Nhã Ái Thành Tính

Chiêm Đông Kình thực
sự cũng mệt rồi, hơn nữa Tô Lương Mạt đối với chuyện như vậy trước giờ
đều tin tưởng anh, Chiêm Đông Kình vẫn chưa có ý thức được vết cào này
sẽ làm Tô Lương Mạt bức bối khó chịu trong lòng.

Anh ôm lấy cô, "Hơn nửa đêm rồi, mau ngủ đi."

"Ừ."

Chiêm Đông Kình đưa tay định tắt đèn, Tô Lương Mạt khẽ đè tay anh lại, "Cứ để cái đèn bàn đi, em không muốn ngủ tối đen như mực."

"Được."

Chiêm Đông Kình chỉnh lại cái chụp đèn, xoay người ôm Tô Lương Mạt trước
ngực, buồn ngủ đánh tới, mi mắt nặng nề không mở lên nổi, nhưng anh nhớ
rõ còn lời gì đó mới nói được một nửa, Chiêm Đông Kình cưỡng ép chính
mình tỉnh táo lại, nhưng ý thức vẫn là bắt đầu lộn xộn, "Đường Khả..."

"Đường Khả làm sao?"

Anh dán gò má lên cần cổ Tô Lương Mạt, "Cô ta nói còn ở lại chỗ đó với Mạc
Thanh nữa sớm muộn cũng chết, cô ta bảo anh sắp xếp giúp cô ta xuất
ngoại."

Tô Lương Mạt ngẫm nghĩ thấy có độ tin cậy trong lời nói, một hồi lâu sau, cô mới mở miệng, "Vậy anh đã đồng ý chưa?"

"Ừ? Ừ..."

Chiêm Đông Kình mơ mơ màng màng phát ra vài âm tiết, Tô Lương Mạt cũng không
thể kết luận được ý tứ bên trong đây của anh rốt cuộc đồng ý hay là từ
chối.

Cánh tay anh ôm cô dần dần buông lỏng, hô hấp rất nhanh
cũng đều đặn trầm ổn, nhưng Tô Lương Mạt làm thế nào cũng ngủ không
được, trong lòng lại lần nữa bắt đầu lo âu bực bội, chuyện Đường Khả với Mạc Thanh liên thủ muốn bỏ đi đứa bé trong bụng cô, Chiêm Đông Kình
không phải là không biết, nhưng nghe thấy thái độ không rõ ràng kia của
anh, không phải là anh muốn giúp cô ta chứ?

Mặc dù lúc trước
Đường Khả gián tiếp cứu nho nhỏ thú, nhưng trước đó cô ta từng nổ súng
muốn giết Tô Lương Mạt, còn có rất nhiều chuyện về sau đều bày ra đây,
Chiêm Đông Kình sao có thể thờ ơ đến mức nói giúp là giúp?


Lương Mạt nghiêng người qua, người đàn ông vì động tác lần này của cô mà đem nửa gương mặt vùi sâu vào giữa gối mềm mại, Tô Lương Mạt liếc nhìn
vết cào trên bả vai anh, lúc này lòng của cô giống như bị vô số móng
vuốt mèo sắc nhọn cào cấu đến tổn thương, lại đau đớn khó nhịn.

***

Tô Lương Mạt gần như cả đêm cũng không ngủ, sáng sớm, cho dù lúc Chiêm
Đông Kình thức dậy đã rất cẩn thận, nhưng tiếng sột soạt vẫn khiến Tô
Lương Mạt lập tức mở mắt.

Người đàn ông vốn định đứng dậy, lúc
này thấy cô tỉnh giấc, liền nằm xuống lại, "Ngủ thêm một chút nữa đi, có phải anh gây ra tiếng động lớn quá không?"

Tô Lương Mạt khẽ cọ cọ mặt lên gối vài cái, "Không phải, em ngủ không được."

Chiêm Đông Kình đưa tay tới xoa xoa mặt Tô Lương Mạt, "Ở nhà rất buồn chán phải không."

"Ừ," Tô Lương Mạt kề lại gần anh một chút, "em muốn đi ra ngoài dạo chơi,
hít thở không khí, cứ ở trong nhà buồn bực thế này em sẽ nghĩ ngợi lung
tung lên mất."

Cánh môi góc cạnh hấp dẫn của Chiêm Đông Kình khẽ cong lên, vừa định mở miệng, di động để trên tủ đầu giường liền vang lên.

Anh đứng dậy nhận máy rồi để đến bên tai, "Alo?" Ánh mắt hướng về phía Tô
Lương Mạt nhìn nhìn, ngón tay chỉ ra sân thượng, ra hiệu anh phải ra đó
nhận điện thoại.

Tô Lương Mạt ngay cả khí lực miễn cưỡng cười một cái cũng không có, cô thất vọng đứng dậy định đi rửa mặt.

Chiêm Đông Kình ngược lại rất nhanh đã trở vào, Tô Lương Mạt nhẹ kéo khóe
miệng lên, "Phải ra ngoài à, ít nhiều gì xuống dưới lầu ăn điểm tâm rồi
hãy đi."

"Hôm nay anh hoãn hết mọi chuyện, ở nhà với em, muốn đi đâu chơi, anh đưa em đi."

Tâm tình nặng nề đầy khói mù của Tô Lương Mạt lập tức bị tán đi, "Thật sao?"

Chiêm Đông Kình mở cửa phòng thay đồ ra, "Lát nữa anh lái xe, cũng không mang theo tài xế, đỡ để em cảm thấy toàn thân không được tự nhiên."

"Được a."

***

Nơi đông người Chiêm Đông Kình cũng không dám đưa cô đi, lỡ như xảy ra
chuyện, hộ vệ âm thầm đi theo bảo vệ cũng không có cách nào tập trung
chú ý được.

Chiêm Đông Kình cùng Tô Lương Mạt đi dạo phố, nâng
cao cái bụng bự đặc biệt dễ mệt mỏi, hai người ngồi dưới cái ô che nắng
nghỉ một lúc, Chiêm Đông Kình hôm nay mặc bộ trang phục đơn giản, một
chiếc kính mát màu trà gác trên sống mũi cao thẳng, dưới chân là chiếc
giày da cổ thấp nhẹ nhàng, cả người cởi bỏ đi âm trầm thường ngày, hòa

vào trong ngàn vạn con người, nhưng một cái liếc mắt vẫn liền nhìn ra
được.

Tô Lương Mạt ngậm ống hút, ánh mặt trời tắm mình trên đầu
vai, khó chịu bị đè nén lúc trước tựa hồ cũng vào thời khắc này biến mất hầu như không còn.

Quả nhiên nguyên nhân là ngày ngày buồn bực ở trong nhà.

Chiêm Đông Kình nghiêng đầu, bắt được khóe miệng vui vẻ của cô, "Một mình em ở đó cười ngây ngốc cái gì?"

Đầu ngón trỏ Tô Lương Mạt chọc chọc vào chỗ khóe miệng mình, "Bởi vì em đang cười anh ngốc a."

Chiêm Đông Kình để đồ uống trong tay xuống, đứng dậy kéo tay Tô Lương Mạt.

"Bây giờ còn đi đâu?"

"Bên kia có khu vui chơi, chúng ta đưa cục cưng qua đó dưỡng thai đi."

Tô Lương Mạt đi theo bên cạnh anh rất chậm, Chiêm Đông Kình cũng luôn đi
theo tốc độ của cô, hai người đi đến trước quầy đổi năm trăm đồng tiền
xu, xách trong tay chừng một túi nhỏ.

Chiêm Đông Kình đi vào khu
đua xe, Tô Lương Mạt ngồi bên cạnh nhìn anh chơi, người đàn ông chơi vài vòng thấy Tô Lương Mạt đang nhìn xung quanh, nghĩ thầm cô chắc không
hứng thú lắm với mấy cái này, anh quả thực cũng vì cô cân nhắc hết mọi
thứ. Chiêm Đông Kình lại kéo cô đến chỗ khác, đi đến trước một dãy sân
khấu cao cỡ nửa người, phía trước sáu chồng lon chất cao có hướng dẫn
cách chơi, phải dùng bao cát trong tay ném rơi toàn bộ đống lon, mới có
phần thưởng.

Chiêm Đông Kình chỉ vào dãy gấu bông xếp trước mặt, "Em thích cái nào?"

Tô Lương Mạt chỉ chỉ con gấu Winnie the Pooh ở giữa kia.

Chiêm Đông Kình ước lượng bao cát trong tay, đối với những người luyện súng
lâu dài như anh mà nói, mấy trò vặt vãnh này còn không phải giống như
giỡn chơi sao, Chiêm Đông Kình thuần thục dứt khoát ném một cái, sáu
chồng lon tan tát bốn phía trong nháy mắt. Chủ rạp vừa nhìn, từ trò chơi trong điện thoại di động ngẩng đầu lên, "Chúc mừng chúc mừng."

Chị ta đi tới đem con gấu Winnie mà Tô Lương Mạt nhìn trúng kia đưa cho cô.

Chiêm Đông Kình thấy Tô Lương Mạt hai tay ôm con gấu yêu thích không nỡ rời,
"Hay là đem mấy thứ này toàn bộ lấy về hết, sau này không chừng cục cưng cũng thích chơi."

Tô Lương Mạt đưa tay hướng khuỷu tay anh huých một cái, "Chắc cũng có thể đấy," cô kéo Chiêm Đông Kình đi sang bên
kia, "anh nhất định sẽ làm mấy vị cô nương ở đây khóc hết lên mất."

Tô Lương Mạt thấy bên cạnh có người đang chơi trò khác, "Cái này hình như cũng rất thú vị, em cũng muốn chơi."

Chiêm Đông Kình cẩn thận ôm cô đặt lên trên đầu máy, lại nhét vài đồng xu vào trong, sau đó anh ngồi sau lưng Tô Lương Mạt, hai tay khóa chặt cô
khống chế tay lái, trên màn hình xuất hiện vài chiếc thuyền ở trên mặt
biển, Chiêm Đông Kình chịu trách nhiệm giữ phương hướng, tay Tô Lương
Mạt ấn lên một cái nút màu đỏ khác, lúc mấy chiếc thuyền hải tặc tiếp
cận chịu trách nhiệm bắn trả.

"Đô đô đô!"

"Đích đích đích!"

"Ầm!"

Thần sắc Tô Lương Mạt bắt đầu khẩn trương, cô nhất nhất phối hợp ăn ý, mắt
thấy một chiếc thuyền hải tặc muốn đâm mạnh tới, bị cô bắn rơi một phát
rồi, trên màn hình xuất hiện chữ NEXT.

Tô Lương Mạt hứng khởi hò
hét một tiếng, Chiêm Đông Kình thấy cô chơi đến tận hứng, anh kề lại gần ở trên mặt cô khẽ hôn một cái, bây giờ đối với anh mà nói cái gì cũng
không quan trọng, nhìn thấy cô vui vẻ rạng rỡ, mới là hạnh phúc lớn
nhất.

Chơi được vài hồi, Tô Lương Mạt tập trung tinh thần nhìn
chằm chằm màn hình, Chiêm Đông Kình đưa tay dò lên trán cô sờ sờ, "Chảy
đầy mồ hôi rồi, đừng chơi nữa."

"Chơi thêm một lúc đi, dù gì cũng phải xem em qua mấy màn tiếp theo."

Chiêm Đông Kình không khỏi bật cười, "Em sao lại giống như đứa bé trai vậy."

Tô Lương Mạt dứt khoát đưa tay mình lên khống chế vô lăng, vừa vặn né được một rặng san hô, Chiêm Đông Kình hướng mắt nhìn qua khu nghỉ ngơi ở gần đó, "Em ở đây chơi, anh đi mua hai chai nước, sẽ quay lại ngay."

"Được, anh đi đi."

Chiêm Đông Kình đi đến khu nghỉ ngơi mua hai chai nước, lúc Tô Lương Mạt thật sự chơi đến mức khoái chí, chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng nói chuyện, "Chào cô."

Cô cũng không quay đầu lại, tưởng là đang nói với người khác.

"Chào cô, đây là có người bảo tôi đưa cho cô."

Nói xong, một phong thư bị thả tới trước bàn điều khiển của Tô Lương Mạt.

Động tác trong tay cô cũng không khỏi dừng lại, đợi đến lúc muốn nhìn rõ
ràng hình dáng đối phương thế nào, cô ta đã đi thật xa, chỉ có thể nhìn
thấy cái bóng lưng.

Tô Lương Mạt cầm phong thư lên rồi mở ra, ben trong là một xấp hình.


Hẳn là tối hôm qua bị chụp được, đều là hình Đường Khả kéo cánh tay Chiêm
Đông Kình, hoặc là hình cô ta quấn lấy anh, không ít tấm trong tư thế
rất mập mờ, khuôn mặt người đàn ông và người phụ nữ đều thấy rất rõ
ràng, hai người còn ngồi vào trong cùng một chiếc xe.

Ngón tay Tô Lương Mạt khẽ run run, cách đó không xa, Chiêm Đông Kình mua nước đang đi tới.

Tô Lương Mạt nhét ảnh chụp vào trong phong thư, nhưng cô ngay cả cái túi
xách cũng không mang theo, xung quanh đây cũng không có chỗ ném, chỉ có
thể chắp tay giấu ra sau lưng.

Chiêm Đông Kình thấy cô ngồi sững sờ trên máy, "Không chơi nữa à?"

"Ừ, không muốn chơi nữa."

Anh để nước sang một bên, đưa tay ôm cô, "Mệt rồi phải không."

"Chúng ta về đi."

Anh ôm cô xuống, cầm lấy một chai nước đưa cho Tô Lương Mạt, tay phải của cô còn chắp sau lưng, "Em không muốn uống."

Người đàn ông muốn kéo tay của cô, Tô Lương Mạt đem tay trái đưa tới.

Chiêm Đông Kình đứng lại trước mặt cô, "Trong tay giấu vật gì đó?"

"Không có giấu."

Chiêm Đông Kình giữ cánh tay Tô Lương Mạt, một tay kia bắt lấy phong thư, "Đây là cái gì?"

"Vừa rồi có người đưa cho em."

Chiêm Đông Kình mở ra nhìn một cái, "Em xem qua rồi?"

"Ừ."

"Đây là tối hôm qua lúc Đường Khả tới tìm anh bị chụp được, nói không chừng
lại là cô ta tự biên tự diễn, thật là buồn cười, anh thấy cô ta đúng là
bây giờ có chết cũng không hết tội." Chiêm Đông Kình nói xong, đem phong thư nện xuống đất.

Ảnh chụp bên trong từng cái một lần lượt rơi ra ngoài.

Tô Lương Mạt bị anh dắt tay dẫn ra ngoài, cô ở trước cửa lấy lại gấu Winne ôm theo, hai người tới quảng trường, Chiêm Đông Kình cũng không vì
chuyện tối hôm qua mà giải thích gì thêm, cái nên nói cũng đã nói rồi.

Anh nhìn Tô Lương Mạt ôm con gấu bông cao bằng nửa người, có chút buồn
cười, "Bà xa, hay là để anh cầm cho, cũng sắp che mất cả người em rồi."

Tô Lương Mạt đem gấu bông nhét vào tay Chiêm Đông Kình, cô nghĩ, tâm tình
vẫn nên do chính mình tự điều chỉnh, giống như Chiêm Đông Kình anh trước giờ chưa từng thay đổi, thay đổi chính là tâm trạng của cô, nhìn thấu
rồi thì thấy trời cao biển rộng.

***

Đường Khả thấp thỏm
không yên ở Thanh Hồ Đường chờ tin tức của Chiêm Đông Kình, cô ta vẫn
cảm thấy Chiêm Đông Kình sẽ không tuyệt tình như vậy, ít nhất chịu giúp
cô ta.

Nhưng vài ngày liên tục trôi qua, bên kia một chút tin tức vẫn không có.

Người giúp việc tiến lên gọi cô ta, nói là Mạc Thanh muốn gặp cô ta.

Đường Khả bồn chồn theo sau người giúp việc đi vào phòng khách, Mạc Thanh chỉ chỉ chiếc ghế đối diện ra hiệu cô ta ngồi xuống.

"Phu nhân, người tìm tôi có chuyện gì không?"

Mạc Thanh đem một xấp hình đưa cho cô ta xem.

Đường Khả nhìn thấy rõ ràng nội dung, trong nháy mắt giống như bị người ta
dội cho một châu nước lạnh từ trên đầu xuống, "Cái này, tôi..."

"Cô đến cửa sau cũng đều tìm xong rồi."

"Không phải vậy, phu nhân người hiểu lầm rồi, tôi tìm Chiêm Đông Kình là có
chuyện khác, muốn đối phó với anh ta chỉ có tiếp cận anh ta trước, cho
nên tôi mới..."

Mạc Thanh ngắt lời cô ta, "Cô là muốn nương nhờ
nó cũng được, xin nó giúp đỡ cũng được, tóm lại, mấy tấm hình này tôi
cũng đã cho người đưa cho Tô Lương Mạt một phần, cô nói sau khi Chiêm
Đông Kình nhìn thấy, liệu có lập tức cho rằng là thủ đoạn của cô hay
không?"

Đường Khả tức đến nghiến răng ken két, nhưng mà không có cách nào, cô ta không dám phát tác.

"Phu nhân, người thật sự đã hiểu lầm tôi."

"Đường Khả, chuyện lần trước cô nói với tôi mấy ngày nay tôi cũng đã suy nghĩ
rồi, cảm thấy cô nói cũng đúng, cô muốn đi thì cứ đi đi, ở lại đây bất
quá cũng chỉ là theo hầu bà già này."


Đường Khả trên mặt vui mừng, "Phu nhân, người thật sự đồng ý để tôi đi?"

"Phải, hai ngày nữa tôi cho người đích thân đưa cô ra sân bay."

"Được, cám ơn phu nhân."

Mặc dù ngoài miệng Đường Khả nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại giống như
treo một tảng đá, Mạc Thanh đem con đường duy nhất của cô ta chặn đứng
rồi, còn có thể có lòng tốt thả cô ta đi như vậy?

Hai ngày tiếp theo đó, Mạc Thanh đều cho người trông coi Đường Khả cẩn mật, thậm chí không cho cô ta tùy ý ra ngoài.

Đường Khả cũng biết quá nhiều chuyện của bà ta, Mạc Thanh tất nhiên sẽ không để cô ta còn sống rời đi.

***

Sau ngày hôm đó Chiêm Đông Kình đưa Tô Lương Mạt đi chơi, hôm sau liền bận rộn, anh hình như là sắp có hành động gì đó rất lớn.

Tống Các với Hàn Tăng là bị Chiêm Đông Kình gọi riêng rẽ đến nhà, sau khi đi ra, thần sắc hai người ngưng trọng, ai cũng không có mở miệng nói một
câu.

Ra đến bên ngoài, vẫn là Hàn Tăng nhịn không được, "Chuyện
Sơn Tử kia huyên náo rất lớn, cũng tổn thất không nhỏ, lần này không thể thất thủ nữa."

"Đúng vậy," Tống Các như có điều suy nghĩ, hắn mơ hồ cảm giác thấy lần này Chiêm Đông Kình là cược một ván lớn, Hàn Tăng
này thường nói cái gì cũng đều không giấu được, lần này miệng lại đóng
rất chặt, "Hàn Tăng, cậu không phụ trách cùng một tuyến với tôi, phải
chú ý an toàn."

"Cậu cũng vậy." Hàn Tăng cũng không lộ ra chút ý tứ.

Tống Các đoán được, Chiêm Đông Kình vừa rồi đã dặn dò hắn, thời gian với địa điểm giao dịch ngay cả Hàn Tăng cũng không được nói, chỉ có một mình
hắn biết, chắc hẳn, lời này cũng nói giống như vậy với Hàn Tăng.

Một khi chuyện bị tiết lộ ra ngoài mà nói, đây chính là phải rơi đầu.

Hàn Tăng ngồi trên xe, những vẫn là có chút không nhịn được, "Nội gián
trong này đều đã chết hết, Kình thiếu còn dàn xếp thần bí như vậy, muốn
chúng ta chịu trách nhiệm mỗi một địa điểm giao hàng riêng rẽ, tôi thật
sự là không hiểu nổi."

"Nếu cậu sớm hiểu ra được, hôm nay ngồi ở trên cái ghế này phải là cậu."

Tống Các thờ ờ trả lời một câu.

Tống Các là do dự, sự việc lần này rất quan trọng, hắn nhất định phải mau chóng xin chỉ thị của cấp trên.

Mà tin tức bên kia đưa ra, là bất luận như thế nào cũng phải ngăn cản giao dịch lần này tiến hành, cấp trên đã nhận được tin, mức giao dịch lần
này là khổng lồ, tuyệt đối không thể để Chiêm Đông Kình mang về khoản
mua bán này.

Nhưng nếu như hắn có một chút rục rịch mà nói, Chiêm Đông Kình sẽ lập tức phát hiện ra hắn là nằm vùng, đây rõ ràng là điều
kiện tốt nhất anh dùng để dẫn dụ cảnh sát.

***

Một ngày trước khi làm nhiệm vụ, Tống Các hẹn Hàn Tăng ra quán bar uống rượu.

Hàn Tăng chỉ chỉ vào hai chai rượu, "Rạng sáng nay liền phải lên đường, cậu còn gọi ta ra đây."

Tống Các giả vờ như không nghe thấy nửa câu đầu, Hàn Tăng không cẩn thận một cái liền tiết lộ thời gian của mình.

"Tôi đây không phải là sợ một đi không trở về sao? Huynh đệ chúng ta nhiều năm như vậy..."

Hàn Tăng hướng bả vai hắn nặng nề vỗ xuống, "Cậu từ trước đến nay đều tỉnh táo."

"Tỉnh táo cũng biết sợ chết."

Hàn Tăng uống hai hớp rượu, "Mỗi lần làm nhiệm vụ đều giống như đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, huynh đệ, hy vọng ngày mai chúng ta còn có thể gặp
nhau."

"Tôi không còn gì vướng bận nữa, nếu phải chết, thì tôi được đi xuống gặp Lý Đan sớm một chút."

"Phỉ!"

Hàn Tăng xì miệng, "Bớt nói mấy lời xui xẻo này đi."

Tống Các rút ra bao thuốc lá, đưa cho Hàn Tăng, hai người ngồi cạnh nhau hút thuốc, Tống Các đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình, "Mặc dù Kình
thiếu bảo chúng ta lúc làm nhiệm vụ không được liên lạc, nhưng mà," Tống Các đưa một cái điện thoại di động cho Hàn Tăng, "cậu mang nó theo, nếu như lúc gặp nguy hiểm, lập tức gọi điện thoại cho tôi."

Hàn Tăng cầm lấy di động, nhìn thấy phía trên chỉ có một số điện thoại.

"Chúng ta sẽ dùng cái này để liên lạc."

"Được, nếu như cậu gặp nguy hiểm, ngươi cũng gọi điện thoại cho tôi."

"Được."

Hai người chạm cốc một cái, tâm tình Tống Các phức tạp đem rượu trong cốc
một hơi cạn sạch, trong điện thoại hắn đưa cho Hàn Tăng có trang bị
thiết bị theo dõi mới nhất, chỉ cần Hàn Tăng mang theo bên người, cảnh
sát lập tức liền có thể tìm tới địa điểm giao dịch.

Tống Các dùng sức bóp tắt thuốc lá, tâm tình càng phát ra phức tạp.

Hai bên đều là rạng sáng xuất phát, cùng với đám thuộc hạ canh chuẩn thời gian, Tống Các ngồi vào trong xe.

Hắn không giống Hàn Tăng không có động não như vậy, hành động này của Chiêm Đông Kình rõ ràng là đã hoài nghi đến hai người bọn hắn, chỉ là cụ thể
là ai, có lẽ còn cần xác định rõ.

Lần này Tống Các không có cách
nào gạt mình ra ngoài, nhưng ít nhất hắn còn có thể kéo Hàn Tăng vào
theo, nếu như vậy, hắn không bị bại lộ, khả năng bị dò xét tương tự còn
có thể tiếp tục.

Đoàn xe rất nhanh đi đến địa điểm giao dịch, Tống Các theo đám người đi vào, bên này tiến hành vô cùng thuận lợi.

Lúc Hàn Tăng gọi điện thoại tới, Tống Các bên này cũng đã gần kết thúc.

"Tống Các, mau tới cứu tôi, tôi bị kẻ khác mai phục, mẹ kiếp," Trong điện
thoại truyền đến âm thanh kịch chiến, "cậu mau dẫn người đến đây!"


Hàn Tăng đem địa chỉ cụ thể nói cho hắn biết.

Tống Các cúp điện thoại, ánh mắt dung nhập vào bóng đêm hắc ám, nếu như Hàn
Tăng chết, chuyện này ngược lại kết thúc mỹ mãn, đến lúc đó Chiêm Đông
Kình nhất định sẽ cho rằng Hàn Tăng là nội gián.

Tống Các vội
vàng gọi điện, nghĩ đến mấy năm này cùng nhau làm việc, Hàn Tăng đã từng cứu mạng hắn, càng chân tâm thật ý coi hắn là anh em huynh đệ ruột thịt mà bảo vệ, Tống Các do dự một hồi, vẫn là lên xe, gọi thuộc hạ đến cứu
viện.

Đuổi tới chỗ của Hàn Tăng, Tống Các cho thủ hạ bọc đánh hai bên, hắn cũng không lập tức hành động, lần này lực lượng cảnh sát vây
quét rất đông, vì cứu Hàn Tăng, Tống Các chỉ có thể nghĩ đến biện pháp
kia.

Hắn rút ra một một bộ đàm điện thoại, đây chính là phương tiện liên lạc duy nhất của hắn với cấp trên.

Tống Các thừa dịp người khác không chú ý, lặng lẽ đi vào khu rừng bên cạnh.

Không lâu sau, tên cảnh sát vừa nãy còn cầm chiếc loa to kêu gọi đầu hàng đi tới phía sau hắn.

Tống Các xoay người, "Đội trưởng Cao, chào ngài, tôi là số hiệu 774."

Nói đến nước này, đối phương tất nhiên tự hiểu.

"Tôi vừa mới nhận được điện thoại của cấp trên, sau nhiệm vụ lần này cậu cứ
trở về đội đi, Chiêm Đông Kình bên kia đã sớm nghi ngờ cậu rồi."

"Tôi còn muốn thử lại lần nữa, huống hồ, đối tượng Chiêm Đông Kình hoài nghi không chỉ có mình tôi, cho nên tôi có một yêu cầu, hy vọng ngài có thể
nới tay buông tha Hàn Tăng bên trong, hai người chúng tôi sau khi trở
về, hắn có thể che chở cho tôi, tình báo của Chiêm Đông Kình bên kia cho biết không chỉ dừng lại đêm nay."

Đội trưởng Cao tựa hồ trải qua một phen suy tính sâu xa, "Được rồi."

Tống Các nghe vậy, cuối cùng thở ra, "Cảm ơn."

"Tiếp theo cậu phải càng chú ý an toàn hơn."

"Vâng."

Tống Các xoay người hướng về phía kho hàng mà đi, hắn nhất định phải tìm
cách lẫn vào trong đó. Nằm vùng lâu dài hắn đã luyện thành độ nhạy bén,
lúc sau lưng truyền đến âm thanh mở chốt cực kỳ nhỏ bé kia, Tống Các vô
thức nghiêng người tránh đi, nhưng vẫn bị viên đạn chui vào trong bả vai bên trái, sau lưng Tống Các đụng phải một cây đại thụ, hắn khó tin quay đầu lại nhìn chằm chằm cánh tay đằng sau vẫn giương cao, duy trì lấy tư thế nổ súng của đội trưởng Cao.

"Ông!"

"Tô tiên sinh nói, người bên này của chúng ta cần phải giao cho chúng ta tự giải quyết."

Tống Các trừng lớn hai mắt, "Các người lại là một phe?"

Đội trưởng Cao nhún nhún vai, "Trước đêm nay, ngay cả tôi cũng không biết
kẻ nằm vùng bên cạnh Tô tiên sinh rốt cuộc là ai, lần này tốt rồi, vốn
dĩ tôi cũng cho rằng là kẻ bên trong kia, 774, cậu nói cậu cũng tránh
được rồi, còn chộn rộn tiến đến tự tìm đường chết làm gì?"

Nói xong, lại lần nữa muốn nổ súng.

Tống Các nghiêng người trốn ra sau gốc cây, hắn che lấy miệng vết thương
không ngừng chạy xuyên về phía trước, đằng sau có vài tiếng súng đuổi
theo, phảng phất như sắp bắn lên trên người hắn bất kỳ lúc nào, hắn khom lưng, tận lực đem thương thế của mình giảm thiểu đến mức thấp nhất, đội trưởng Cao đuổi theo vài ba bước, nhưng đại cục bên kia còn cần ông ta
khống chế, ông ta không thể không cất súng quay trở lại.

Tống Các tìm được đường sống trong chỗ chết đi vòng ra đằng sau kho hàng, bên
này bốn phía đều bị cảnh sát bao vây, phía trước chất đầy thùng dầu,
Tống Các cẩn thận đi vòng qua, đám Hàn Tăng bị vây chặn giữa vách tường, đang liều chết đánh cược một lần, Tống Các tìm thấy đường thoát, bật
người nhảy lên một cái, lật mình đi vào bên trong.

Hắn rất nhanh
tìm đến Hàn Tăng, Hàn Tăng nhìn thấy bộ dáng này của hắn thì kinh hãi,
"Tống Các, cậu bị thương rồi? Con dê ba sừng nào bắn cậu thành như vậy?"

Tống Các bỏ bàn tay đang ấn lấy miệng vết thương ra, máu tươi đang ồ ồ chảy
xuống, trên mặt Hàn Tăng toàn là tro bụi đen nhẻm, Tống Các dựa vào vách tường, Hàn Tăng nhìn thấy thần sắc hắn không ổn, "Huynh đệ, cậu làm sao vậy?"

Tống Các thế nhưng lại cười "ha hả" thất thanh, Hàn Tăng
trước giờ chưa từng thấy hắn mất khống chế như vậy, "Này, đầu óc cậu bị
thương có phải không?"

Hai mắt Tống Các đỏ bừng, hắn đưa tay lau
đi nước mắt, Hàn Tăng một bên lớn tiếng chỉ huy, "Mẹ nó, rốt cuộc có bao nhiêu cảnh sát đến đây?"

Bên này tạm thời còn có thể chống đỡ
thêm một chút, Hàn Tăng tiến lên nhấc cánh tay Tống Các, "Cậu con mẹ nó, bị thương rồi còn đến đây làm cái gì? Muốn chịu chết phải không?"

"Đừng mẹ nó bà nó nữa," Tống Các đẩy Hàn Tăng ra, "Hàn Tăng, kiếp sau nếu có
thể, chúng ta đầu thai vào cùng một cái bụng mẹ đi."

"Tôi còn chưa muốn chết, rốt cuộc cậu làm sao vậy?"

Tống Các dùng sức ấn lấy miệng vết thương, người bên cạnh kẻ chết kẻ bị
thương, hắn khó khăn nuốt nước bọt, con mắt hiện ra ướt ý mơ hồ, "Hàn
Tăng, cậu nói nếu một người chết ở trong tay người của mình, sẽ là cảm
giác gì?"

"Cậu bị thần kinh!" Hàn Tăng gọi hai gã thuộc hạ đến,
"Bất luận như thế nào cũng phải bảo vệ tốt Tống Các đi ra ngoài, ta đây
liền dẫn người dời đi chú ý của cảnh sát!"

Tống Các thấy Hàn Tăng định đi, một bả gắt gao chế trụ cổ tay hắn, "Không cần đánh nữa, tôi biết làm sao để ra ngoài."

"Cậu biết?"

Tống Các khổ sở nâng khóe miệng.

Hắn nghĩ tới hàng trăm kiểu chết, nhưng có thể nghĩ đến, đều là một ngày
nào đó bị Chiêm Đông Kình phát hiện rồi làm sao đó đem hắn hành hạ đến
chết, hắn tuyệt đối không có lường trước hắn sẽ chết trong tay cảnh sát, hắn nhẫn nhục sống qua ngày nhiều năm như vậy, hết lần này tới lần khác hiểm hiểm tránh thoát nguy cơ, thật có thể nói là chết không dưới mười
lần, hôm nay cứ như vậy mà chết, hắn thật sự không cam lòng.

Nhưng có vài con đường, càng đi càng lệch, cũng không phải chính mình có thể khống chế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui