Trên đường trở về, Tô Lương Mạt không nói một câu nào. Trong đầu đều tràn ngập toàn hình ảnh
chỉ dựa vào chút ánh đèn yếu ớt vừa rồi thấy được, Chiêm Đông Kình không cho cô bật đèn, một chút ánh sáng cũng đủ, phơi bày ra hết khó khăn với quẫn bách nhất định sẽ làm Tô Lương Mạt suy sụp.
Cô không chịu nổi nhìn người thân chịu khổ, một chút cũng không chịu nổi.
Tô Lương Mạt có chút khó nhịn, nước mắt đã rơi, nhưng cô không muốn khóc trước mặt Chiêm Đông Kình.
Cô cố mấy lần cũng không thể kiềm nén được.
Chiêm Đông Kình chuyên tâm lái xe, giống như căn bản không chú ý tới cô, Tô
Lương Mạt quay lưng lại chùi chùi khóe mắt, tầm mắt người đàn ông từ
trên người cô thu lại, khuỷu tay hắn chống lên cửa sổ bên cạnh, ánh mắt
thì dán chặt lên con đường phái trước.
"Nếu như tìm được ba tôi rồi, anh có thể để ông ấy an toàn rời đi không?" Tô Lương Mạt sau khi ổn định tâm trạng mới mở miệng.
"Tôi có thể đưa ông ta đến nơi an toàn."
"Nếu anh đã nói như vậy, có phải tôi có thể tin tưởng anh sẽ không làm hại
ba tôi?" Cô tìm tới Bắc Cảnh, chẳng qua là sợ Chiêm Đông Kình vì chuyện
của cô với Vệ Tắc mà trả thù trên người Tô Khang bất cứ lúc nào, nhưng
từ chuyện vừa rồi xem ra, Chiêm Đông Kình quả thật trước đó cũng biết
tung tích Tô Khang, nếu hắn muốn ra tay, bản thân cô đến cơ hội hối hận
cũng không có.
"Cô bây giờ mới tin tôi sao?" Chiêm Đông Kình gõ
gõ ngón tay lên tay lái, "Tôi không biết lúc trước ba cô đã đắc tội với
kẻ nào, nhưng quả thực có không ít người đang tìm ông ta."
Vụ án của Tô Khang dính líu rất rộng, Tô Lương Mạt biết rất nhiều kẻ đều muốn ông chết ở bên ngoài.
Lái xe về khách sạn, Chiêm Đông Kình ngẩng đầu nhìn Tô Lương Mạt, "Đến phòng tôi đi."
Cô cúi thấp đầu không lên tiếng, Chiêm Đông Kình đánh tay lái nhanh chóng quẹo xe, Tô Lương Mạt hoàn hồn, "Tới rồi?"
Hắn dừng hẳn xe, Tô Lương Mạt liền cầm lấy túi xách đẩy cửa xe trở lại khách sạn của mình.
Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, phòng của hắn giống như
phòng của sói xám, nếu hắn vội như vậy, có rất nhiều cách đối phó với
cô.
Tô Lương Mạt sau khi trở về phòng trước tiên kiểm tra điện
thoại di động có cuộc gọi hay không, tắm rửa xong nằm dài trên giường
làm thế nào cũng không ngủ được, cô biết ba ở bên ngoài chắc chắn sống
rất khổ, nhưng không nghĩ tới một Tô Khang luôn theo đuổi cuộc sống chất lượng sẽ khổ sở thành như vậy.
Lúc Tô Lương Mạt ngủ hai mắt vẫn
ươn ướt, tiếng nhạc chuông vang dội gần như khiến cô từ trong mộng tỉnh
giấc ngay lập tức, cô cố gắng chỉnh âm lượng đến mức cao nhất, Tô Lương
Mạt cầm điện thoại di động, nhấn nút trả lời rồi lập tức đưa lên lỗ tai.
"Alo?"
"Lương Mạt."
Mũi cô đau xót, nước mắt không nhịn được chảy xuống, Tô Lương Mạt cuộn hai chân lại, "Ba."
"Lương Mạt, con ở đâu?"
"Ba, con đã đi tìm ba."
"Ba biết."
Tô Lương Mạt rút khăn giấy, ngăn tiếng nức nở giữa cánh mũi, "Ba, ba vẫn còn ở đó sao? Con bây giờ liền đến tìm ba."
"Đừng tới đây," Tô Khang cô gắng đè thấp tiếng nói, "ba trở lại lấy ít đồ
đạc, Lương Mạt, đừng đi tìm ba nữa, có cơ hội ba nhất định sẽ liên lạc
với con."
"Ba muốn trốn tới đâu nữa?" Tô Lương Mạt khó khăn lắm
mới có được tin tức của ông, "Ba, con nhờ người đưa ba xuất ngoại, ba
đừng trốn đông trốn tây nữa."
"Lương Mạt, bây giờ còn có ai chịu giúp chúng ta?"
"Có," Tô Lương Mạt nắm chặt điện thoại, bắt buộc làm giọng điệu của mình trấn tĩnh lại, "anh ta nói chịu giúp ba, ba, bây giờ ba ở đây không an toàn, trốn tới trốn lui không phải cách."
Tô Khang trầm mặc một hồi lâu, mới lên tiếng lần nữa, "Là ai?"
Cô do dự một lát, "Chiêm Đông Kình."
Tiếng hít thở bên kia hình như đột nhiên ngưng trệ, Tô Lương Mạt thử mở miệng, "Ba?"
"Không được," Tô Khang không nói hai lời cự tuyệt, "Lương Mạt, con làm thế nào lại có quan hệ với Chiêm Đông Kình?"
"Con với anh ta không có gì, anh ta chỉ là sắp xếp đưa ba đi."
"Lương Mạt," Tô Khang hình như đang đi đường, Tô Lương Mạt có thể nghe được
tiếng bước chân dồn dập, "chuyện của ba con đừng lo, người như Chiêm
Đông Kình làm sao có thể cô duyên vô cớ giúp con? Ba không muốn lại kéo
thêm con vào..."
"Ba, ba nghe con một lần..."
"Mẹ con với Tô Trạch đều ổn chứ?"
Tô Lương Mạt khó nén nghẹn ngào, "Ba không ở nhà, mẹ làm sao có thể ổn
được, ba, con không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cần ba không có
chuyện gì, con biết ba không thể nào tự thú, con cũng không thể nhìn ba
không có chỗ ở cố định cứ trốn tới trốn lui nữa, ba, ba để Chiêm Đông
Kình giúp ba đi?"
"Có một số chuyện con không hiểu."
"Con không cẩn hiểu nhiều như vậy, con chỉ muốn thấy ba còn sống thật tốt!"
Tô Khang hình như trong nháy mắt có do dự.
"Ba, ba ở đâu, con muốn gặp ba."
Chạy trốn ở bên ngoài thời gian dài như vậy, Tô Khang quả thật rất nhớ con gái, "Được, chỉ có mình con phải không?"
"Dạ."
"Hôm nay lúc ba trở lại đã thấy có gì đó không ổn, Lương Mạt, dựa vào một
mình con chắc chắn không tìm được nơi ba ẩn trốn, nhưng ba không ngờ
chuyện này sẽ liên quan tới Chiêm Đông Kình, con đừng quá tin tưởng lời
của hắn, loại người như vậy vì mục đích của mình không từ bất kỳ thủ
đoạn nào, ba trước kia từng qua lại với bọn họ, lúc con tới ngàn vạn lần phải cẩn thận, không được để cho bất kỳ kẻ nào đi theo."
"Nhưng mà..." Tô Lương Mạt trong vô thức còn muốn tiếp nhận đề nghị của Chiêm Đông Kình, "ba, ba còn có thể đi đâu?"
"Đừng giả ngốc, hắn nói có thể giúp ba thì nhất định là giúp ba sao? Lương
Mạt, nếu ba rơi vào tay Chiêm Đông Kình, còn không bằng tự thú."
Lúc Tô Lương Mạt ra khỏi cửa, đã đấu tranh tư tưởng kịch liệt một hồi,
nhưng nghĩ tới lời Tô Khang nói, vẫn không đi tìm Chiêm Đông Kình.
Xe rất nhanh đi tới địa điểm Tô Khang đã hẹn trước, Tô Lương Mạt đứng
trước bên tàu, bấm điện thoại xác định vị trí cụ thể với Tô Khang.
Bãi đất trống trên bến tàu chất không ít hàng hóa, Tô Lương Mạt tính tới
hành lang thứ ba rồi quẹo vào, cánh tay bị níu lại kéo mạnh về phía
trước, Tô Lương Mạt thốt lên, "Ba."
Tô Khang ngồi xổm xuống, bên chân để cái túi xách.
Tô Lương Mạt ôm cánh tay ông, "Ba."
"Làm sao mà giống hệt trẻ con vậy?"
"Ba, ba thế này là muốn đi đâu?"
Tô Khang vỗ vỗ vai con gái, "Mặc chút ít đồ này liền đi ra ngoài, nhìn con lạnh đến tím môi rồi này."
Tô Lương Mạt không khống chế được tâm tình, hai mắt ướt át, "Nếu như ba tự thú thì sẽ thế nào, cũng không phải là tội danh quá nặng, ba, mẹ nói để ba trở lại còn không bằng để ba trốn chạy bên ngoài, nhưng cuộc sống
như vậy ba thực sự có thể chịu đựng được sao?"
"Lương Mạt," Tô
Khang duỗi tay xoa xoa lên gáy con gái, ông chống đỡ trán Tô Lương Mạt,
"chỉ cần còn có một đường lui, ba cũng sẽ không rời bỏ mẹ con con như
vậy."
Nỗi khổ tâm với bất đắc dĩ của ông, Tô Lương Mạt hiểu được.
Cô gật gật đầu, "Con biết, sau này con sẽ không hỏi ba những lời như vậy nữa."
Tô Khang giơ tay lên nhìn đồng hồ, vừa định nói chuyện, đột nhiên một loạt ánh đèn pha xe hơi quét tới, xuyên qua khe hở giữa thùng đựng hàng, làm trước mặt người ta sáng rực, cũng làm Tô Lương Mạt thấy rõ tang thương
trên mặt Tô Khang.
"Tô Khang, ông đã bị bao vây, thức thời đi ra đầu thú."
Trong lòng Tô Lương Mạt kinh hãi, tầm mắt cô xuyên qua khe hẹp nhìn ra bên
ngoài, vốn không có xe cảnh sát với cảnh sát, bên cạnh bến tàu có hai
chiếc xe dừng lại, năm sáu người đi xuống đang từng bước đến gần.
"Ba, làm sao bây giờ?"
"Lương Mạt, con đợi ở đây đừng đi đâu, cũng đừng để bọn chúng nhìn thấy con."
Tô Lương Mạt thấy Tô Khang kéo túi xách, từ bên trong lấy ra một thứ.
Có ánh đèn quét tới, trước mắt cô đột nhiên rõ ràng, là một khẩu súng.
Tô Lương Mạt khó có thể tin, "Ba?"
Tô Khang quay đầu nhìn con gái, ông đứng dậy vươn tay ôm lấy Tô Lương Mạt, "Chăm sóc thật tốt mẹ con với Tô Trạch."
Tô Lương Mạt kéo tay áo Tô Khang, "Ba, đừng như vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...