Nhã Ái Thành Tính

Tầm mắt Tô Lương Mạt
quét qua đầu phố, nghĩ lại thấy Chiêm Đông Kình vừa "bận rộn" cả một
ngày, chắc không phải chỉ vì một nụ hôn mà gạt cô.

Cô mím chặt môi, thân thể bị giấu kín trong áo khoác của Chiêm Đông Kình chỉ lộ ra gương mặt lớn bằng bàn tay.

Khóe môi khẽ chạm, Tô Lương Mạt cau mày, "Kẻ theo dõi có thể là ai?"

Chiêm Đông Kình lại không thích vào thời điểm này bị người ta cắt ngang,
nhưng vẫn trả lời cô, "Có thể là kẻ muốn thủ tiêu ba cô, cũng có thể là
cảnh sát."

"Cảnh sát?" Cô lập tức vươn hai tay đẩy lồng ngực Chiêm Đông Kình, "Anh làm ra dáng là được rồi, bọn họ cách xa như vậy..."

Lỡ như truyền tới tai Vệ Tắc, cô không phải là có miệng cũng nói không được sao?

Hai tay Chiêm Đông Kình bóp eo cô, rất nhẹ nhàng đẩy cô lên vách tường, ở
đâu ra có nhiều lời nhảm nhí như vậy, hắn trực tiếp hôn tới làm cô phải
đem nửa câu sau nuốt trở về.

Cô cắn chặt hàm răng, hơi thở lành lạnh của người đàn ông áp lại gần, vẫn làm cô nhịn không được khẽ run rẩy.

Hắn không thể vào sâu bên trong, Chiêm Đông Kình cũng không miễn cưỡng,
từng chút từng chút hôn lên khóe miệng cô, vừa lơ đãng mà lại vô cùng mê hoặc, Tô Lương Mạt cho dù bị hắn ác ý trêu chọc, nhưng trong lòng lại
thanh tĩnh như gương.

Một lúc sau, Chiêm Đông Kình lui người,
ngón tay chỉ chỉ lên cánh môi Tô Lương Mạt, "Sớm muộn sẽ có ngày cô chủ
động mở nơi này ra."

Cô xòe tay xóa đi dấu vết hắn lưu lại, "Bọn họ đi chưa?"


Chiêm Đông Kình vươn tay nắm lấy bả vai cô, kéo Tô Lương Mạt đi về, "Đợi lát nữa cùng tôi về khách sạn."

"Anh giở trò quỷ gì vậy?"

"Tôi ăn no không có việc gì làm chạy đến Bắc Cảnh, cô cho là tôi đặc biệt
đến đây kiếm cô?" Lúc hai người nói chuyện đều không nể mặt nhau, nhưng
Chiêm Đông Kình bày ra động tác làm người ngoài nhìn vào rõ ràng thấy
rất thân mật.

Tô Lương Mạt đi với hắn một đoạn đường rất xa, thấy xe của hắn đậu ở bên cạnh.

Hắn còn thỉnh thoảng đâm chọt cô, "Cô rốt cuộc rất biết lời dụng người khác đấy, nói thế nào cô cũng nên cảm thấy hổ thẹn với tôi mới phải chứ?"

"Không có hổ thẹn." Tô Lương Mạt nói thật lòng, cô lưỡng lự một lát, vẫn là
đem nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng, "Vì sao anh cũng muốn tìm ba tôi?"

"Giao dịch của chúng ta không phải vẫn còn sao?"

Chiêm Đông Kình nói xong, lên xe trước.

Tô Lương Mạt không kịp suy nghĩ nữa, chỉ đành vào xe theo.

Ăn tối xong trở lại khách sạn, Tô Lương Mạt đứng trước cửa sổ sát đất tầng trên cùng nhìn xuống, Chiêm Đông Kình đi đến bên cạnh cô, tay trái
chống lên trên đỉnh đầu cô, "Cô ở phía đối diện phải không?"

Cô nhìn người tới người lui trước cửa lớn khách sạn, "Những kẻ đó còn đi theo chúng ta không?"

"Chỉ dựa vào chút trình độ này của cô còn học đòi theo dõi người ta," Chiêm
Đông Kình tiện tay cầm quả táo đưa cho cô, "đợi thêm một lát, đến sau
nửa đêm bọn chúng tưởng rằng chúng ta còn đang triền miên trên giường,
sẽ ngoan ngoãn biến đi."


Tô Lương Mạt xòe mở ngón tay trên mặt
kính, Chiêm Đông Kình nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô chằm chằm, "Cô không có mục đích tìm tới Bắc Cảnh, là lo lắng tôi gây bất lợi cho cô, hay là lo cho tên cảnh sát?"

"Không biết."

Thật ra, cả hai khả năng cô đều lo lắng.

"Cô là giấu tất cả mọi người tới đây?"

Tô Lương Mạt gật gật đầu, mà ngay cả Vệ Tắc cô cũng không nói.

Thời gian qua 11 giờ, Tô Lương Mạt mệt mỏi bùn ngủ, cô cố gắng giữ vững tinh thần, Chiêm Đông Kình nằm trên giường dùng máy tính mở tài liệu ra xem, cô đứng dậy đi tới trước cửa sổ, "Cũng được rồi chứ nhỉ?"

"Chờ thêm chút, nếu không cô ngủ trước một lát đi."

Tô Lương Mạt nào dám ngủ dưới mí mắt hắn.

Liếc mắt thấy 12 giờ rưỡi, Chiêm Đông Kình mới rời giường.

Tô Lương Mạt theo sát hắn ra khỏi phòng, Chiêm Đông Kình tự mình lái xe,
cũng không phải là chiếc xe ban ngày kia, cô ngồi bên ghế lái phụ nhìn
quanh ra ngoài, "Chúng ta phải đi đến chỗ nào xa sao?"

"Đợi lát nữa tôi bảo cô làm gì cô chỉ có thể làm cái đó, cô gắng nói ít thôi.

Ước chừng nừa giờ đi xe, Chiêm Đông Kình lái đến một viện tử, bốn phía đều
là nhà lầu khá nhỏ có ký hiệu riêng của Bắc Cảnh, nhìn có vẻ đã lâu năm
rồi, mặt tường được xây dựng dùng xi măng màu xám tro bôi trét mà thành, Tô Lương Mạt đẩy cửa xe đi xuống, bên trong đều là người thuê ở trọ. Cô đi theo sau Chiêm Đông Kình lên lầu, giữa cầu thang có cửa chống trộm,

hỏng rồi cũng không sửa, dứt khoát lấy ổ khóa khóa đại rồi cứ dùng như
vậy.

Tô Lương Mạt mượn ánh trăng quan sát, "Ba tôi thật ở đây sao?"

Chiêm Đông Kình rút từ trong túi ra thứ gì đó, Tô Lương Mạt còn chưa kịp nhìn rõ, liền thấy ổ khóa được mở ra.

Hán kéo cửa chống trộm ra, hai người lên tới tầng hai, vòng qua cầu thang đi lên tầng áp mái.

Tô Lương Mạt vươn tay, mới chạm tới cánh cửa, cửa liền mở ra.

Chiêm Đông Kình đẩy mạnh cô một phát đi vào, sau đó nhanh chóng đóng chặt cửa.

Bên trong chỉ có một gian phòng, gần như chất đầy đồ đạc, Tô Lương Mạt đưa tay định bật đèn.

"Đừng động." Chiêm Đông Kình giữ chặt tay cô, lại móc ra một cái đèn pin nhỏ, ánh đèn quét một vòng đại khái quanh phòng, trên giường trống không.

Chiêm Đông Kình để đèn pin lên tủ đầu giường.

"Đợi chút." Tô Lương Mạt đè lại cổ tay hắn ra hiệu hắn đừng động đậy, cô tới gần tới giường kia, cúi gần xem xét, nhìn thấy phía trên có để một
khung hình, bên trong là ảnh chụp gia đình của cô một nhà bốn người.

"Ba." Cô không dám gọi thành tiếng, thanh âm mắc kẹt trong cổ họng, Tô Lương
Mạt khó có thể ngăn bản thân không kích động, cô xoay đầu về phía Chiêm
Đông Kình chỉ chỉ cái khung ảnh.

Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, Tô Lương Mạt cầm lấy ảnh chụp, "Ba tôi chính là ở đây, bây giờ ông ấy đâu?"

Chiêm Đông Kình nhấc cao đèn pin quan sát bốn phía, trong tủ treo đồ quần áo vẫn còn đây, "Chắc chỉ là đi ra ngoài thôi."

Tô Lương Mạt ở bên cạnh hắn nhìn quanh cả căn phòng một lần, lúc Tô Khang
trốn đi cũng không mang theo bao nhiêu tiền, trốn đến Bắc Cảnh chỉ có
thể tìm thuê một căn phòng như vậy, vừa tiện mà cũng không cần kiểm tra
chứng minh thư, trong phòng trên cái bàn xiêu vẹo còn có hộp cơm tối.
Chóp mũi Tô Lương Mạt bắt đầu chua xót, cô ngồi lên trên giường, trời
lạnh như vậy, cô duỗi tay sờ thử, phía dưới chỉ lót một lớp đệm bông

mỏng.

"Có thể mở đèn được không, tôi muốn xem kỹ một chút."

Giọng mũi cô nồng đậm, cố nén rớt nước mắt.

Chiêm Đông Kình tắt đèn pin, cả căn phòng chìm trong bóng tối vô tận, Tô
Lương Mạt nhắm mắt lại, tiếng bước chân của hắn rơi vào tai cực kỳ rõ
ràng.

Hắn đi tới bên cạnh cô, lúc này mới mở miệng, "Không được."

"Chỉ một phút thôi được không? Tôi muốn nhìn xem thật rõ nơi này."

"Có gì hay mà xem?" Chiêm Đông Kình ngồi xuống cạnh cô, chiếc giường nhỏ
hẹp vì chống đỡ sức nặng của hai người mà phát ra tiếng cót két, "Nếu
trong lòng cô thực sự thấy khó chịu, thì nghĩ cách đưa ba cô ra khỏi
cảnh ngộ khốn khổ này, bây giờ ghi nhớ thật sâu cũng vô dụng."

Tô Lương Mạt ôm chặt khung hình trong tay, vừa rồi cô còn nhìn thấy trong
tủ quần áo có bộ đồ Tô Khang mặc trên người lúc rời đi, cô lấy điện
thoại ra nhìn thời gian, đã hai giờ rồi.

Chiêm Đông Kình đứng lên, "Đi thôi."

Cô làm sao chịu bỏ đi, "Không, tôi phải ở lại đây chờ ba tôi trở lại."

"Tôi nói rồi, tôi bảo cô làm cái gì cô chỉ có thể làm cái đó, chúng ta không thể ở lại đây quá lâu."

Tô Lương Mạt chỉ đành phải đứng dậy, Chiêm Đông Kình đi tới trước cửa, cô
dùng di động chiếu sáng, chiếu tới quyển sách để trên tủ đầu giường, Tô
Lương Mạt nhìn thấy một cây bút kẹp giữa đống đồ lộn xộn, cô thừa lúc
Chiêm Đông Kình không chú ý, cầm lấy cây bút viết thật nhanh lên vách
tường số điện thoại của mình.

Số điện thoại của cô không đổi, chỉ cần Tô Khang nhìn thấy, thì nhất định có thể biết cô đã tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui