Ánh mắt Lôi Nghị chợt lạnh, âm thầm khó chịu. Đồng thời may mắn y theo Cố Dương cùng nhau trở về, nếu không Cố Dương còn không phải bị người thân mai mối đến phiền chết a!
Bất quá không đợi y nói cái gì, mẹ Cố liền thở dài: “Chuyện này a, thím cùng ba nó thật đúng là không làm chủ được, từ khi nó hai mươi ba hai mươi bốn đã nói với nó bao nhiêu lần rồi, cũng bảo nó thân cận đi xem mặt không ít cô gái, mỗi lần nó đều là đối phó a, năm nay thì giỏi lắm, từ lúc bắt đầu nghỉ ngày một tháng năm đã không có trở về rồi, nói là bận rộn công việc, thím còn không biết nó sao? Nhất định là sợ chúng ta giới thiệu đối tượng với nó. Nếu là giới thiệu cho nó thêm phiền, nó thật đúng là có thể một năm không trở lại. Quên đi, tùy nó chơi đùa đi thôi, nói không chừng ngày nào đó chính nó liền dẫn một người vợ trở về.”
Lúc nói đến đây, Lôi Nghị nói tiếp trong lòng, đúng vậy đúng vậy, con dâu đang ở đây nè, năm nay đã dẫn trở về a, chỉ là không dám nói với các người mà thôi.
Để có thể danh chính ngôn thuận, Lôi đại tổng tài vẫn rất là liều mạng. (lầy voãi:))))))))))))))
Bất quá, cha mẹ vợ y suy nghĩ cũng rất thông suốt nha! Xem ra thật sự có hy vọng a!
Mẹ Cố tiếp tục nói cùng dì Vương: “Chúng ta lười quản nó. Dù sao a, thời đại này không giống với thời chúng ta, xác định việc kết hôn từ rất sớm, tuổi trẻ bọn nó bây giờ lại lưu hành chuyện kết hôn muộn, có khối người con trai sau ba mươi mới kết hôn… Cho nên a, trước tạm thời đừng để cho nhóc con thúi này bận tâm! Hao tâm tổn sức cả đời rồi còn không bằng nghỉ ngơi nhiều một chút ni!”
“Được rồi, con cũng không muốn nói nhiều…” Dì Vương thở dài, rốt cuộc tương đối thức thời, lại cùng mẹ Cố hàn huyên việc nhà một hồi, nhìn quần áo trên người mẹ Cố không ngừng khen Cố Dương hiểu chuyện, còn hạnh phúc hơn so với nuôi con gái.
Dù sao thông thường, cậu con trai săn sóc như thế cũng không nhiều. Ai cũng nói con gái là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ, con trai có thể hiểu chuyện suy nghĩ cho cha mẹ so với áo bông nhỏ còn tri kỷ hơn a! (Con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ là một câu tục ngữ của TQ, ý nói con gái săn sóc, yêu thương cha mẹ như sự ấm áp, mềm mại của chiếc áo bông ý > Đây là lời giải thích của Nguyệt tỷ một đại chưởng quầy còn lại của Holy đã chỉ dẫn cho Holy nà, hihihi sama vô đối:3)
Lôi Nghị tùy tiện nghe một hồi cảm thấy không còn cảm giác nguy cơ rồi, mới trở lại phòng của Cố Dương chờ Cố Dương trở về.
Trong lúc gọi điện thoại cho mẹ, lại nói mấy câu cùng con của mình qua điện thoại, mặc dù nhóc con kia bây giờ nghe rồi cũng không hiểu chút nào, bất quá cảm giác này cũng không tệ là được rồi.
Sau khi mẹ Cố tiễn dì Vương trở về, gõ cửa phòng Cố Dương một cái: “Tiểu Lôi a, buổi trưa muốn ăn cái gì?”
“Mẹ, con không kén chọn…” Lôi Nghị nói chuyện điện thoại với mẹ xong, thuận miệng liền nói một câu như vậy.
Mẹ Cố sửng sốt một chút, cười nói: “Nói chuyện điện thoại với mẹ phải không?”
Lôi Nghị gật đầu: “Dì, dì làm cái gì con ăn cái đó, không cần đặc biệt hỏi con đâu ạ.”
“Vậy nấu cháo ăn đi? Xào vài món ăn nữa, từ nay đến mấy ngày sau có cả đống cơ hội để ăn sủi cảo mà, buổi trưa hôm nay cũng đừng ăn sủi cảo nữa, được không?” Mẹ Cố đề nghị.
“Dạ!” Lôi Nghị cất điện thoại, đứng dậy đi ra, “Dì, ngày hôm nay mùng một, không phải là không được để người làm cơm sao? Để con làm đi, dù sao đồ đạc đều có sẵn, chỉ xào một chút, rất nhanh là xong rồi.”
Lôi Nghị nhiệt tình như vậy, mẹ Cố cũng không có từ chối, liền thuận theo đem phòng bếp giao cho y.
Kỳ thực hiện tại thời gian còn sớm, mới mười giờ rưỡi, bất quá sáng sớm thức dậy sớm cũng ăn thật sớm, cho nên bây giờ chuẩn bị trước thực ra cũng vẫn được.
Không bao lâu, Cố Dương đã trở lại, thấy Lôi Nghị ở phòng bếp bận rộn có chút kinh ngạc, hắn chạy đến phòng trong nhìn cha mẹ một chút, thấy bọn họ đang xem chương trình đêm xuân phát lại, thấy hắn trở về cũng liếc mắt nhìn hắn, sau đó để hắn đi hỗ trợ cho Lôi Nghị.
“Em trước kia về nhà…. thường đi xem mắt à?” Lôi Nghị một bên cắt thức ăn một bên chua chua hỏi một câu.
“A? Không có a…” Cố Dương theo bản năng trả lời, sau đó lại hiểu ra, không nhịn được cười, “Mẹ em nói hả? Hay là ngày hôm nay có người thím người dì nào nhắc tới chuyện này?”
“Dù sao anh cũng đã biết rồi.” Lôi Nghị rất là oán niệm mà liếc mắt nhìn Cố Dương.
“Các cô ấy không có ý đồ gì với anh sao?” Cố Dương trêu chọc hỏi.
“Sao mà không đánh chủ ý lên anh được?” Lôi Nghị lòng đầy căm phẫn, bất quá rất nhanh thì đắc ý đưa tay ra,”Bất quá anh phản ứng nhanh, cho các cô ấy nhìn chiếc nhẫn của anh, anh nói cho bọn họ biết anh đã kết hôn rồi, đứa nhỏ cũng có rồi, sau đó không có người nói cái gì nữa, chỉ có thể tiếc hận anh đã bị người bắt được quá sớm rồi.”
“Nên khen anh hay là…” Cố Dương chần chờ dừng một chút, Lôi Nghị lập tức nói tiếp: “Đương nhiên là khen anh rồi!”
“Được rồi, anh thật cơ trí, tổng tài đại nhân.”
“Một chút thành ý cũng không có.” Lôi Nghị oán giận.
Cố Dương quay đầu nhìn phòng cha mẹ một chút, cảm thấy sẽ không bị phát hiện, lúc này mới ôm chầm Lôi Nghị hôn y một ngụm.
Hôn chuồn chuồn lướt nước như vậy, bất quá có thể ở nhà Cố Dương đạt đến bước này đã rất tốt rồi.
Lôi Nghị tỏ vẻ rất thỏa mãn.
Bữa trưa làm rất nhanh, kỳ thực Cố Dương chính là ở phòng bếp lắc lư cùng y, y bận rộn một chút cũng không giúp đỡ.
Lôi Nghị đuổi hắn đi nghỉ ngơi Cố Dương cũng không đi, liền ở bên cạnh tìm cái ghế đẩu nhỏ ngồi nói chuyện phiếm cùng y.
Buổi trưa lúc ăn cơm, cha mẹ Cố vừa nhìn trình độ cơm nước liền biết không phải là Cố Dương làm, về phần hắn giúp được bao nhiêu, cũng không biết được.
Bất quá năm mới là lễ lớn, việc này cũng không thể nói là ai làm, dù sao đi nữa làm xong là được rồi.
Đang ăn ăn uống uống, động tác của mẹ Cố đột nhiên chậm lại, sắc mặt cũng hơi đổi.
Tầm mắt của bà vẫn lưu luyến ở giữa ngón tay của Cố Dương và Lôi Nghị…
Kiểu dáng của hai chiếc nhẫn này…. Sao mà giống nhau như vậy…
Không, há chỉ là giống, quả thực là giống nhau như đúc…
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Sau khi ăn cơm xong, Lôi Nghị vẫn như cũ hết sức là chủ động mà thu dọn bàn rửa chén, kiên quyết chấp hành tập tục mùng một đầu năm không cho mẹ làm việc nhà.
Trước vẫn còn nghĩ hành động này của Lôi Nghị là vô cùng thân thiết hiểu chuyện, thế nhưng hiện tại mẹ Cố lại thấy hết sức không được tự nhiên.
Y như vậy là đang lấy lòng bọn họ sao? Có phải hay không hai ngày nữa y sẽ cùng bà còn có ông nó nói, phải cùng Dương Dương nhà bọn họ cùng một chỗ?
Càng nghĩ càng thấy cái khả năng này rất lớn, mẹ Cố thất thần mấy lần.
Cha Cố gọi bà hoàn hồn: “Làm sao vậy? Mất hồn mất vía.”
“Không có gì, cảm thấy mấy ngày nữa Dương Dương lại phải trở về đi làm, luyến tiếc.”
Quanh năm suốt tháng được mấy cái kỳ nghỉ như vậy, mỗi kỳ nghỉ chỉ ba ngày, dài hơn mới được bảy ngày, tuy rằng bình thường Dương Dương gộp ngày phép lại rồi xin nghỉ, tìm một cuối tuần cũng có thể trở về, thế nhưng như vậy dù sao cũng quá mệt mỏi.
Nói đến cái này, mẹ Cố càng thương cảm hơn.
Hy vọng, cảm giác của bà là sai đi…
Bất luận người nào gặp phải việc này cũng phải hoang mang, mẹ Cố cũng không ngoại lệ.
Huống chi, Cố Dương cũng không có biểu hiện ra có hiểu biết về dạng phương diện này trước mặt bà, trước kia giới thiệu nữ sinh vân vân cũng là sẽ gặp, chưa bao giờ nó nói nó không thích con gái…
Lẽ nào… Là bởi vì chuyện này khó có thể mở miệng cho nên con trai mới luôn không có nói?
Nhưng cái này cũng quá đột nhiên đi?
Đợi một chút… Có lẽ là chính mình đa nghi rồi, hai người người ta lại là bạn tốt, đúng, quan hệ bạn tốt nha, cũng có thể mua hai chiếc nhẫn không khác nhau lắm mang chơi, giống như các cô gái khi có quan hệ tốt sẽ mua quần áo giống nhau a dây chuyền giống nhau a vòng tay vân vân cùng đeo…
Mẹ Cố trong lòng không yên, suy nghĩ lung tung rất nhiều. Cuối cùng không hỏi cái gì.
Chỉ bất quá, hai ngày sau, bà nhìn hành động của Lôi Nghị và Cố Dương đối với lẫn nhau càng ngày càng không được tự nhiên.
Nghĩ đến tối bọn nó còn ngủ cùng một phòng… Mẹ Cố không biết giải quyết cái vấn đề này như thế nào.
Không thì… lén hỏi con trai một chút?
Thế nhưng sẽ không quá động ngột chứ? Trước đây bạn học Lâm Mục của Dương Dương cũng đã tới nhà bọn họ, cũng cùng Dương Dương ở một căn phòng, lời nói việc làm vân vân cũng rất thân mật giống như vậy a…
Không thể bởi vì một chiếc nhẫn giống nhau liền đi hoài nghi con trai đi?
Dày vò như vậy lại qua hai ngày, buổi tối đầu năm, mẹ Cố theo thường lệ đem hoa quả cho bọn Cố Dương, bà cố ý thả nhẹ bước chân, nghe được mơ hồ hai người ở trong phòng gọi điện thoại, cũng có thể là đang video call… Trong lúc đó còn nghe được tiếng trẻ con khóc…
Hay là, chuyện Lôi Nghị kết hôn là thật, nhưng nếu là y kết hôn rồi nhưng lại cùng Dương Dương nhà bọn họ ám muội, vậy cũng không được.
Làm mẹ chính là quan tâm a, lúc này không thèm nghĩ chuyện hai người đàn ông cùng một chỗ không tốt gì đó nữa, trái lại lo lắng cho con trai nhà mình thua thiệt.
Mẹ Cố gõ cửa phòng một cái, thanh âm bên trong hơi ngừng, Cố Dương mở rộng cửa, vui vẻ cười với bà một cái: “Mẹ, cảm ơn.”
Nói xong liền đi đến bưng trái cây, mẹ Cố nhìn trên mặt con trai mình tràn đầy tươi cười, trong lòng có vài phần bồn chồn vài phần hiếu kỳ vài phần chần chờ, bà đem Cố Dương lôi ra ngoài, thấp giọng nói: “Dương Dương… Con nói thật với mẹ đi… Con có đúng hay không…”
Khóe mắt Cố Dương giật một cái, lòng nói không phải là cùng Lôi Nghị quá thân mật bị mẹ nghi ngờ chứ?
“Con…” Mẹ Cố thở dài, hỏi không ra lời, không thể làm gì khác hơn là thay đổi vấn đề, “Tiểu Lôi nó thực sự kết hôn rồi sao?”
“A?” Cố Dương cũng chuẩn bị xong tinh thần bị mẹ chất vấn, nghe đến cái này, không biết nên buông lỏng hay là nên mất mát.
“Quên đi quên đi, con đi vào đi, ăn trái cây đi.” Mẹ Cố đem hắn đẩy mạnh tới cửa, xoay người trở về phòng của ông bà.
Cố Dương bưng trái cây nhìn bóng lưng mẹ rời đi, lòng có chút cảm giác có lỗi.
Mẹ là đoán được hay là không đoán được?
Hẳn là… Đoán được đi?
“Làm sao vậy?” Lôi Nghị thấy Cố Dương cúi đầu trở về, một bộ dạng buồn bả ỉu xìu, không khỏi hỏi.
“Đại Lôi… Em nghĩ… Mẹ em thật giống như biết cái gì…” Cố Dương thấp giọng nói, dừng một chút, hắn lại nói, “Nếu không… để em xem có thể tìm cơ hội nói thật cùng ông bà không…”
“Em xác định? Hay là em tự mình dọa mình?” Lôi Nghị tuy rằng muốn thẳng thắn nhanh chóng một chút, bất quá nếu như sai thời cơ, hậu quả của sự thẳng thắn cũng sẽ không phải lớn bình thường a!
“Em cũng không biết, chỉ cảm thấy, hình như là có thể xác định….” Cố Dương thở dài, ngồi ở trên giường, “Kỳ thực mấy ngày nay em cũng đã từng không kiên định, lại sợ ông bà phát hiện, thay vì như vậy, không bằng… em nói với họ đi…”
“Suy nghĩ lại một chút, đừng kích động…” Lôi Nghị cầm tay của Cố Dương, cho hắn mấy phần an ủi, “Cho dù em muốn thẳng thắn, cũng phải cân nhắc nói như thế nào thì tốt. Đương nhiên, vô luận em có quyết định gì, anh đều sẽ ủng hộ em, anh sẽ bồi bên cạnh em, cùng em cùng tiến cùng lùi.”
“Ừ, em biết.” Cố Dương tỉnh táo lại chút ít, một lát sau, lại nói, “Kỳ thực… Em nghĩ mẹ em hình như không có chịu đả kích như vậy, nếu như bà đoán được, còn có thể lãnh tĩnh như vậy… Có lẽ, để bà tiếp thu việc này cũng không khó, bà có thể là thương tâm nhiều hơn một chút thôi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...