Tận đến lúc trời sáng,
Lục Nhược mới đỡ Cố Lãng, lúc này đã bắt đầu loạng choạng ra khỏi quán bar.
“Nhị ca, nhìn quà em chuẩn bị cho anh đi nha!” Lục Nhược đắc ý dẫn Cố Lãng tới
bên một chiếc Phantom, vỗ vỗ thân xe màu bạc sáng bóng, rất chu đáo mở cửa xe,
“Nhị ca, đây là ý tốt của tiểu đệ, mọi chuyện bên trong đều do em sắp xếp, đảm
bảo anh sẽ thích!”
Cố Lãng cả đêm bị chuốc
không ít rượu, thực sự say mất rồi, người bắt đầu lảo đảo, “Được rồi, ca ca ta
đây sẽ nhớ kỹ!”
“Nhị ca, bái bai, hưởng
thụ vui vẻ nha!” Lục Nhược cười hì hì đóng cửa xe lại.
Người đi đằng sau Lục
Nhược không thoải mái lắm hỏi: “Lão nhị hình như uống không ít, có cần cho
người đi theo không?”
Lục Nhược túm tay hắn lôi
vào trong, “Yên tâm, một lúc thôi không sao đâu.”
“Có phải hơi quá đáng rồi
không? Nhỡ lão nhị không hài lòng…”
“Ta đảm bảo là nhị ca
thích mà, chờ xem!”
Cố Lãng ngồi trên ghế lái
một lúc lâu, đầu óc vô cùng hỗn loạn, giật giật cà vạt, cởi vài cúc áo cho dễ
thở hơn một chút.
Một cô gái nằm trên ghế
sau, bộ sườn xám tinh mĩ uốn lượn theo từng đường cong của cơ thể xinh đẹp. Cô
nằm xoay mặt lại, vạt áo mở ra rộng đến tận thắt lưng, đôi chân thon dài trắng
nõn lồ lộ ra ngoài.
Cố Lãng khẽ ngả người về
phía sau, chân nhấn ga, hơi híp mắt nhìn vào kính chiếu hậu nhàn nhạt đánh giá
cô gái kia. Lục Nhược quả nhiên không hiểu ý anh mà! Muốn sạc cho hắn một trận,
có điều lục lọi mãi vẫn không tìm thấy di động đành móc một điếu thuốc ra hút,
chậm rãi ấn ấn thái dương, đầu đau như búa bổ. Thật sự không nên uống nhiều
rượu.
Cô gái nằm phía sau bị
khói thuốc tác động đến khẽ “Ưm” một tiếng.
Cố Lãng miễn cưỡng: “Tỉnh
dậy đi, tôi không cần cô.”
Tiểu Mạn hắt xì một cái
rồi trở mình, không ngờ lại hụt vào khoảng không, “ối” một tiếng ngã xuống sàn
xe. Cô lồm cồm bò dậy lại cụng đầu vào cái gì đó cứng cứng, đau đến chảy nước
mắt.
“Cố Lãng, em khó chịu
quá!” tuy rằng không nhớ rõ vì sao lại thành như thế này, có điều, thấy Cố Lãng
ngồi ở ghế trước, Tần Tiểu Mạn lập tức thấy yên tâm, nhảy lên ôm lấy anh.
Hai bàn tay nóng hổi vừa
chạm vào cổ khiến Cố Lãng cả kinh, “Tiểu Mạn!”
Hai gò mà của cô đỏ hồng
sà vào lòng Cố Lãng, hai cánh tay cùng đôi chân trần cũng phiếm một màu hồng
nhàn nhạt. Cô ôm chặt lấy anh, mặt dán vào cổ anh không ngừng cọ cọ, “Cố Lãng,
Cố Lãng….”
“Chết tiệt!” Cố Lãng kinh
ngạc nghĩ ngợi, nhìn bộ dạng Tiểu Mạn lúc này, chắc chắn bị người ta hại rồi,
“Vì sao em lại ở đây?”
“Em không biết.” Tiểu Mạn
nắm lấy áo anh vò lung tung, “Em khó chịu lắm!”
Cố Lãng vốn đang say
rượu, lại bị cô giãy dụa như trêu ngươi lập tức có cảm giác. Hai người dính sát
lấy nhau, dù cách một lớp quần áo anh vẫn có thể cảm nhận được từng chỗ, từng
chỗ mềm mại của cô, điều đó khiến toàn thân anh chật căng. “Tiểu Mạn, nghe lời,
anh đưa em đi bệnh viện.”
Tiểu Mạn vẫn dính lấy anh
không rời, người cô nóng bức vô cùng, mò mẫm cởi áo Cố Lãng, dựa vào lồng ngực
của anh mè nheo, thật mát, thật khỏe mạnh, thật dễ chịu. Trong miệng cũng nóng
ran lên, le lưỡi liếm liếm cằm Cố Lãng, mấy sợi râu nhô ra khiến cô thấy ngứa
liền chuyển địa điểm, cắn cắn đôi môi nhàn nhạt mùi thuốc lá. Lướt qua bên
ngoài một chút, Tiểu Mạn lầm bầm gì đó rồi bắt đầu xâm chiếm bên trong.
Đường đường một đại nam
nhân như Cố Lãng bị cô quấn quýt lấy đương nhiên không thể chống đỡ đành mặc
cho đầu lưỡi mềm mại dò xét trong miệng.
“Tiểu Mạn, em ngoan.” Cố Lãng căn bản không thoát khỏi
sự hấp dẫn kia, mạnh mẽ ôm lấy cô hôn trả. Tần Tiểu Mạn vốn không phải đối thủ
của Cố Lãng, đối với sự nồng nhiệt của anh chỉ một lúc đã thấy hít thở không
thông. Cố Lãng buông cô ra, đối diện với đôi mắt đang mở to nhìn anh, thấp
giọng chửi thề một câu rồi quờ tay hạ ghế trước xuống.
…
Đến khi nhiệt độ cơ thể Tiểu Mạn rốt cuộc đã khôi phục
bình thường, Cố Lãng nằm trên người cô nặng nề thở dốc. Dám hạ dược bảo bối của
anh, cái tên tiểu tam kia xem ra chán sống rồi!
…
“Nhị ca, em vừa mới về
mà, không muốn cứ như thế này mà rời xa tổ quốc thân yêu đâu!” ở sân bay, Lục
Nhược kêu khóc không chịu đi.
Cố Lãng xanh mặt, “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Có
nói hay không?”
“Em nói, em không phải đã nói hết rồi sao!” Lục Nhược
ngang bướng, dù sao anh cũng nhất quyết không về nước Mỹ ăn cơm tây nữa, “Nhị
ca, tối hôm qua thấy cô ấy thực tình em không biết là chị dâu mà! Nể tình tiểu
đệ ở nước ngoài xa xôi không nhận ra người thân đi! Van xin anh đấy! Huống hồ
cũng là nhân thể một công đôi việc không phải sao? Tiểu đệ vì muốn ca ca vui vẻ
mới hạ sách làm như vậy mà!” Nhìn vẻ mặt Cố Lãng mỗi lúc một âm trầm, Lục Nhược
cuống quýt giải thích, “Quần áo là nữ nhân viên ở quầy bar thay, em cái gì nhìn
cũng không nhìn. Ca, anh với chị dâu đúng là một đôi trời sinh, em chưa gặp chị
dâu bao giờ mà nhìn một cái cũng thấy vô cùng thích hợp với anh, anh cho em ở
lại đi mà!”
***
Tại bệnh viện,Tiểu Mạn
sau khi tỉnh lại mới nhớ ra chuyện mình bị người ta bắt cóc, trong đầu
mang máng Lục Nhược có nói bắt cô để hầu hạ đại gia Cố Lãng, không chịu nổi
liền khóc như mưa. Nói phải xã giao cả đêm không về hóa ra lại đi đến chỗ này!
Cố Lãng vốn dĩ uống rượu
nhiều đầu đau như búa bổ, thêm nữa bị Tiểu Mạn lôi kéo dây dưa lâu như vậy cơ
thể không khỏi mệt mỏi. Đến bệnh viện thăm cô lại bị cô nước mắt lã chã làm cho
ruột gan rối bời, mang một bụng tức giận đổ lên đầu Lục Nhược - cái tên đầu sỏ
gây chuyện.
Cố Lãng lao tới quán Nghê
Thường, lôi Lục Nhược một mạch tới sân bay, muốn ngay lập tức ném hắn trở về.
“Nhị ca, em dù gì cũng là
anh em tốt của anh mà.” Thấy ánh mắt nguy hiểm của Cố Lãng, Lục Nhược sợ trắng
mắt. Trước kia lúc gặp Cố Lãng, anh luôn tỏ ra coi thường. Lục Nhược anh dù gì
cũng đường đường là con trời. Cố Lãng kia là cái thá gì?
Cho tới khi Cố Lãng hết lần này tới lần khác làm cái
gì cũng vượt xa, anh mới tâm phục khẩu phục. Huống hồ, Cố Lãng vừa đặt tay lên
vai một cái, Lục Nhược liền cam tâm tình nguyện xưng một tiếng “Tiểu đệ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...