Nhã Ái Thành Tính

Tô tiên sinh giảm chậm tốc độ, rạng rỡ trong mắt bắt đầu phát sáng, "Vậy
rốt cuộc anh là nên quen biết, hay là không nên quen biết em?"

Tô Lương Mạt cong khóe mắt lên, còn chưa bắt đầu nói cái gì, xe của Vệ Tắc lại giống phát điên tiến đến truy kích.

Tô tiên sinh liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, "Tên tiểu tử này đối với em có phải là trong lòng vẫn còn ảo tưởng không?"

"Anh lại không quen biết anh ấy, chuyện trước đây của em với Vệ Tắc anh cũng không nên biết."

Người đàn ông khẽ phác thảo khóe miệng, liếc mắt nhìn chiếc xe bên cạnh, sau đó liền dừng xe của mình đậu bên lề đường.

Tô Lương Mạt hít sâu một cái, thấy Vệ Tắc từ trong xe lao ra, hắn tiến lên lôi kéo cửa xe bên phía Tô Lương Mạt, "Mở cửa, mở cửa!"

Cửa xe
là bị khóa chặt, bên tai Tô Lương Mạt truyền đến tiếng vang "ầm ầm", cô
quay đầu, nhìn thấy Vệ Tắc mặt mũi đầy khẩn trương, đưa tay lôi kéo tay
cầm mỗi cái đều dùng sức, gần như muốn dở tung cả cánh cửa.

Tô Lương Mạt thấy thế, kéo mạnh dây an toàn ra, hai tay không ngừng hướng phía cửa sổ đập lên, "Vệ Tắc, Vệ Tắc cứu em, cứu em!"

Thanh âm kia, khỏi nói có bao nhiêu là xé rách cùng sợ hãi, giống như bên
cạnh có một con thú dữ đang ngồi đó, Tô Lương Mạt xoay đầu lại nhìn
người đàn ông, lúc nhìn lại về phía Vệ Tắc gấp đến độ nước mắt sắp chảy
xuống đến nơi, "Vệ Tắc, cứu em với!"

Một tiếng này, cũng làm Vệ Tắc cuống cuồng cả lên, nhấc chân muốn đạp cửa xe.

Tô tiên sinh nhìn trò chơi thú vị này của hai người, đè thấp giọng nói, "Vở tuồng này hát cũng quá lắm rồi a."

"Vệ Tắc, Vệ Tắc!" Tô Lương Mạt đập cửa đến hai tay đỏ bừng, cả người gần
như sắp nhảy ra khỏi ghế, Vệ Tắc ở bên ngoài gấp đến độ xoay vòng quanh, dưới tình thế cấp bách rút súng ra, người đàn ông ngồi bên trong thấy
thế, mở khóa xe ra.(Úi chà, anh sợ cái xe bị hắn hư đây mà:v)

Nghe thấy tiếng "cạch cạch", Tô Lương Mạt gần như lập tức đẩy cửa xe ra, bởi vì quá vội, cả người thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, Vệ Tắc đúng lúc giữ chặt tay cô dẫn cô ra ngoài.

Tô tiên sinh cũng xuống xe, "Cảnh sát, tôi lại phạm phải tội gì rồi?"

Vệ Tắc đem Tô Lương Mạt che chắn sau lưng, "Lương Mạt, không sao chứ?"

Tô Lương Mạt hoảng sợ mở to hai mắt, "Không sao."

"Hắn có làm gì em không?"

Người đàn ông chen vào một câu, "Giữa ban ngày ban mặt, tôi có thể làm gì cô
ta chứ, chẳng lẽ còn có thể ăn hết cô ta sao? Cảnh sát Vệ, vừa rồi tôi
lại nghe nói cậu có vợ có con rồi, ở trên đường lôi lôi kéo kéo người
phụ nữ khác, cái này có thể bất lợi với hình tượng chói lọi rực rỡ của
cậu đấy."

"Vệ Tắc, đừng dong dài với anh ta, chúng ta đi."

Vệ Tắc đứng bất động tại chỗ, súng trong tay chỉa về phía Tô tiên sinh, "Sau này đừng có tìm cô ấy gây chuyện nữa."

"Cô ta là gì của cậu?"

Thời gian Tô tiên sinh nói chuyện, người đi theo sau anh đã chạy đến, bọn họ lần lượt xuống xe, "Tô tiên sinh!"

Tô Lương Mạt đứng bên cạnh Vệ Tắc, "Vẫn nên đi thôi."

Cho dù bên cạnh là cảnh sát, những ai cũng không đảm bảo được những người này sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì.

Tô tiên sinh đi vòng qua đầu xe, một đường thẳng tới trước mặt Vệ Tắc với
Tô Lương Mạt, anh chỉ vào cây súng trong tay Vệ Tắc, "Nói chuyện yêu
đương cũng phạm pháp à?"

"Chiêm Đông Kình, anh bớt chơi trò này đi."

Người đàn ông dựa lên nắp xe hơi, ánh mắt sượt qua Vệ Tắc, rồi hướng sang
khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lương Mạt, "Cô có tin nhất kiến chung tình
không? Tôi tin, mặc kệ cô có đồng ý hay không, tôi đều muốn cô làm phụ
nữ của tôi."

"Bệnh thần kinh." Tô Lương Mạt không chút khách khí mắng.

Vệ Tắc lạnh mặt, "Anh đừng có làm loạn."

Tô tiên sinh xòe mở hai tay, "Tôi cái gì cũng không có làm, cậu hỏi thử cô ấy xem, vừa rồi tôi có làm gì cô ấy không? Tôi chỉ là đưa cô ấy đi hóng gió, bồi dưỡng thêm tình cảm."

"Chiêm Đông Kình, chớ đắc ý, tội
ác trước kia từng phạm phải không phải đổi thân phân một cái là có thể
mờ đi, anh nói anh không phải là Chiêm Đông Kình, anh cho rằng tẩy trắng dễ dàng như vậy? Luôn luôn có trăm ngàn cách có thể bắt được đuôi cáo
của anh."

"Cảnh sát Vệ, cậu bám lấy tôi không tha như vậy, có phải vì quan hệ giữa tôi với cậu là tình địch?

Tô Lương Mạt kịp thời đứng ra, "Xin anh đừng nói lung tung, tôi với Vệ Tắc chỉ là bạn."

"Vậy cô với tôi cũng có thể bắt đầu từ bạn bè rồi tiến lên."

Tô Lương Mạt ngước mắt, thấy hai mắt Vệ Tắc hận không thể ở trên người đối phương đục ra một cái lỗ, cô kéo kéo ống tay áo Vệ Tắc, "Đi thôi."

Vệ Tắc thu lại chút nộ khí, cúi đầu nhìn Tô Lương Mạt chằm chằm, "Sau này hắn còn dám tìm em gây rối, gọi điện cho anh."

"Ừ."


Tô Lương Mạt hướng mắt sang phía Tô tiên sinh, "Vị tiên sinh này, là tôi
đã nhận lầm người, cũng xin anh sau này đừng quấy rầy tôi nữa."

"Tôi cứ quấy rầy cô đấy, tôi chính là thích cô."

Bà nó.

Thiếu chút nữa phun ra ngụm máu.

Tô Lương Mạt chuyển người đi lên xe của Vệ Tắc, lúc tài xế phát động cơ
lái qua bên người người đàn ông, cô thấy Tô tiên sinh khom người, tay
phải còn làm động tác hướng phía cô vẫy vẫy.

Tô Lương Mạt thu hồi tầm mắt, ánh mắt người đàn ông dính chặt vào nơi chiếc xe đang đi xa,
đợi sau khi xe biến mấy, u ám trong mắt người đàn ông mới thu hồi, không ngờ tên cảnh sát này đến giờ vẫn còn đánh chủ ý lên Tô Lương Mạt.

Vệ Tắc liếc nhìn người bên cạnh, hắn cầm bình nước khoáng, mở nắp rồi đưa tới cho cô.

Tô Lương Mạt liền nhấp hai hớp, lo lắng trong mắt hiện lên rất rõ, "Vệ Tắc, em sẽ không bị anh ta bám theo quấy rầy thật chứ?"

"Em đừng sợ, còn có anh ở đây, mười hắn cũng không dám làm loạn," Nghi ngờ
trong mắt Vệ Tắc vẫn chưa tiêu tán, "chẳng lẽ em không cảm thấy được,
lời hắn nói rất hoang đường sao? Hắn rõ ràng chính là Chiêm Đông Kình."

"Em cũng không biết," Tô Lương Mạt lần nữa hướng mặt ra ngoài cửa xe,
"nhưng em cảm thấy, hai người bọn họ ngoại trừ tướng mạo bên ngoài giống hệt nhau, lại không có một điểm nào tương đồng, Vệ Tắc, chứng minh thư
anh cũng kiểm tra qua rồi, em nghĩ, anh ta thật sự không phải là Chiêm
Đông Kình."

Vệ Tắc trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới mở miệng, "Anh sẽ chứng minh hắn là Chiêm Đông Kình."

Vệ Tắc có đôi khi rất cố chấp, thật sự khiến người ta không cách nào thích ứng được.

Tô Lương Mạt nắm chặt bình nước khoáng trong tay, "Em đã từng ở bên anh ta thân cận như vậy, cũng không có cách nào phân biệt được, anh còn có thể có cách nào?"

"Lương Mạt, cảm giác của con người không thể tin được, nhưng khoa học thì không gạt người."

Tô Lương Mạt cẩn thận liếc nhìn hắn, "Lời này có ý gì?"

"Em chờ xem đi."

Cô làm ra vẻ như lơ đễnh không quan tâm tới, "Em hiểu, anh là nói DNA đúng chứ?"

"Chiêm Đông Kình có thể không nhận, nhưng huyết thống cái thứ này không có
cách nào nói dối được, hắn ở Ngự Châu còn có mẹ là Mạc Thanh đây, Lương
Mạt, em nói, hắn có thể thoát được không?"

Tô Lương Mạt có chút hoảng hồn, nhưng vẫn trả lời rất nhanh, "Nhưng nếu anh ta thật sự không phải thì sao?"

"Trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy," Vệ Tắc nói chắc chắn, hắn thấy
tâm tình Tô Lương Mạt không tốt, "Lương Mạt, mắc kệ hắn có phải Chiêm
Đông Kình hay không, sau này hắn còn quấy rầy em, em cứ báo cảnh sát."

Cũng không viết Tô Lương Mạt có nghe được hay không, nhưng lúc Vệ Tắc sắp mở miệng lần nữa, lại thấy cô gật gật đầu.

Vệ Tắc một đường đưa thẳng Tô Lương Mạt về nhà, lúc hai người ở một mình
cạnh nhau, đã sớm không có gì để nói, ngay cả hỏi han giữa bạn bè với
nhau cũng sẽ lúng túng, Tô Lương Mạt chỉ chỉ cổng chính tiểu khu, "Em
vào đây."

"Lương Mạt." Vệ Tắc tiến lên một bước.

Tô Lương Mạt xoay người, "Còn có chuyện gì sao?"

"Chuyện Ngu Nhạc Thành, sau này gặp phải rắc rồi anh đều sẽ giúp em, nhưng mà, chuyện hắc đạo..."

"Vệ Tắc anh yên tâm, em sẽ trông chừng từng tấc đất của em."

Vệ Tắc nghe vậy, cười cười gật đầu, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tô Lương Mạt trở lại lên trên lầu, kéo rèm cửa sổ ra thấy Vệ Tắc còn đứng ở dưới.

Cô không biết là, lời cô nói ở siêu thị lần trước vẫn khuấy động Vệ Tắc sâu sắc.

Trong tim Tô Lương Mạt chỉ có một người.

Bắt đầu ngày mai, Ngự Châu tất nhiên sẽ náo động giống như sắp phát nổ, đến lúc đó yêu ma tủy quái muôn hình vạn trạng cũng đều sẽ xuất động, Tô
Lương Mạt nhìn thấy Vệ Tắc nâng tầm mắt lên, cô ẩn mình trong bóng tối,
hắn tất nhiên là không nhìn thấy, Tô Lương Mạt thả tay phải xuống, trở
vào trong phòng.

***

Hôm sau, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, tiêu đề của tin trang đầu gần như đều bị Tô tiên sinh chiếm hết.

Tô Lương Mạt vẫn đang trông coi Ngu Nhạc Thành, nhưng rõ ràng có người không ngồi yên được như cô.

Mạc Thanh đến Ngu Nhạc Thành, không phải lén lén lút lút giống như trước
đây, lúc bà ta đến vừa vặn Tô Lương Mạt đang tiễn một vị khách quan
trọng đi ra ngoài, cô đứng trước cửa, thấy hộ vệ mở cửa xe cho Mạc
Thanh.


Tô Lương Mạt đoán chừng bà ta sẽ đến, dứt khoát đứng nguyên tại chỗ đợi bà ta.

Mạc Thanh một thân y phục màu đen, ở trên là găng tay trắng thuần, đạp lên
gió rét, lúc vừa nhìn đến Tô Lương Mạt khóe miệng mân thành một đường
thẳng tắp khẽ cong lên, hộ vệ một đường hộ tống bà ta vào cửa Ngu Nhạc
Thành, Tô Lương Mạt mỉm cười, "Phu nhân, chào bác."

Mạc Thanh nhéo khóe mắt, "Thái độ của cô đối với tôi hình như có thay đổi rất lớn."

Tô Lương Mạt mời bà ta vào Ngu Nhạc Thành, lại bảo Lý Tư sắp xếp cho bà ta một căn phòng bao riêng biệt, Mạc Thanh ngồi trên ghế sofa thấy cô định đi ra ngoài, "Lương Mạt, tôi là đặc biệt tới tìm cô."

Tô Lương Mạt nghe vậy, không thể không ngồi xuống đối diện Mạc Thanh, "Phu nhân, có chuyện gì sao?"

"Chuyện Đông Kình trở về, cô cũng biết rồi chứ."

"Tôi không biết."

Mạc Thanh cười lạnh một tiếng, "Nhưng tôi nghe nói, tối hôm qua nó đã tới tìm cô."

"Bác là nói Tô tiên sinh đúng không? Anh ta không phải là Chiêm Đông Kình."

"Lương Mạt à, ba mẹ cô tôi cũng đã trả về nguyên vẹn không sứt mẻ gì cho cô,
có một số việc trước kia đều là hiểu lầm, sau khi cô trở lại Ngự Châu,
tôi cũng không có gây khó dễ gì cô nữa, Đông Kình là con tôi, chẳng lẽ
tôi ngay cả con trai mình cũng không nhận ra sao?"

Tô Lương Mạt
tận lực đè nén giọng nói, "Những lời này phu nhân nói đúng lắm, bác đủ
khả năng nhận ra con mình, bác nói anh ta là Chiêm Đông Kình, vậy anh ta chính là Chiêm Đông Kình, nhưng từ chuyện tối hôm qua cho thấy, tôi lại nhận định anh ta không phải Chiêm Đông Kình."

"Vì sao?"

"Anh ta không biết tôi."

Mạc Thanh cười một tiếng, "Nó muốn dùng thân phận khác một lần nữa trở về đây, tất nhiên phải giả vờ không biết cô."

"Không, ánh mắt của một người không giả vờ được." Vẻ mặt Tô Lương Mạt hiển lộ
cô đơn, "Nếu như lúc ấy bác ở đó, bác sẽ hiểu ngay."

Mạc Thanh
quan sát tường tận thần sắc Tô Lương Mạt, thấy cô không giống đang nói
dối, "Nhưng nếu nói nó không phải Chiêm Đông Kình, cô tin không?"

"Tôi tin."

Hai đầu lông mày Mạc Thanh không giấu được nộ khí, Tô Lương Mạt chống lại
ánh mắt bà ta, "Phu nhân, bác còn chưa có gặp anh ta phải không?"

"Nó không đến gặp tôi, bây giờ nó là nhân vật lớn, tôi làm sao gặp nó được?"

Tô Lương Mạt khẽ lắc đầu, "Tôi thấy anh ta chỉ là thương nhân bình thường
mà thôi, phu nhân, Đông Kình biến mất đến bây giờ chỉ mới có mấy tháng,
nếu quả thật là anh ấy, sao có thể có bản lĩnh lập tức Đông Sơn tái khởi thế kia?"

"Mục đích tôi đến lần này, cô chắn hẳn rất rõ phải chứ?"

Tô Lương Mạt cười khẽ tự giễu, "Tất nhiên là rõ, mục đích của bác với cảnh sát đều giống nhau, các người đều cho rằng tôi là người phụ nữ thân cận nhất với Chiêm Đông Kình, vì vậy phải quen thuộc anh ấy đến nỗi liếc
nhanh liền có thể phân biệt thật giả, bất quá đều là muốn mượn miệng của tôi, chứng minh người kia là Chiêm Đông Kình mà thôi."

Trên mặt
Mạc Thanh vẫn duy trí ý cười như cũ, "Sau khi xảy ra chuyện ở Thái Lan,
có mấy lời, tôi với cô ngầm hiểu với nhau, tôi cũng không cần giả vờ ra
bộ dáng hoan nghênh Đông Kình có thể trở về, nếu như nó chết rồi, thì đó là mạng của nó, nếu như nó không chết, khiến tôi mỗi đêm không thể ngủ
an ổn được, vậy tôi sẽ nghĩ hết mọi cách để mình có thể ngủ an ổn."

"Phu nhân, những lời này bác không cần nói với tôi."

Mạc Thanh nhìn bộ dáng thờ ơ này của cô, "Lương Mạt, xem như tôi nhìn ra
rồi, chuyện này tám phần chính là các người đã thương lượng xong."

"Tùy bác nói thế nào cũng được."

"Nói như vậy, cô vẫn là muốn lựa chọn đối nghịch với tôi."

"Tôi nói anh ta không phải là Chiêm Đông Kình, là bác không tin."

Mạc Thanh nhìn cô chòng chọc một hồi lâu, đột nhiên kéo miệng cười ý vị
thâm trường, "Được, giúp tôi đi mở một chai rượu, cô đi ra ngoài đi."

Tô Lương Mạt đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc Mạc Thanh rời đi, trên mặt cũng không có biểu hiện ra tức giận quá rõ
ràng, nhưng Tô Lương Mạt biết người đàn bà này là xấu trong lòng, không
chừng đang có ý nghĩ xấu xa gì đây.

***

Trở lại Thanh Hồ Đường, Mạc Thanh đi vào đại sảnh, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Đường Khả đâu?"


"Phu nhân, không phải người bảo chúng tôi nhốt cô ấy vào Thiên Viện, không cho cô ấy đi ra ngoài sao?"

Mạc Thanh bừng tỉnh đại ngộ, kể từ sau khi Chiêm Đông Kình xảy ra chuyện ở
Thái Lan, Mạc Thanh nhận thấy sâu sắc rằng Đường Khả người này là vô
dụng, nhưng không có nhanh tay đến mức diệt trừ cô ta, mà là nhốt cô ta
lại.

Cũng là trên đường trở về, Mạc Thanh mới nhớ tới.

"Đi gọi cô ta tới."

"Dạ."

Không bao lâu, người giúp việc dẫn Đường Khả đến, thật cũng không làm khổ cô
ta, ít nhất có ăn có mặc có chỗ ở, nhưng Đường Khả cũng là người điên
khùng quen thói ăn chơi, sau khi bị giam lỏng vẫn cảm thấy sống không
bằng chết, lúc này khó khăn lắm mới được thả ra, vội vàng tiến lên, vài
ba bước quỳ rạp trước mặt Mạc Thanh, "Bác gái, bác bảo cháu làm cái gì
cũng được, chỉ là đừng nhốt cháu nữa."

"Tôi nào có nhốt cô," Mạc
Thanh đỡ cô ta đứng dậy, "tính tình cô thế này, ra khỏi cửa sẽ gây tai
họa, tôi như vậy cũng là vì muốn tốt cho cô."

"Bác gái, cháu nhìn thấy trên tivi..."

Mạc Thanh kéo cô ta đến bên cạnh, "Tôi cho cô ra ngoài, chính là vì chuyện này."

"Đó rõ ràng là Đông Kình mà, bác gái bác nói có đúng không?"

Mạc Thanh kéo tay Đường Khả, "Rốt cuộc có phải hay không, chỉ cần cô nói là được thôi."

Đường Khả giật mình, mặt mũi đầy khó tin, "Cháu?"

Mạc Thanh kín như bưng gật gật đầu.

***

Tô Lương Mạt ngồi trong đại sảnh Ngu Nhạc Thành, lúc một đám người đi vào, đều có thể cảm nhận được thanh thế hùng hùng dũng dũng.

Cô vô
thức ngẩng đầu lên, người đàn ông dẫn đầu mặc tây phục màu xám bạc,
đường cong rắn rỏi thẳng tắp phác họa vóc người với tỷ lệ gần như hoàn
mỹ, Tô Lương Mạt trừng mắt nhìn, vừa mới đứng dậy, liền nghe thấy đám
công tử bên kia mở miệng, "Chị dâu."

Đây thèm vào.

Tô Lương Mạt cũng không quay đầu lại đi thẳng vào bên trong.

Cô đi rất nhanh, không bao lâu liền bỏ xa đám người kia.

Chỉ là kể từ sau tối qua, Ngu Nhạc Thành còn muốn trở lại như trước kia là
không thể nào, Tô Lương Mạt cũng thủy chung phập phồng lo sợ, nhưng vì
cái gọi là "sợ cái gì cái đó liền tới", lời này một chút cũng không giả.

Lý Tư từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, "Lương Mạt, em thấy Mạc Thanh dẫn theo người đến."

Tô Lương Mạt đẩy ghế ra, trực tiếp đi thẳng đến phòng bao của Tô tiên sinh.

Hộ vệ trước cửa đã nhận được chỉ thị, mở cửa ra hiệu Mạc Thanh đi vào.

Tô tiên sinh ngồi trên ghế sofa, nhìn hai người tiến vào, hai mắt kèm thêm cái cằm thon gọn đều ngước lên, Mạc Thanh mang theo Đường Khả đến trước mặt người đàn ông, "Đông Kình, trở về Ngự Châu rồi, cũng không về thăm
nhà trước, con có còn đem người mẹ này để vào trong mắt không?"

"Lại thêm một người nữa đến nhận con, Tô tiên sinh, chẳng lẽ ngài với Chiêm
Đông Kình kia thực là từ một khuôn mà khắc ra?" Bên cạnh, một người
thanh niên anh tuấn trẻ tuổi lên tiếng.

Trong lòng Mạc Thanh là
biết, trên đời cho dù là có anh em sinh đôi, cũng sẽ có chỗ khác nhau,
chứ nói gì là hai người hoàn toàn xa lạ, nhưng cho dù tất cả mọi người
đều biết thì thế nào? Có vài dấu vết được che đậy quá hoàn hảo, kiên
quyết muốn nói đen thành trắng, người ngoài dường như cũng không có
cách.

Tô tiên sinh mắt sáng như đuốc nhìn về phía hai người, "Mẹ
của Chiêm Đông Kình, vậy cũng chính là phu nhân rồi, mới đến Ngự Châu,
định đến chào hỏi bà, không nghĩ tới bà lại đến tìm tôi trước."

"Đông Kình, giữa mẹ con chúng ta nhất định là có gì đó hiểu lầm."

Người đàn ông nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc trước mắt này, phảng phất
như có loại ảo giác, phía dưới tấm da người này có lẽ còn cất giấu một
người anh vô cùng xa lạ, Tô tiên sinh nghiêng người dậy, cầm ly rượu,
"Phu nhân, mời ngồi."

Lúc Tô Lương Mạt đi vào, người ngoài cửa không có cản cô.

Mạc Thanh vừa thấy cô tiến vào, đầu lông mày không khỏi cong lên, "Đông
Kình, còn nói không phải, vừa nhìn thấy chúng ta tới, Lương Mạt liền vội vã đến đây rồi."

Tô Lương Mạt không kìm lòng được thả chậm bước chân.

Tô tiên sinh lắc lắc ly rượu trong tay, "Là tôi bảo cô ấy tới, cô gái này
tôi thấy rất hứng thú, chỉ tiếc cô ấy chướng mắt tôi, tôi đang cố gắng
theo đuổi."

"Đông Kình," Mạc Thanh quét khóe mắt về phía Tô Lương Mạt, "con lại không biết cô ta? Hơn hai năm trước, chính là con tự tay
đưa cô ta vào trong tù."

Tô tiên sinh giật mình, cũng theo đó nhìn sang Tô Lương Mạt, "Cô từng ngồi tù?"

"Vâng."

"Vì sao vậy?"


"Bị một tên khốn đưa vào."

Khóe mắt Tô tiên sinh cong lên, quyến rũ ra nụ cười ma mị dụ hoặc lòng
người, "Vậy sao, vậy tên đàn ông cô nói thật đủ xấu xa rồi."

Mạc
Thanh nhìn hai người ở trên cái bàn lớn này diễn hí khúc sôi nổi cực kỳ, "Đông Kình, cái chết của ba con có liên quan đến Tô Khang, một cú điện
thoại của Tô Khang hại Tùng Niên mất mạng, Tô Khang chính là cha ruột
của Lương Mạt."

Tô Lương Mạt nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông
lạnh xuống, Mạc Thanh vừa nhìn, trong nháy mắt tóm được chút bất thường
này định bụng mở miệng, không ngờ Tô tiên sinh lại nói trước, "Tôi tôn
trọng bà, mới gọi bà một tiếng "phu nhân", gia phụ tôi khỏe mạnh, tôi
không hy vọng những lời này lại từ trong miệng người khác nói ra!"

Mấy chữ cuối cùng, nặng nề, bén nhọn mà hữu lực đập mạnh vào lòng tất cả mọi người.

Tô Lương Mạt chú ý thấy sắc mặt Mạc Thanh từ từ khó coi.

Lúc này, Đường Khả ngồi bên cạnh đứng lên, cô ta sáp lại gần bên người đàn
ông, "Đông Kình, anh ngay cả em cũng không nhận ra sao?"

Tô tiên sinh rõ ràng cũng không phải là người tốt tính, "Cút ngay!"

Đường Khả ngẩn người, trước kia Chiêm Đông Kình dù thế nào, cũng sẽ không ở
trước mặt mọi người làm cô ta mất mặt như vậy, Đường Khả đưa tay khoác
cánh tay người đàn ông, "Đông Kình, em là Đường Khả."

Bạn chơi
bên cạnh Tô tiên sinh cũng đều phát hỏa, "Tô tiểu thư, Ngu Nhạc Thành
của cô bị làm sao vậy, chúng tôi vào đây là để tiêu pha để chơi, cả ngày lẫn đêm có mấy người quái lạ đến nhận người thân, nếu cô thực sự không
che đậy nổi nữa, thì dứt khoát đi theo Tô tiên sinh đi, nếu không thì để chúng tôi ở đây chơi cho tận hứng, chuyện như vậy truyền đi, chỗ này
của cô sau này có muốn mở cửa làm ăn nữa không?"

Tô Lương Mạt chỉ đành phải cúi đầu, "Thật ngại quá."

Lời này thực tế là nói cho Mạc Thanh nghe, đồ ngốc cũng có thể hiểu, bà ta hướng Đường Khả nháy mắt.

Nước mắt Đường Khả chảy ra rất nhanh, giống hệt như cái vòi nước, "Đông
Kình, em biết là anh lại muốn ở cùng một chỗ với Tô Lương Mạt, nhưng mà
dù thế nào anh cũng không thể giả vờ như không quen biết em, cô ta ngồi
tù hai năm dù gì cũng đều là em ở bên cạnh hầu hạ anh, em đối với anh
quen thuộc, một chút cũng không thua kém cô ta."

Tô tiên sinh sa
sầm mặt mày, Đường Khả thấy thế, dứt khoát áp bộ ngực lên trên cánh tay
anh, "Chúng ta từng có thời gian tốt đẹp, anh quên rồi sao? Anh nói thân hình em đẹp, bộ ngực cũng là kiểu anh thích, anh không thích quá lớn,
vừa vặn một nắm tay..."

Tô Lương Mạt cảm giác thấy huyết áp thẳng hướng đánh lên tận óc, mặc dù biết mấy lời này của Đường Khả hơn phân
nửa là giả, cô vẫn là không kiềm chế được.

Ánh mắt tiếp xúc Mạc Thanh, Tô Lương Mạt gắng hết sức làm ra vẻ không liên quan tới cô.

Người bên cạnh Tô tiên sinh cười khì khì ra tiếng, "Em gái để tôi xem thử
xem, bộ ngực này của cô, ước chừng cũng là 32B chứ hả?"

Đường Khả ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thấy đáy mắt người đàn ông tràn ra phẫn
nộ, nhưng cô ta không dám lùi bước, chỉ đành phải mặt dày nói tiếp, "Em
đối với thân thể của anh, còn quen thuộc hơn cả thân thể chính mình,
giữa chân của anh có một cái bớt rất nhỏ, là ở bên đùi phải."

Khóe miệng Tô tiên sinh giật giật hai cái, vội vàng hướng mắt nhìn về phía Tô Lương Mạt.

Cô sớm đã tránh đi tầm mắt của anh, chỉ đem hàm răng cắn thật chặt.

Được, anh được lắm, muốn chết a, khốn kiếp, tên khốn kiếp!

Tô Lương Mạt ở trong lòng hung hăng mắng một trăm lần.

Tô tiên sinh ngửa đầu đem rượu trong ly rót vào miệng, "Cho nên cô là muốn tôi phải thế nào, bảo tôi ở trước mặt mọi người cởi quần xuống cho cô
xem, để cho cô biết tôi rốt cuộc có đúng là Chiêm Đông Kình hay không?"

Đường Khả đầy nước mắt, "Không cần xem em cũng biết, anh là Đông Kình."

Tô tiên sinh hất tay của cô ta một cái, Đường Khả không chú ý, không cẩn thận đụng phải bàn trà.

Trong mắt Mạc Thanh mang theo vài phần mập mờ, liếc nhìn khuôn mặt Tô Lương
Mạt, "Đường Khả, cô đối với Đông Kình thật đúng là hiểu rõ không sót cái gì."

Nói cái gì mà anh là Tô tiên sinh, nói cái gì mà giữa anh
với Tô Lương Mạt không quen biết nhau, đánh chết Mạc Thanh cũng không
tin.

Giao đấu với Tô Lương Mạt mấy lần, bà ta tất nhiên cũng hiểu rõ Tô Lương Mạt không phải là người có thể tùy tùy tiện tiện là đối phó được, Tô tiên sinh đưa mắt nhìn người đứng trước bàn trà, anh hướng Tô
Lương Mạt vẫy tay, "Cô sang đây."

Đường Khả đứng dậy, chỉ có thể co lại một góc.

Tô Lương Mạt đi qua trước người Mạc Thanh, người đàn ông níu lấy tay cô để cho cô ngồi xuống bên cạnh mình, "Cô ta nói đồ chơi kia, có dài hay
không đến bản thân tôi cũng không biết, hay là cô xem thử giúp tôi đi?"

"Anh điên rồi sao? Tôi làm sao xem giúp anh được?"

Tô tiên sinh khóa chặt tay Tô Lương Mạt, kéo cánh tay cô đến bên cạnh, "Cô sờ thử cũng được."

"Biến đi, vết bớt làm sao sờ ra được?"

"Đỡ cho bọn họ cứ ngày ngày tìm đến làm phiền tôi, cô dùng tâm là có thể sờ ra được ngay." Tô tiên sinh nói xong, kéo khóa quần tây của mình ra một khe nhỏ, trước mặt mọi người, Tô Lương Mạt chỉ nghĩ anh nói vậy là xong rồi, không ngờ sẽ làm thật ngay tại trận, anh lôi kéo tay Tô Lương Mạt, đem tay của cô nhét vào trong quần.

Tô Lương Mạt ngay lập tức liền chạm đến đồ chơi không nên chạm vào, cô hét lên sợ hãi, "Bệnh thần kinh, bỏ tôi ra."

"Như vậy không thể sờ được rõ ràng sao? Cô thò tay vào trong thử xem, hoặc là kéo mép quần ra cũng được."

Cánh tay Tô Lương Mạt căng lên thẳng băng, "Buông ra, nếu còn không buông ra tôi không khách khí với anh nữa."

"Tôi ngược lại muốn biết, cô làm cách nào không khách khí với tôi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui