Nhà Bên Có Sói

Cố Lãng bị bắt vào đồn
cảnh sát, Tiểu Mạn đầu óc rối bời. Gấp đến mức cứ đi đi lại lại một chỗ. Làm
sao bây giờ? Trong đầu ai đó bây giờ chỉ một mực nghĩ đến đủ các loại nhục hình
tra tấn trong tù, a a a a, làm sao bây giờ?!

Cô tựa như con mèo nhỏ,
căng thẳng vò đầu bứt tóc cực khổ suy nghĩ một lúc lâu mới phát hiện ra biện
pháp cứu người, liền xông tới túm lấy cổ áo một tay thủ hạ đeo kính đen đứng
gần đó, ra sức mà lắc, “Anh, anh nói xem nên làm gì bây giờ? Hay là các anh
theo tôi tới đồn cảnh sát làm chứng đi, nói người phải bắt đi lẽ ra cái tên Lục
Nhược khốn nạn kia mới đúng.”

“Nhị phu nhân, nhị phu
nhân!” mặc dù là một trang nam nhi khỏe mạnh cường tráng cũng không chịu nổi bị
cô chà đạp như vậy, huống chi, mấy người bọn họ đều có tiền án tiền sự, chỉ sợ
tới đồn cảnh sát làm chứng cũng chẳng khác nào tự ra đầu thú, “Xin dừng tay.”

Tần Tiểu Mạn cảm thấy
mình hình như hơi thất thố, xấu hổ buông lỏng tay ra, bất thình lình nghĩ cái
gì đó, giọng có chút chua: “Anh gọi nhị phu nhân? Vậy là còn đại phu nhân phải
không?”

Kính đen thành thật gật
đầu.

Cái gì? Trong lòng Tần
Tiểu Mạn đột nhiên lạnh lẽo, cô là vợ bé của Cố Lãng sao?

Kính đen nhìn dáng vẻ của
cô, biết ngay là cô hiểu lầm, đành cung kính giải thích: “Nhị đương gia là lão
nhị, tất nhiên thê tử của lão nhị huynh đệ chúng tôi phải gọi là nhị phu nhân,
vợ của đại đương gia sẽ là đại phu nhân.”

Ra là thế. Tần Tiểu Mạn
mừng thầm, hóa ra là cô suy nghĩ quá nhiều. Ho nhẹ một tiếng che giấu đi sự
thất thố của mình, “Được rồi, các anh theo tôi đi trông chừng, ừm, để cứu Nhị
đương gia.”

Mọi người nhìn nhau,
không phải là muốn cướp ngục chứ? Kính đen trầm tư một hồi, quay lại phía các
anh em đứng đằng sau nháy mắt một cái, tất cả mọi người đều nhất loạt rút ra từ
bên hông một khẩu súng đen kịt sáng loáng.

“Các anh.” Hình như Tần
Tiểu Mạn cô gặp phải thổ phỉ rồi, vội vã lui về phía sau vài bước nấp sau thùng
xe, nơm nớp lo sợ ló đầu ra, “Các anh, rốt cuộc đang làm gì?” Nhìn mấy người đó
đều mặc vest đen, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hình như, Tiểu Mạn nuốt nước
bọt, là sát thủ trong truyền thuyết rồi. Này này, Cố Lãng đang âm mưu gì vậy?

Đột nhiên một chiếc xe
lao đến, cửa xe từ từ hạ xuống lộ ra khuôn mặt của Nam Tịch Tuyệt, có chút nôn
nóng, “Tiểu Mạn, theo tôi đến bệnh viện.”


Thấy Nam Tịch Tuyệt tới,
Tần Tiểu Mạn nhẹ cả người, thở phào nhẹ nhõm. Cô từ từ rời chỗ nấp, tránh xa
mấy kẻ mặc đồ đen kia, vội vã chui lên xe Nam Tịch Tuyệt.

“Cô là nhóm máu AB phải
không?” Ngồi còn chưa yên, Nam Tịch Tuyệt đã túm lấy cổ tay cô, giọng nói gấp
gáp.

“Vâng, vâng, đúng vậy.”
Tần Tiểu Mạn nhất thời không biết giải thích thế nào, nhỏ giọng nhắc, “Cái kia,
Nam Tử, Cố Lãng bị bắt vào đồn cảnh sát…” vừa nói, vừa tròn mắt chăm chú nhìn
người kia, chớp chớp vẻ đáng thương. Tôi tin anh, Nam Tử, anh sẽ không bỏ mặc
anh em mình đâu.

Tiểu Mạn chờ mong nửa
ngày, phát hiện Nam Tịch Tuyệt không hề để ý, khuôn mặt nhỏ nhắn liền xị ra,
hai tay bất an mân mê vạt áo khoác, hứ hứ, anh em là như vậy đấy.

Gần đây, Nam Tịch Tuyệt
bị An Nhiên giận tới mức chả biết làm thế nào, bên này Cố Lãng lại cùng với Tần
Tiểu Mạn gà bay chó sủa sống cũng chẳng yên ổn, cuối cùng, tiểu tam vừa mới trở
về lại cũng gặp ngay một mớ rắc rối to. Con gái Lục lão gia bỗng nhiên tự tử.
Cố Lãng ngược lại lại ném luôn cục diện rối rắm cho anh giải quyết còn bản thân
lại đi tới chỗ này đã thế lại còn bị bắt. Thế nhưng, lúc này hắn ta ở trong đó
cũng tốt, nếu mà ở đây, chỉ sợ thế nào cũng sẽ không cho anh đụng đến bảo bối
nhà hắn.

Nam Tịch Tuyệt khẽ liếc
mắt, thấy dáng vẻ lo sợ của Tiểu Mạn, thở dài, hai bàn tay khẽ nắm chặt volant:
“Tiểu Mạn, cô không phải lo, Cố không có việc gì.”

Tần Tiểu Mạn vốn đang hờn
dỗi, cho rằng cái con người này không có tình nghĩa, bỗng dưng nghe anh ta nói
như vậy, trên mặt khẽ thả lỏng, mất tự nhiên nói, “Chúng ta đi đón anh ấy ra
đi.”

“Cũng được.” Nam Tịch
Tuyệt mỉm cười, “Có điều, trước tiên em theo tôi tới bệnh viện đã, có người
bệnh cần máu của em.”

Tần Tiểu Mạn run rẩy, lấy
máu của cô sao? Cô khẩn trường sờ sờ cánh tay mình, “Cái kia, Nam Tử, chẳng lẽ
ngân hàng máu không còn máu AB sao?”

“Ừm.” Nam Tịch Tuyệt
nghiêm túc gật đầu.

Được rồi, mặt Tiểu Mạn
cứng đờ, chỉ cần đổi lại Cố Lãng được tự do, cô sẽ hiến máu của mình vậy.

Tới phòng cấp cứu, Tần
Tiểu Mạn một lần nữa cả kinh. Hai hàng vệ sĩ vũ trang hạng nặng đứng thẳng tắp,
một vị phu nhân dáng vẻ thùy mị gục mặt trong lồng ngực một vị bá bá hết sức uy

nghiêm, khóc rất thương tâm. Tên Lục Nhược gây chuyện kia hai cánh tay bị trói
chặt, buộc vào thành ghế dài, mặt mũi bầm dập, xem ra bị thương không nhẹ. Đứng
bên cạnh anh ta là một người đàn ông cao to, mắt sáng mày rậm. Tuy thoạt nhìn
thì có vẻ bình tĩnh, thế nhưng hai tay nắm chặt cùng cái trán mơ hồ nổi gân
xanh đã chứng tỏ áp lực mà anh ta đang chịu đựng.

Đón nhận ánh mắt của Lục
Nhược, Tần Tiểu Mạn một chút hả hê cũng không thấy, cũng chẳng biết vì sao, chỉ
là, hình dạng này của anh ta thực sự rất đáng thương. Một luồng khí đau buồn
cùng tuyệt vòng bao phủ lấy con người anh ta. Tần Tiểu Mạn không khỏi nhích lại
gần Nam Tịch Tuyệt, Lục Nhược như vậy tựa như con báo bị thương, thoạt nhìn thì
yếu đuối không gì sánh được, thực ra lại vô cùng nguy hiểm.

Không đợi Tần Tiểu Mạn mở
miệng hỏi, cửa phòng cấp cứu bật mở, một vị y tá quần áo dính không ít màu vội
vã đi ra, “Là vị nào vậy?”

Nam Tịch Tuyệt đẩy Tần
Tiểu Mạn về phía trước, “Là cô ấy.”

Y tá gật đầu, lôi Tần
Tiểu Mạn vào trong.

Tần Tiểu Mạn sợ hãi ngơ
ngác đi theo, loáng thoáng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lục Nhược, “Nhị
tẩu, đa tạ.”

Tần Tiểu Mạn cứ thế bị
rút một túi máu to, sau đó được người đỡ đi ra ngoài.

“Sao, có muốn tới phòng
bệnh bên cạnh nghỉ ngơi một lát không?” Nam Tịch Tuyệt ngồi xuống bên cạnh cô,
đưa cho cô một thanh chocolate.

“Không sao.” Ngoài trừ
cánh tay hơi đau, còn lại cũng không có gì. Tần Tiểu Mạn cầm thanh chocolate,
vuốt hình khắc trên mặt, “Là mười hai chòm sao? An An thích ăn cái này nhất.”

Trong tik tak, Nam Tịch
Tuyệt thất thần rồi vội lấy lại hình dáng lạnh lùng. Tần Tiểu Mạn nhớ Cố Lãng,
ăn xong cuống quýt đòi Nam Tịch Tuyệt đưa cô tới đồn cảnh sát.

“Lục bá bá, bá mẫu, chúng
cháu đi trước.” Nam Tịch Tuyệt đi qua chào cặp vợ chồng trung niên kia.

Lục mẹ khóc đến mức không
còn sức lực, chỉ gật đầu. Lục cha nói: “Thay bác cảm ơn vị tiểu thư kia, hôm
nào đó chúng ta nhất định sẽ tự mình cảm tạ.”

Nam Tịch Tuyệt liếc nhìn

Lục Nhược, “Bác Lục, Tiểu Tam cũng chỉ là nhất thời kích động, bác không cần
phải tính toán với nó.”

Lục cha hừ một tiếng,
không nói gì.

Tần Tiểu Mạn đi đi lại
lại quanh Lục Nhược, cuối cùng cũng dè dặt lại gần, vỗ vỗ vai anh ta, “Cái kia,
Lục tổng, anh không việc gì chứ?”

Lục Nhược cúi đầu không
nhìn cô, “Không việc gì. Cô đi đi.”

Tần Tiểu Mạn nhìn máu
chảy nơi khóe môi anh ta, móc một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong túi ra lau
giúp, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe bác sĩ nói đã đủ máu rồi, người đó chắc sẽ không
có việc gì đâu.”

Đôi vai Lục Nhược rõ ràng
giật giật, thấp giọng: “Cô thật nhiều chuyện.”

Tần Tiểu Mạn trái lại vẫn
ngồi xuống, Lục Nhược tựa đầu lên vai cô, tiếng nói khàn đặc: “Người trong
phòng cấp cứu chính là chị của tôi. Tiểu Mạn, cảm tạ cô.”

“Tiểu Mạn, chúng ta đi
thôi.” Nam Tịch Tuyệt gọi cô.

“Vâng, tới ngay đây.” Tần Tiểu Mạn đứng lên, cảm thông
nhìn Lục Nhược, sờ sờ vai áo của mình, ướt, Hỗn Thế Ma Vương khóc! Quên đi, tha
thứ cho anh ta, người thân có chuyện, không tránh khỏi tâm tình bất ổn, làm
chuyện ngốc nghếch âu cũng dễ hiểu.

Cùng lúc đó, sở cảnh sát
thành phố S gần như nổ tung.

“Cục trưởng, cục trưởng,”
một viên cảnh sát trẻ tuổi mới tới cầm một lá đơn kiến nghị của các nữ nhân
viên trong ngành tiến vào phòng làm việc, “Các … các cô ấy yêu cầu không mặc
đồng phục, mong cục trưởng cho các cô ấy chút nhân quyền.”

“Bậy bạ!” Cục trưởng
Trương đập bàn, chiếc kệ đặt ở mép bàn rung lên rồi “ầm” một tiếng rơi xuống vỡ
nát.

Viên cảnh sát hai tay cầm
đơn kiến nghị nơm nớp lo sợ. Buổi tối họ đi tuần tra bắt được hai người đàn
ông, một người bị đánh rất thê thảm, phải có người đỡ, một người tuy rằng quần
áo xộc xệch vẫn rất đẹp trai, đôi mắt phong lưu đa tình, mới liếc một cái, toàn
bộ nữ cảnh sát trong sở đều say mê. Anh thề, chính mắt anh thấy bác gái bảo vệ
cũng móc gương ra soi soi chiếu chiếu. Lần đầu tiên anh mới ý thức được, mấy nữ
cảnh sát này… cũng là phụ nữ cơ đấy!

Vốn cái chuyện đánh nhau
này, chỉ cần bắt lại giáo dục mấy câu rồi lại thả ra. Không ngờ cái gã đàn ông
đẹp trai tới mức đáng sợ kia lại đòi phải gặp cục trưởng của họ. Cục trưởng Trương
mặt mày dữ dằn, ưỡn bụng ung dung đi tới, kết quả vừa thấy người kia lập tức
sửa sang thành khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, cộng thêm cả nói năng nhỏ nhẹ nữa.
Vốn tưởng rằng bắt phải quý nhân, mọi người liên can chuẩn bị ăn giáo huấn. Ai
mà biết, cục trưởng Trương lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt, sai phái người
thu dọn phòng giam, nhốt hai người vào, cũng chưa nói thời gian thả ra.


“Chuyện kia tôi nói, từ
mai ai cảm thấy không muốn mặc đồng phục, tôi khai trừ người đó!” cục trưởng
lên tiếng, tiểu cảnh viên kia vui vẻ chạy đi thông báo.

Trong phòng ngục, Cố Lãng
chiếm lấy phòng tắm phải gần một tiếng đồng hồ mới chậm rãi đi ra. Tô Lê Thâm
nín nhịn liếc anh một cái, cũng muốn đi vào trong.

“Hết nước rồi, em họ.” Cố
Lãng tốt bụng nhắc nhở.

Tô Lê Thâm nhẫn nhịn, đến
lúc nhịn cũng không nhịn được nữa, giơ nắm đấm lên.

Đúng lúc ấy cửa mở, một
nữ cảnh sát đi vào, lập tức ngăn chặn nắm đấm của Tô Lê Thâm rồi quay sang xấu
hổ nhìn Cố Lãng, “Cố tổng, đây là đồ ăn khuya.”

Trong phòng đã bật máy
sưởi, rất ấm áp, nữ cảnh sát kia mặt mũi đỏ bừng muốn toát mồ hôi, làm như vô
tình cởi hai cúc áo trên, “Nóng quá nhỉ.”

Cố Lãng tủm tỉm cười lại
bàn ngồi ăn, “Cảm ơn cô.” Rồi nhíu mày nhìn cô ta một lượt, “Sở cảnh sát cô nào
cũng đẹp giống cô sao?”

Bạn Giáp của chúng ta che
mũi, cuống quýt chả biết nên gật đầu hay lắc đầu.

Tô Lê Thâm cực độ khinh
bỉ Cố Lãng, khinh bỉ, khinh bỉ lại khinh bỉ, dẫm nát dưới lòng bàn chân khinh
bỉ! Anh ta muốn ở chỗ này giả ngu, mình cũng không thể không ngu theo. Nếu trở
về bị cha già cổ hủ nhà mình biết chuyện, Tô Lê Thâm anh chỉ sợ lại bị người ta
rút gân.

Đang nói chuyện, lại có
một nữ cảnh sát khác đến đưa đồ uống, ánh mắt to gan lớn mật, cả nửa người dính
sát vào Cố Lãng.

Tô Lê Thâm phẫn hận vuốt
mặt mình, chết tiệt vô liêm sỉ, dám thừa dịp trên xe cảnh sát tương thêm hai
đấm lên mắt anh, hủy hoại luôn vẻ đẹp trai tuấn tú. Ông trời thật không có mắt,
anh thì không ai hỏi han, đãi ngộ cũng kém xa vạn dặm, đáng thương thay!

“Cố Lãng.” Nghe có người
gọi mình, Cố Lãng ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp khuôn mặt Nam Tịch Tuyệt. Mấy
nữ cảnh sát vây đang quanh anh lập tức há hốc miệng, người này, người này cũng
đẹp trai quá, vì sao chưa gặp bao giờ vậy?

Cố Lãng vô cùng kinh
ngạc, Nam Tử sống ở Mỹ đã lâu, quen thói toàn gọi họ, lúc gọi thẳng tên anh ra
cũng đồng nghĩa muốn thông báo một việc: Anh chết chắc rồi. Biểu tình trên mặt
Nam Tịch Tuyệt lúc này cũng rất đặc sắc, có cười, có thông cảm, lại có chút hả
hê. Trên cơ bản, hắn thuộc dạng mỹ nam lạnh lùng, khiến hắn có biểu tình phong
phú như vậy, chỉ có thể là….

Nam Tịch Tuyệt hơi
nghiêng người, một bóng người mảnh khảnh xách theo mấy cái túi to tướng. Đầu
đội mũ lông xù, chóp mũi vì gió lạnh mà đỏ hồng, còn ai nữa, chính là Tần Tiểu
Mạn!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui