Nhã Ái Thành Tính

Bởi vì khoảng cách
quá gần, hơn nữa chú ý của những kẻ ở đây đều trên người Vệ Tắc, ai cũng không ngờ Tô Lương Mạt sẽ ra một chiêu như vậy, Chiêm Đông Kình trời
sinh tính cảnh giác cao, cho nên lúc thứ trong tay Tô Lương Mạt đâm tới, hắn theo bản năng tránh người sang một bên, một đầu đũa đã mài nhọn xẹt qua áo sơ mi, Chiêm Đông Kình vứt cái ghế trong tay, hắn kéo vạt áo sơ
mi nhét trong lưng quần, da thịt màu đồng bị cắt trúng kéo ra vệt máu,
không sâu, chỉ là xước chút da.

Tô Lương Mạt nắm chặt tay, thừa dịp hắn cúi đầu trong nháy mắt lại đâm tới.

Chiêm Đông Kình không cho cô cơ hội, một tay chế trụ cổ tay cô lôi cô đứng
dậy, hắn đoạt lấy chiếc đũa sắc nhọn trong tay Tô Lương Mạt, tay trái đè chặt bả vai đẩy cô tới góc tường làm cô không lui được nữa.

Chiêm Đông Kình đưa tay bịt miệng cô lại, Vệ Tắc nằm dưới đất thoi thóp thở, "Đừng làm hại cô ấy..."

Hắn bịt chặt không cho cô thở, Tô Lương Mạt không cách nào hô hấp được,
theo bản năng vươn hai tay vặn mở bàn tay Chiêm Đông Kình.

"Muốn giết tôi như vậy?"

Cổ họng cô ú ớ không cách nào phát ra tiếng, tay phải Chiêm Đông Kình nắm
đầu nhọn nhắm ngay bụng Tô Lương Mạt đâm mạnh tới, cô phát ra một tiếng
thê lương theo động tác lắc lắc đầu, tay Chiêm Đông Kình chống đỡ ngay
bụng cô.

Nhìn từ góc độ của Vệ Tắc, thứ trong tay Chiêm Đông Kình là chui tận gốc vào trong cơ thể Tô Lương Mạt.

Vệ Tắc nắm chặt quả đấm muốn đứng dậy, mu bàn tay với trên mặt đều có vết
máu loang lổ, thanh âm khàn đặc đối lập rõ rệt với vẻ trống trải xung
quanh, "Lương Mạt, Lương Mạt..."

Nửa người trên của Chiêm Đông

Kình ngang nhiên lấn tới sít sao đè chặt Tô Lương Mạt, cô không thể
không áp cằm lên cần cổ hắn, Tô Lương Mạt nhắm chặt hai mắt, cô tưởng
tượng được một nhát này đâm vào trong người cô sẽ đau đớn thế nào, hàng
mi cong dày của cô run lên, một lúc lâu sau không cảm thấy đau, lúc này
mới mở mắt.

Bả vai Chiêm Đông Kình còn chống đỡ trước người cô, cả người Tô Lương Mạt dính thẳng trên vách tường.

Người đàn ông nắm chặt quả đấm chậm rãi buông ra, hắn lui người, ném chiếc đũa nhọn xuống đất.

Vệ Tắc thấy thế, thần sắc thả lỏng, lại nhịn đau hướng Tô Lương Mạt gọi, cô khó khăn hoàng hồn, nặng nề thở ra một hơi.

Chiêm Đông Kình xoay người đi ra ngoài, Tô Lương Mạt mới dám ngồi bệt xuống,
thấy có hai kẻ tiến vào dẫn Vệ Tắc đi, Tô Lương Mạt lập tức đuổi theo,
"Các người đưa anh ấy đi đâu?"

Hai chân Vệ Tắc kéo lê trên mặt
đất, đi ra ngoài không xa chính là bến tàu, gió từ cảng biển thổi vào
vẫn rất lạnh, Tô Lương Mạt thấy Chiêm Đông Kình đứng hóng gió bên cạnh
lan can, nhưng mà chỉ mới nháy mắt, liền không nhìn thấy Vệ Tắc đâu.

"Anh đưa anh ấy đi đâu rồi?"

"Cô đây là đang chất vấn tôi sao?" Chiêm Đông Kình rút ra điếu thuốc, đốm
lửa trên đầu ngón tay theo gió đêm lúc sáng lúc tối, Tô Lương Mạt lo
lắng nhìn quanh bốn phía, "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Không ai dạy cô cầu xin phải có thái độ của kẻ cầu xin à?"


"Tôi không phải đang cầu xin anh!"

Chiêm Đông Kình lơ đãng, "Sắp chết đến nơi miệng còn cứng như vậy," Hắn duỗi
tay bắt lấy cái cằm Tô Lương Mạt, ngón tay hai bên chỉ dùng chút lực,
buộc cái miệng nhỏ nhắn của cô phải mở ra, "tôi phải lấy một khẩu súng
nhét vào miệng cô, xem cô có còn cứng mồm được nữa không."

Hàm
răng Tô Lương Mạt mỏi nhừ, Chiêm Đông Kình xoay mặt cô hướng sang một
bên, đỉnh đầu truyền tới âm thanh cót két, Tô Lương Mạt ngẩng đầu, nhìn
thấy cái thùng gỗ bị treo trên ròng rọc đang chậm chạp hạ xuống, thật sự kinh hoàng, người bị nhốt bên trong hiển nhiên là Vệ Tắc.

"Vệ Tắc!"

Cái thùng không lớn, Vệ Tắc chỉ có thể ngồi ở bên trong, Tô Lương Mạt đẩy
tay Chiêm Đông Kình ra muốn chạy tới, hắn quặp cánh tay lại một cái trói chặt Tô Lương Mạt trước ngực, cô không tìm được bất kỳ từ nào để mắng
hắn, bởi vì tất cả từ ngữ cộng lại cũng không đủ để bù trừ một phần hung ác của hắn.

"Anh là muốn để chúng tôi chết ở đây, hay là còn mục đích gì khác?"

"Có khác biệt sao?" Chiêm Đông Kình rủ rèm mi nhìn cô chằm chặp.

"Đương nhiên là có," Lúc này tim Tô Lương Mạt đều đã nhảy ra khỏi ngực, nhưng
vẫn cố giả vờ trấn tĩnh, "nếu có chủ ý để chúng tôi chết, tôi dứt khoát
không giãy giụa nữa, dù sao cũng chạy không thoát, nếu là có mục đích
khác, anh cứ nói rõ ràng, không cần phải quanh co lòng vòng làm mấy thứ
này cho tôi xem?"


"Tô Lương Mạt," Trong miệng hắn gọi lên cô, nhớ tới lúc nghe Vệ Tắc nói hắn có ý với cô, muốn tìm cách để cô được ra
ngoài trước, "cô thật sự là quá coi trọng bản thân mình, tôi chính là cố ý muốn hắn chết, đúng, cô đừng giãy giụa, trơ mắt đứng nhìn là được."

Thùng gỗ từ từ hạ xuống, âm thanh cót két xuyên qua màng nhĩ, Tô Lương Mạt
liếc mắt thấy cái thùng gỗ dừng lại một chút trên mặt nước, sau đó tiếp
tục hạ xuống.

"Vệ Tắc!"

Vệ Tắc gập cong cánh tay đấm tới,
cái rương lung lay kịch liệt, người ở bên trong cũng bị lệch trọng tâm
theo đó nghiêng về một bên, Vệ Tắc mặc kệ mấy thứ này, tiếng va chạm
nặng nề ngột ngạt khiến người ta hoảng hốt, nửa cái thùng đã chìm vào
trong nước, Tô Lương Mạt húc khủy tay ra sau tấn công, Chiêm Đông Kình
thuận thế đẩy cô tới cạnh lan can, cô liều mạng đánh trả, nhưng ngay cả
Vệ Tắc cũng không phải là đối thủ của hắn, huống hồ mấy cái khoa tay múa chân của cô?

Cái thùng dần chìm hoàn toàn vào trong nước, Tô
Lương Mạt nhìn thấy từng vòng bọt khí nổi lên, có máu lan ra trên mặt
nước, hai tay Tô Lương Mạt nắm chặt lan can, "Vệ Tắc!"

So với
chút âm thanh ít ỏi lúc nãy, càng phát ra thê lương, cô không nhìn thấy
được Vệ Tắc, cho nên hoảng loạn, nước mắt chảy qua gò má, hai tay Tô
Lương Mạt nắm chặt lan can không ngừng lắc lư, đập vào xích sắt, đinh
tai nhức óc.

Chiêm Đông Kình ở bên cạnh cô cười đùa, "Cái này có giống như ngâm vào lồng heo không?"

Tô Lương Mạt cố nén nghẹn ngào, cô xoay người cho hắn một cái tát.

Chiêm Đông Kình sờ sờ mặt, ánh mắt u ám có phần quỷ quyệt khó dò, hai mắt Tô
Lương Mạt đỏ bừng thở không ra hơi, hai tay dùng sức muốn đẩy hắn, "Thả
anh ấy ra!"


Chiêm Đông Kình vòng tay phải qua một bên mặt nâng
gáy cô lên, nụ hôn nóng bỏng bá đạo dừng lại trên cánh môi cô sau đó lan tràn, Tô Lương Mạt sít sao căng chặt răng, làm cho lưỡi của hắn đi
không vào được, Chiêm Đông Kình kề sát lên trán cô, "Mở miệng ra."

Cô cắn chặt hai bên môi đến run rẩy, đôi mắt hận không thể đào ra một cái động trên người hắn.

"Ngoan, mở miệng ra tôi liền cho hắn nổi lên."

Đôi môi mím chặt của Tô Lương Mạt khẽ mở, gần như là ngay lập tức, đầu lưỡi trơn ướt nhẵn bóng của người đàn ông tham lam tiến vào, hắn chiếm lấy
nụ hôn của cô mãnh liệt mà hữu lực, Tô Lương Mạt cơ hồ không chống đỡ
được, cổ họng phát ra tiến ưm ưm vô lực, tay kia của hắn đặt trên mông
cô, càng lúc càng kéo cô dán sát lên người mình.

Hắn đang hưởng
thụ, còn cô đang bị dày vò, lần này không giống như chuồn chuồn lướt
nước lần trước, cuồng loạn như muốn đem cô hòa tan.

Tô Lương Mạt vất vả đẩy được hắn ra, "Mau thả... Vệ Tắc ra."

Ngón cái Chiêm Đông Kình lướt nhẹ trên cánh môi cô, "Để hắn chết đi, chết rồi sau này cô đi theo tôi."

"Anh thật thối!" Tô Lương Mạt ngang ngược chửi tục một câu, cô nhìn ánh mắt
Chiêm Đông Kình làm gì có nửa điểm muốn thả Vệ Tắc, vẻ mặt Tô Lương Mạt
tràn đầy ghét bỏ lau miệng, "Chiêm Đông Kình, hôm nay anh đem tôn nghiêm với hy vọng của tôi từng chút từng chút giẫm náy dưới chân, một ngày
nào đó, tôi sẽ trả lại toàn bộ cho anh, cho anh nếm thử mùi vị từ hy
vọng trầm luân cho đến tuyệt vọng."

Tô Lương Mạt khẽ chống tay, Chiêm Đông Kình thấy cô nhảy qua lan can.

"Tôi vốn dĩ là muốn để hắn chết thật sảng khoái, nếu cô dám nhảy xuống, tôi bảo đảm làm hắn sống không bằng chết!"

Tô Lương Mạt không đợi hắn nói xong, "phịch" một tiếng nhảy xuống dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui