ chỉ biết khóc nháo, kết quả sau khi người ta lên nhà trẻ một ngày thì không hề có việc gì, về nhà còn kể lại những chuyện phát sinh trong nhà trẻ với người lớn.

Cái gì tổng cộng có bao nhiêu bạn nhỏ, có mấy bé trai mấy bé gái, bé gái nào yếu ớt, khóc nhè, bé nam nào nghịch ngợm, khi dễ người nào, bị thầy cô dạy dỗ…

Nhà trẻ có thật nhiều tranh ảnh, thật nhiều thứ có thể chơi, thang trượt nè ngựa gỗ nè vân vân, nói chung là có không ít thứ tốt.

Phải, vị này chính là đã chìm đắm trong bầu không khí chơi đùa rồi.

Việc đi nhà trẻ mỗi ngày của Thiên Thiên là do ông bà nội phụ trách, Lôi Nghị cùng Cố Dương có đôi khi cũng sẽ đưa nhóc đi, bất quá hai người không có cùng nhau đưa đi.

Dù sao còn phải để một người ở nhà chăm sóc bé con kia.

Hôm nay, Lôi Nghị hiếm khi đi một chuyến đến công ty, buổi chiều không có chuyện gì liền thuận tiện đi đến trường học đón con trai.

Nhóc con kia không vui vẻ giống như thường ngày vậy, ngồi ở phía sau, đem cặp sách nhỏ vứt ở bên cạnh, sau đó hai tay liền chống cằm nhỏ tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đương nhiên với độ cao của nhóc, lúc ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ là rất cật lực, bất quá việc này không ảnh hưởng, nhóc có thể xem chỗ cao nha, ví dụ như là nhìn bầu trời… (cạn lời với nhóc…..=))))))

“Làm sao vậy bảo bối? Ai khi dễ con?” Lôi Nghị vừa lái xe vừa hỏi.

Cố Dung Thiên không lên tiếng.

“Bảo bối? Có cái gì khó khăn thì nói ra để cha giúp con giải quyết một cái có được hay không?” Lôi Nghị ân cần dụ dỗ.

Phải biết rằng nhóc con này bình thường là người nói rất nhiều, ngày hôm nay buồn bực như vậy, tuyệt đối là có nguyên nhân.

“Tại sao con không có mẹ!” Cố Dung Thiên đột nhiên thốt ra một câu như vậy, trong thanh âm mang theo chút tức giận, mang theo ủy khuất, nhiều hơn nữa chính là khổ sở.

Bạn nhỏ trong lớp đều có mẹ, vì sao nhóc không có?

Một đoạn thời gian trước, nhóc quen nhìn thấy người đưa đón đều là các ông các bà, cũng thỉnh thoảng mới có thể thấy được những người trẻ như ba mình đến đón các bạn nhỏ, thế nhưng trong lúc bất chợt thấy người mẹ trẻ tới đón liền có chút sửng sốt.

Mẹ…

Vì sao nhóc không có mẹ?

Vì sao nhóc có hai người ba?


Một câu nói mẫn cảm lại yếu ớt của còn trai làm cho Lôi Nghị sửng sốt một chút, sau đó y liền nói ngay: “Ai nói con không có a!”

“Con có mẹ?” Trước đây Thiên Thiên không có chăm chú nghĩ tới vấn đề này, những lần nghe được cha kêu bà nội là mẹ cũng không có nhiều lắm, bình thường đều gọi là mỹ nữ nè, nữ vương đại nhân này nọ nè, khiến cho nhóc có đôi khi cũng sẽ bắt chước gọi bà nội như vậy.

“Đương nhiên là có, Đại Dương là mẹ của con a, chỉ bất quá ở trong nhà chúng ta quen gọi ba ba. Ba ba con cũng giống như mẹ vậy.” Lôi Nghị mặt không đỏ tim không loạn mà giải thích.

Là vậy sao, Đại Dương chính là mẹ a….

Thiên Thiên suy nghĩ sâu xa một trận, đột nhiên cảm thấy có đạo lý. Vì vậy có điểm chần chờ xác nhận với cha: “Thật vậy ạ?” (Làm vậy cũng làm được nữa hở ca Orz)

“Đương nhiên là thật, không tin con về nhà có thể gọi ba ba con là mẹ, ba con cũng trả lời mà.” Lôi Nghị nghiêm mặt nói.

“Là như vậy a…” Thiên Thiên ngồi nghiêm chỉnh, không có nâng cằm nhỏ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ nữa, chỉ là chăm chú suy tính vấn đề nhà bọn họ.

Đại Dương chính là mẹ…

Hình như… Cũng không sai….

Cố Dương cứ ù ù ạc ạc như vậy bị người nào đó bán đi. (chuẩn bị quỳ ván giặt:3)

Lúc Thiên Thiên về đến nhà xoay quanh Cố Dương mấy vòng, thỉnh thoảng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, muốn nói lại thôi, Cố Dương đang nấu cơm, còn tưởng rằng nhóc đói bụng, tiện tay lột một con tôm lớn đưa qua cho Thiên Thiên.

Thiên Thiên trực tiếp há mồm cắn, Cố Dương sợ tôm quá lớn, bị nghẹn, cho nên liền chuẩn bị để cho nhóc cắn hai ba ngụm từ từ ăn.

“Mẹ?” Thanh âm mơ hồ không rõ đột nhiên vang lên.

Cố Dương sửng sốt một chút, khom lưng nỗ lực nhìn thẳng Thiên Thiên, nghi ngờ nói: “Hửm? Nói cái gì đó?”

“Đại Lôi nói ba cũng là mẹ…” Thiên Thiên không chút do dự đem cha nhóc bán đi. (A ha ha ha, nhà này toàn cực phẩm)

Cố Dương liếc Lôi Nghị một cái, Lôi Nghị đang khẩn cầu mà nhìn hắn, trong ánh mắt kia bao hàm này nọ, Cố Dương vừa nhìn liền hiểu. Vì vậy hắn hiểu nhóc con kia đang xoắn xuýt chỗ nào, đem một miếng thịt tôm còn dư lại nhét vào trong miệng nhóc con kia, cười nói: “Không sai, ba ba cũng là mẹ, cha lại là ba ba. Nhà chúng ta cũng tốt hơn so với nhà người khác, tất cả đều là nam tử hán, con không cảm thấy rất thần kỳ rất lợi hại sao?”

Trong nháy mắt Thiên Thiên liền sáng tỏ thông suốt rồi, mặt mày cong cong, ôm lấy chân Cố Dương: “Ba ba! Chúng ta đều là nam tử hán! Người một nhà chúng ta đều rất lợi hại!”

Ơ hay, đơn giản như vậy đã hạ được nhóc con thối kia rồi?

Lôi Nghị giơ ngón tay cái lên với Cố Dương, không tiếc lời khen ngợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui