Khi từng ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ thì cũng là lúc Nam Phong biết rằng, hắn đã trở về được thế giới của mình. Nam Phong nằm ườn dưới đất bên trong phòng khách, hắn rên lên từng tiếng thoái mái và nói: “Khà khà! Cuộc phiêu lưu của mình nếu mà viết thành tiểu thuyết, thì chắc chắn sẽ đắt khách lắm đây!”
(t/g: Chú nhầm to rồi! Hiện tại anh đang gõ mỏi cả tay ra rồi, mà cũng chẳng có ma nào thèm xem đây này! Hịc hịc buồn vc, ai follow và view cho t/g đỡ buồn với. Tâm huyết lắm đấy nhưng cứ nghĩ mà lại thấy buồn. ToT)
[Đúng vậy! Ký chủ có cần lưu trữ vào hệ thống “Ta thích thôi” để có thể viết thành tiểu thuyết hay không?]
“Ối mẹ ơi! Giật cả mình! Hệ thống, tao xin mày! Mày lần sau đừng có nhát ma tao như thế nữa! Tao sock ra đấy thì mày không tìm ra được thằng thứ hai chịu chơi như tao đâu!”
[Hệ thống đã lưu ý và rút kinh nghiệm! Chúc ký chủ có những phút giây thư giãn và thoải mái!]
“DM! Lần sau mày bỏ câu cuối đi, đừng có nói nữa! Tao chẳng thấy thư giãn hay thoải mái chút nào đâu, mà chỉ thấy mệt mỏi và căng não thôi!”
[Hệ thống đã lưu lại yêu cầu của ký chủ! Chúc ký chủ có những phút giây thư giãn và thoải mái]
“Cái đôi môi mày!” Nam Phong tức giận đến độ thở hổn hển, hắn cố gắng làm dịu đi nhiệt trong lòng, hắn nói: “Thôi không chấp mày nữa! Đi xuống đi, chưa có lệnh của ta thì đừng có xuất hiện.”
[Hệ thống đã biết! Chúc ký chủ...]
“Cút!” Nam Phong hét lên một tiếng. Hắn bây giờ cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì nữa, mà gác tay lên đầu nghỉ ngơi một chút. Sau đó, hắn ngồi dậy và chuẩn bị làm một số chuyện.
Việc đầu tiên hắn làm là check lại hết tất cả những tin nhắn trên điện thoại, zalo và facebook xem có ai nhắn tin cho mình không. Nam Phong làm như vậy cũng là vì hắn đã đi đến “thế giới tận thế” tận những hai ngày. Hắn sợ người trong nhà không hay biết hắn ở đâu, mà đăng tin tìm trẻ lạc thì đúng là hết chỗ nói.
Nam Phong bật laptop của mình lên thì thấy máy tính đang cập nhập ngày và giờ, hắn để ý hôm nay mới là thứ ba. Hắn giật bắn người ra khỏi máy laptop, hắn nói lớn: “Cái gì vậy! Sao hôm nay mới là thứ ba! Đáng lẽ ra hôm nay phải là thứ năm rồi chứ! Chuyện này là thế nào?”
Nam Phong nhanh chóng kết nối với hệ thống, hắn hỏi: “Thế này là sao vậy? Ngươi giải thích cho ta xem!”
[Ký chủ không phải lo lắng! Do đi qua đường hầm không gian thì thời gian xuất hiện tại thế giới của ký chủ sẽ chậm đi rất nhiều. Tương tự như vậy, khi ký chủ quay về thì tại thế giới kia, thời gian cũng xuất hiện tương tự như vậy!]
“À! Hoá ra là như thế! Thế chẳng phải là ta đi đi, về về giữa hai chiều không gian mà vẫn có nhiều thời gian à? Quá tuyệt!” Nam Phong reo lên một tiếng vui sướng, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình yêu hệ thống này như bây giờ cả, hắn nghĩ: “Nếu vậy chẳng phải mình sẽ có nhiều thời gian hơn cho Mina hay sao? Và cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại của mình cả!”
Tự mãn yy một lúc thì Nam Phong mới dừng lại, hắn nhìn đồng hồ thì mới biết bây giờ đã là 7h rồi. Nam Phong nhanh chóng làm xong vệ sinh cá nhân, rồi chạy một mạch ra cửa hàng bánh đa cua cạnh nhà, vừa đi hắn vừa sung sướng mà nở nụ cười dâm đãng.
***
Nguyễn Đức Thành, một sinh viên của trường đh Hàng Hải, sinh ra và lớn lên tại Hạ Long, điểm đến du lịch. Hắn năm nay đã là sinh viên năm hai của trường và học hơn Nam Phong một khoá. Thời gian trước kia, khi lần đầu tiên hắn đi thuê phòng trọ ở Hải Phòng, thì hắn cũng bị hấp dẫn bởi giá tiền thuê của căn nhà đó.
Mặc dù vậy, tên này cũng là một kẻ thông minh, trước khi đặt cọc thì hắn đã hỏi han khắp nơi về căn nhà này. Sở dĩ hắn cẩn thận như vậy, là vì hắn biết tại cái nơi giá nhà đất đắt đỏ như thế này, tại sao lại mọc lên một nhà trọ giá rẻ như vậy, mà lại chẳng có ai đến thuê.
Đến bây giờ, hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc, rất nhiều người sống tại căn nhà này phải bỏ của chạy lấy người. Thế nên hắn cũng không hi vọng gì vào Nam Phong có thể làm nên kỳ tích.
Ngày hôm nay hắn vô cùng rảnh rỗi. Thế nên, hắn quyết định đi ăn bánh đa cua ở cạnh đó, một phần cũng là vì quán bánh đa này ăn khá là ngon, nhưng chủ yếu là muốn nhìn xem kết cục của Nam Phong như thế nào.
Sau khi nhìn thấy Nam Phong vừa cười, vừa tung tăng đi từ nhà ra đến chỗ hàng ăn thì hắn nghĩ ngay luôn: “Xong rồi! Căn nhà này đúng là hại người mà! Rõ ràng một người đang rất là bình thường, thế mà chỉ sau một đêm bị nó hại thành ra thế này! Tội nghiệp anh bạn! Một phiếu like cho hành động dũng cảm của cậu ấy!”
Nam Phong chưa đến nơi thì đã gọi một tiếng: “Má Phương! Cho con một bát bánh đa cua, nhiều thịt ít bánh nha!”
Người được gọi là “Má Phương” vừa nhìn hắn vừa cười, bà nói: “Cha bố anh, lần nào cũng chỉ khôn lỏi là giỏi!” Nam Phong chỉ gãi đầu cười và nói: “He he! Má cứ nói đùa! Đồ ăn của má là ngon nhất ở chỗ này rồi còn gì. Má cho con thêm một ít thì có bớt đi chút gì đâu.”
“Anh chỉ được cái giỏi nịnh thôi. Mà đứa Linh cháu gái ta, khi nào thì cậu mới tính tán đổ nó đây!” má Phương cười cười và nói với hắn.
Cô gái tên Linh mà bà nói đến chính là bạn học cùng trường cấp ba cũ của hắn. Nàng cũng là một “hot girl” có tiếng ở trường, mặc dù học khác lớp nhưng họ lại học chung ở khoá bồi dưỡng ôn thi. Nam Phong đã từng mạnh mồm với bọn bạn là sẽ tán đổ em ấy.
Thế nhưng với một trạch nam như hắn thì tán gái bằng cách gì đây. Mấy cái trò tán gái rẻ tiền bây giờ hầu như bị xếp vào hàng vô dụng. Hắn biết hàng bánh đa này cũng chỉ vì công cuộc tán gái của mình. Thế nên khi mà hắn mới thuê nhà trọ ở đây, thì hắn cũng khá là ngạc nhiên vì sự trùng hợp này.
Thanh niên mọt sách chen mồm vào nói: “Cậu ở cái nhà số 13 đấy mà vẫn chưa có việc gì à?” Má Phương nghe thấy tên Thành nói vậy thì kêu lên với hắn: “Thôi chết! Sao mày thuê nhà ở đây mà lại không hỏi gì má vậy, mà lại tự động như thế! Không biết những chuyện xảy ra ở đấy sao?”
Nam Phong nhìn bà cười một cái rồi nói: “Con không sao đâu, má cứ yên tâm! Con ở đấy hợp phong thuỷ lắm! Ngủ cả đêm hôm qua mà có việc gì đâu!” Má Phương vẫn nhìn hắn với ánh mắt quan tâm, bà nói: “Cứ cẩn thận thì hơn con à! Nếu có việc gì bất thường thì nên rời khỏi đó mà đi nhà thuê chỗ khác cũng được!”
“Con cảm ơn má! Hề hề!” Nam Phong thật sự cảm động. Chỉ là một khách hàng quen ở đây thôi mà được bà ấy quan tâm như thế. Thế nên mới nói rằng con người Viêt Nam tốt tính, tốt nết, dễ gần và thân thiện không có gì sai mà.
Thanh niên mọt sách ngồi bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt trầm trồ, khen ngơi, mồm thì cứ há hốc cả ra. Hắn giơ ngón cái của mình lên với Nam Phong và nói: “Được! Ta phục cậu! Xem cậu sẽ chịu đựng được mấy ngày nữa!”
Nam Phong làm vẻ mặt khinh bỉ với hắn, xong lại nghĩ: “Mới thế này mà chú đã phục anh rồi! Không biết đến lúc chú biết chuyện anh đi giết Zombie ngày hôm qua, thì vẻ mặt còn đặc sắc như thế nào nữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...