Chiêm Đông Kình đẩy cửa xe không thèm quay đầu đi vào, Tô Lương Mạt muốn đi theo hướng Vệ Tắc, bị người khác đưa tay cản lại.
Cô đi vào phòng khách biệt thự, người giúp việc đem thức ăn đã chuẩn bị xong dọn lên bàn.
Trong phòng khách ngoại trừ Chiêm Đông Kình, cũng không còn người nào khác.
"Tắm rửa thay quần áo trước đi, sau đó xuống ăn cơm." Chiêm Đông Kình cởi áo khoác hướng phía cô ra lệnh.
"Khi nào thì anh thả chúng tôi đi?" Tô Lương Mạt muốn đáp án chính xác, chứ không cần phập phòng lo sợ thế này.
Chiêm Đông Kình ngồi trên ghế sofa, "Để xem tâm tình tôi đã."
"Anh bảo tôi cầu xin anh, tôi cũng đã cầu xin rồi."
"Một câu nói "tôi xin anh" của cô đáng giá mấy đồng? Tô Lương Mạt, nếu như
trong lòng tôi không muốn, cho dù cô có quỳ tới chết ở bến tàu tôi cũng
không bỏ qua cho người trong lòng cô." Chiêm Đông Kình duỗi thẳng đôi
chân dài, quần áo Tô Lương Mạt đã bị gió thổi khô một nửa, "Nói như vậy, anh sẽ không động tới Vệ Tắc?"
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, "Đừng nói chắc chắn như vậy, tôi chưa đồng ý với cô."
Hai tay Tô Lương Mạt rủ xuống nắm chặt thành quyền, Chiêm Đông Kình quét
mắt qua, bàn tay hắn đè lên vệt đỏ hồng bên thắt lưng, "Nếu tôi không
tránh ra, một nhát này của cô có phải đâm vào rồi không?"
Cô xoay người đi lên cầu thang, cô lúc này chính là muốn chọc tức hắn.
Tô Lương Mạt thay bộ đồ đã chuẩn bị sẵn trong phòng cho mình rồi xuống
lầu, trong phòng khách cũng không nhìn thấy bóng dáng Chiêm Đông Kình,
người giúp việc ở bên cạnh đã bày biện thức ăn thịnh soạn cho cô, "Kình
thiếu có dặn, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ đưa cơm vào tận phòng cho cô."
Chẳng lẽ muốn giam lỏng cô ở đây?
Miệng Tô Lương Mạt nhạt như nước ốc, miễn cưỡng nuốt vào vài miếng rồi bị dẫn lên phòng cho khách trên lầu.
Chờ người giúp việc đi rồi, cô kéo kéo cửa, là khóa trái. Tô Lương Mạt đi
tới cạnh cửa sổ đẩy rèm cửa, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn thấy gian nhà
Vệ Tắc bị nhốt đằng kia. Bên ngoài có hai tên canh chừng, cửa lớn khóa
chặt.
Quả nhiên như lời người giúp việc, ngày tiếp theo của Tô Lương Mạt là trải qua trong phòng.
Cô không gặp lại Chiêm Đông Kình, vừa tới giờ ăn cơm người giúp việc liền
đưa thức ăn vào phòng, Tô Lương Mạt còn nhìn thấy sau khi chị ta ra khỏi phòng không lâu, cũng như vậy đưa thức ăn đến cho Vệ Tắc.
Từ điểm đó xem ra, Vệ Tắc ít nhất không có chuyện gì.
Màn đêm che dấu ánh chiều tà đỏ tươi màu máu, Tô Lương Mạt nghe thấy một
hồi tiếng còi xe truyền tới, vội vàng nằm dài trên giường nhắm chặt hai
mắt.
Ước chừng nửa phút sau, tiếng nói chuyện nương theo tiếng bước chân truyền tới rõ ràng.
"Kình thiếu, tôi nhận được báo án nói có người mất tích, Lương Mạt là con gái bạn thân của tôi, bây giờ ông ấy gặp chuyện đang lẩn trốn, tôi đã nói
dù thế nào cũng sẽ chiếu cố nó thật tốt, nghe nói lúc trước con bé có
đến sòng bài của cậu, cho nên..."
"Cục trưởng Trương không cần
khách khí, phối hợp với cảnh sát là chuyện không thể thoái thác." Âm
thanh của Chiêm Đông Kình phảng phất đã tới trước cửa, Tô Lương Mạt bật
dậy, không ngờ Trương Chính Tụng sẽ tìm được tới đây, cô đến dép cũng
không kịp mang, chân trần vọt xuống giường.
"Đúng rồi, nghe nói cảnh sát Vệ là cháu trai bên ngoại của ngài?"
Tô Lương Mạt mới định hô lên một tiếng "cứu mạng" bởi vì lời nói này của Chiêm Đông Kình mà mắc kẹt ngay cổ họng.
"Đúng," Trương Chính Tụng trả lời, "lần này cùng mất tích còn có cháu của tôi."
"Vậy sao," Giọng điệu Chiêm Đông Kình có vẻ tiếc nuối, "tôi không hiểu vì
sao ông lại cho rằng cô ta ở chỗ của tôi, quan hệ của hai người bọn họ
ông còn rõ ràng hơn tôi, nếu ông thực sự tìm được Tô Lương Mạt ở đây mà
nói, chỉ có một khả năng."
"Khả năng gì?"
"Cháu trai của
ông đã anh dũng hy sinh rồi," Tô Lương Mạt có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt Chiêm Đông Kình lúc nói ra những lời này, tất nhiên hai đầu lông
mày sẽ nhếch lên, hắn không có hảo cảm với cảnh sát, trong lời nói có
bao nhiêu là khiêu khích, "theo quan hệ như hình với bóng của bọn họ,
hoặc là cả hai cùng xuất hiện, hoặc là tìm thấy được một người, vậy
người còn lại..."
Bàn tay Tô Lương Mạt đã chạm tới tay cầm rụt
lại, đây là lời cảnh cáo ngầm của Chiêm Đông Kình, lời này rõ ràng là
nói cho cô nghe.
Ngữ điệu Trương Chính Tụng nặng nề, "Căn phòng này, có tiện để chúng tôi vào không?"
"Tiện hay không tiện cũng đến đây rồi, cửa không khóa, xem đi."
Tô Lương Mạt đấu tranh tư tưởng một hồi, cô nhanh chóng xoay người đem cái chăn mỏng trải thẳng thớn, nhặt dép dưới đất chạy ra ban công, không có chỗ nào ẩn núp, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy vài cảnh sát cùng
với đám người Chiêm Đông Kình.
"Tôi đã nói căn phòng này chỉ thỉnh thoảng mới có người."
Liếc mắt một cái liền thấy ngay, cho dù Trương Chính Tụng đến đòi người
nhưng cũng không thể trắng trợn lục soát, thấy bên trong không có người
đành phải rời đi.
Chiêm Đông Kình đi cuối cùng, nặng nề kéo cửa phòng đóng lại.
Xe cảnh sát rất nhanh rời khỏi khu biệt thự.
Lúc Chiêm Đông Kình trở lại căn phòng, Tô Lương Mạt đang ngồi trên mép
giường, nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, "Anh tính
nhốt tôi với Vệ Tắc ở đây đến khi nào?"
"Không phải cô thích tôi bị bắt sao? Cơ hội đến tay rồi là cô không cần."
Tô Lương Mạt lười tranh cãi với hắn, Chiêm Đông Kình ngồi xuống cạnh cô, "Đừng nghĩ chạy trốn..."
"Tôi không trốn."
Cô thể hiện đặc biệt ôn thuận, Chiêm Đông Kình đẩy lọn tóc dính bên má cô tiến tới gần hôn môi, Tô Lương Mạt không có tránh đi.
"Nếu như tôi nghĩ muốn cô, vì tên đàn ông kia cô sẽ ngoan ngoan cởi đồ ra chứ?"
"Tôi sẽ." Cô ngẩng đầu nhìn Chiêm Đông Kình, "Anh thả anh ấy ra tôi liền cởi."
Chiêm Đông Kình cười cười lấy tay vỗ mặt Tô Lương Mạt, "Ngày mai chờ tôi trở
lại, tôi thật mong đợi bộ dạng cô cởi bỏ sạch sẽ hết đồ."
Tô
Lương Mạt giãn mặt ra, trong lòng cũng thở ra một hơi, Chiêm Đông Kình
đứng dậy đi ra ngoài, Tô Lương Mạt tắt đèn nằm lên giường, sáng sớm hôm
sau, cô đứng cạnh cửa sổ nhìn xe của Chiêm Đông Kình lái tới cửa, người
đàn ông từ phòng khách đi ra ngoài, Tống Các đem áo khoác trong tay
choàng lên bả vai hắn.
Chiêm Đông Kình ngước mắt nhìn về phía
tầng hai, Tô Lương Mạt cũng không tránh đi, ánh mắt hai người chạm nhau, người đàn ông đưa tay kéo cổ áo, dùng ánh mắt chỉ có Tô Lương Mạt mới
hiểu nhìn cô chằm chặp.
Cô thấy xe của hắn rời đi, Tô Lương Mạt biết cô nhất định phải dựa vào chính mình thoát thân.
Người giúp việc mỗi lần đi vào đưa cơm cho cô đều quan sát cẩn thận, cũng sẽ
nói mấy câu, buổi trưa, đúng giờ cửa bị đẩy mở, Tô Lương Mạt chủ động mở lời, "Thức ăn hôm nay thật hợp khẩu vị của tôi."
"Không biết cô thích ăn cái gì, tôi liền đổi từng bữa thật đa dạng."
Tô Lương Mạt làm chị ta từ từ không đề phòng, ánh mắt của cô cũng đủ đối
phó bất kỳ kẻ nào ngoại trừ Chiêm Đông Kình, bởi vì con người một khi
buông lỏng, ý thức sẽ có phút chốc bị phân tán, Tô Lương Mạt đỡ người
giúp việc đã nhắm chặt hai mắt để chị ta nằm xuống giường.
Đầu
tóc người giúp việc được buộc gọn sau gáy, Tô Lương Mạt khom lưng tháo
dây buộc tóc của chị ta, lại lấy quần áo chị ta mặc vào.
Ra khỏi
phòng, đúng như người giúp việc nói trong biệt thự một người cũng không
có, Tô Lương Mạt đi xuống dưới lầu, cô tìm được cái khẩu trang của người giúp việc che kín mặt, Chiêm Đông Kình lần này đi ra ngoài hình như chỉ để lại hai tên hộ vệ canh chừng Vệ Tắc, cô chỉ cần trà trộn vào đó, có
thể tìm cách mang Vệ Tắc rời đi.
Lúc đi ngang qua phòng khách Tô
Lương Mạt thấy trên bàn gỗ hương có điện thoại, cô do dự một chút vẫn là đi ra ngoài, khó khăn lắm mới ra khỏi phòng, cho dù cô bây giờ muốn báo cảnh sát thế nào đi nữa, cũng sợ có vạn nhất, trên tivi không phải
thường chiếu sao, không chừng có nghe lén.
Cô nhắm mắt nhắm mũi đi ra ngoài, trong tay bưng thức ăn cho Vệ Tắc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...