Nhã Ái Thành Tính

Đêm nay Chiêm Đông Kình không cho Tô Lương Mạt rời khỏi phòng, hai người đều có tâm tư, không cách nào chợp mắt được.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Chiêm Đông Kình mở mắt, thức dậy ngồi bên mép
giường, Tô Lương Mạt tháo dây buộc tóc ra, ngón tay tùy ý vuốt vuốt đầu
tóc mấy cái rồi lại cột lên lần nữa, “Tôi bây giờ có thể về được rồi
chứ?”

“Không được,” Chiêm Đông Kình đi về phía phòng thay đồ, “Trước khi chuyện của ba tôi tra ra rõ ràng, cô sau này phải ở lại đây.”

Tô Lương Mạt hoảng hốt, “Làm sao có thể, tôi muốn trở về.”

“Có thể hay không không phải cô nói là được.” Chiêm Đông Kình đi vào phòng
thay đồ, cửa kéo sang một bên, Tô Lương Mạt nghe thấy bên trong truyền
tới tiếng xột xoạt.

Cô không thèm nghĩ ngợi đi tới, “Tôi có cuộc
sống riêng của tôi, hơn nữa tôi cũng không phải từng giây từng phút đều
nhìn thấy, tôi đảm bảo, chỉ cần tôi có tin tức hoặc gặp lại ông ấy, tôi
nhất định nói cho anh biết…”

Tô Lương Mạt vừa mới định bước chân
vào, đột nhiên nhớ tới đây là chỗ thay quần áo, nhưng mà muộn rồi, Chiêm Đông Kình cởi áo choàng tắm ra cả người chỉ còn mỗi cái quần lót, lấy
chiếc quần dài màu đen xỏ vào một chân, cô vội vàng xoay người, người
đàn ông lơ đãng, mặc xong quần đi ra ngoài, “Muốn đi cũng được, lúc tôi
bảo cô tới sẽ cho tài xế tới đón cô.”

“Không cần,” Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông lần nữa trở lại phòng ngủ, “Tôi có thể tự đến.”

Cô tất nhiên sẽ không vì một câu nói của Chiêm Đông Kình mà hiểu sai, bọn

họ dính líu với nhau tất cả là nhu cầu, đều là vì người thân nhất của
mình.

Tô Lương Mạt không ở lại lâu, tự ý mở cửa phòng đi ta
ngoài, hộ vệ bên ngoài lại đưa tay ngăn cản, đến khi Chiêm Đông Kình ra
hiệu một cái cô mới được rời đi.

Bắt taxi tới thẳng công ty, Tô
Lương Mạt cả ngày không có tâm trí làm việc, mấy lần rút di động muốn
gọi đến dãy số quen thuộc kia, lại tự mình cố kiềm chế.

Sau khi tan ca đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Tôn Liễn thấy Tô Lương Mạt ngơ ngác, đột nhiên chỉ tay, “Cậu xem, xe cảnh sát.”

Tô Lương Mạt theo cánh tay cô ấy nhìn lại, một người đàn ông trẻ tuổi từ
trên ghế lái bước ra, một thân cảnh phục nổi bật khí thế hiên ngang,
tuổi tác cũng tương đương Tô Lương Mạt, Tôn Liễn trừng lớn hai mắt,
“Wow, soái ca a.”

Tô Lương Mạt đứng yên tại chỗ bất động, Tôn
Liễn cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao đối với một người đàn ông có bộ dáng đẹp ai cũng không có khả năng miễn dịch.

Vệ Tắc bước nhanh tới, ánh chiều tà nghiêng nghiêng chiếu xuống cái bóng dài áp đảo đỉnh đầu Tô Lương Mạt, “Lương Mạt?”

Thấy cô ngẩn người, Vệ Tắc vô cùng tự nhiên giữ chặt tay cô, tầm mắt Tô
Lương Mạt rời khỏi bả vai Vệ Tắc, nhìn về phía xe cảnh sát đầu đường,
“Sao anh lại ở đây?”

“Đi, anh từ từ kể cho em.”


Tôn Liễn thấy thế, không ngừng khoát tay, “Đi đi, đi đi, tiểu nha đầu, xem mình ngày mai không trị chết cậu.”

Tô Lương Mạt ngồi vào xe cảnh sát, “Anh trở về Ngự Châu khi nào?”

“Vừa mới về, cậu anh nói bên này cần một người của mình, liền gọi anh trở về.” Vệ Tắc đặt tay phải lên tay lái, “Lương Mạt…”

“Hử?”

Anh nhìn chằm chặp cô hồi lâu, lời kế tiếp cũng không nói ra miệng, hai
người đi tới một nhà hàng có món Quảng Đông chính cống, Tô Lương Mạt
ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, ánh mắt lướt qua chiếc xe cảnh sát kia, trong
lòng dâng lên giễu cợt cùng vô lực khó tả.

Vệ Tắc gọi vài món, một thân chế phục càng khiến đường nét trên gương mặt anh kiên cường, “Làm sao vậy, bộ dạng cứ thơ thẩn.”

Tô Lương Mạt không thấy lạ, những lời này bị Tôn Liễn ở công ty hỏi không biết bao nhiêu lần.

Vệ Tắc đưa ly trà tới tay cô, “Anh ở bên ngoài lâu như vậy, giải quyết bao nhiêu vụ án, sau này trở lại Ngự Châu cuối cùng có thể muốn gặp liền
gặp được em rồi.”

Tô Lương Mạt đưa hai tay bưng cốc trà, Vệ Tắc uống một hớp, “Lương Mạt, có phải em có việc giấu anh không?”

“Không có.” Cô trả lời dứt khoát.

“Anh nghe cậu nói, gần đây em có qua lại với Chiêm Đông Kình?”

Hương vị khổ sở trong miệng Tô Lương Mạt từ từ lan ra, “Không phải em đi lại
với anhh ta, trước đây em với Tô Trạch gặp rắc rối rơi vào tay anh ta,

em gọi điện thoại cho cậu anh, muốn nhờ ông ấy nể giao tình với ba mà
cứu em, nhưng không có…”

Vệ Tắc nghe vậy, gương mặt tuấn tú phủ đầy khói mù, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Lương Mạt muốn nhẹ nhàng tránh đi, “Có khả năng liên quan tới chuyện ba em, vẫn may em bây giờ không sao.”

Thấy sắc mặt anh không tốt, Tô Lương Mạt cũng dịu giọng, “Vệ Tắc?”

Vệ Tắc đứng dậy, dứt khoát ngồi sang cạnh cô, anh đưa tay vòng lên bả vai
cô, Tô Lương Mạt cũng không tránh ra, thuận thế dựa vào anh, không có ai biết bọn họ là một đôi, lúc nhà Tô Lương Mạt gặp chuyện không may hai
người vừa mới xác định quan hệ, người lúc trước lui tới thân thiết đều
ra sức phủi bỏ sạch sẽ, chỉ có Vệ Tắc còn ở lại bên cạnh cô.

Nhưng Tô Lương Mạt biết, đó là vì Vệ gia vẫn chưa biết chuyện.

Hai người giống những đôi tình nhân bình thường ăn cơm xong thì đi dạo phố, Vệ Tắc đi ra ngoài là lái xe công vụ, nhất định phải đem xe giao trả
trong thời gian quy định, Tô Lương Mạt đi vào đồn cảnh sát với anh, vừa
đúng lúc Trương Chính Tụng làm việc bên ngoài trở lại.

Vệ Tắc gọi một tiếng ‘cậu’, tầm mắt Tô Lương Mạt rơi thẳng vào người đàn ông trung niên đối diện, “Chú Trương.”

Trương Chính Tụng ngoài miệng không nói gì, vẻ mặt vẫn tươi cười chào hỏi Tô
Lương Mạt, nhưng làm công việc này hai mắt đều rất cay độc, trong lòng
đã lên tiếng nghi vấn trước rồi.

Vệ Tắc lấy xe của mình trong ga
ra đưa Tô Lương Mạt về nhà, cuộc sống mấy ngày kế tiếp gió yên biển
lặng, Vệ Tắc mới trở lại Ngự Châu, có không ít công việc cần thiết phải
bổ sung tạm thời, khoảng chừng cuối tuần, Tô Lương Mạt sắp tan ca nhận
được điện thoại của Vệ Tắc, nói muốn đưa cô tới Hoan Lạc Đài.

Tôn Liễn nghe thấy xong nhất định muốn đi theo, Tô Lương Mạt nghĩ thầm lần

này Vệ Tắc mời cũng là đã lâu rồi chưa gặp bạn bè, tất nhiên là càng
đông càng vui.

Hai người sau khi tan ca đi xuống dưới lầu, xe của Vệ Tắc đã chờ ở đó.

Đám người trước tiên đi ăn cơm, sau đó hùng hùng hổ hổ chạy tới Hoan Lạc
Đài, nghe thấy cái tên này liền biết được là nơi như thế nào, đám Vệ Tắc sau khi cởi cảnh phục ra cũng không trốn thoát trói buộc trần gian, tìm thú vui đương nhiên muốn chọn chỗ tốt nhất.

Tô Lương Mạt với Tôn Liễn chờ anh trước cửa, cách đó không xa, Vệ Tắc đậu xe xong đang đi tới.

Một đoàn xe màu đen đột nhiên xuất hiện gây chú ý, cũng không dừng xe ở chỗ thích hợp, chiếc xe dẫn đầu đối diện Hoan Lạc Đài dừng hẳn, nhịp sống
về đêm rực rỡ tràn trề mới vừa rồi đột nhiên lặng ngắt, càng giống như
bị hắc ám vô hình kiềm nén bao phủ toàn bộ.

Tô Lương Mạt nhìn
thấy Chiêm Đông Kình bước ra khỏi cửa xe mở rộng đang đi về phía Hoan
Lạc Đài, quần dài màu đen bao bọc đôi chân thẳng tắp hữu lực, Vệ Tắc vọt lên một bước tới trước mặt Tô Lương Mạt, cô thấy anh đưa tay ra sau
lưng, làm ra tư thế muốn rút súng.

Tô Lương Mạt kịp thời đè lại
cổ tay Vệ Tắc, Chiêm Đông Kình đứng trước mặt Vệ Tắc, tất nhiên cũng chú ý tới động tác trong tay anh, một tay hắn đút trong túi quần, ánh mắt
tần ngần giữa hai người, vài người đồng nghiệp của Vệ Tắc thấy được cảnh này chạy nhanh tới đây, nguyên một đám sắc mặt ngưng trọng.

Tôn
Liễn không hiểu chuyện gì, chỉ biết ra sức nhìn Chiêm Đông Kình chăm
chú, gương mặt này thực sự là đẹp trai đến nỗi thần nhân cũng phải ghen
tỵ đó.

Tô Lương Mạt lôi kéo người bên cạnh, “Vệ Tắc.”

Vệ Tắc buông lỏng tay, lúc này mới từ từ khôi phục thần sắc.

Chiêm Đông Kình từ trên cao không rời mắt khỏi Tô Lương Mạt, “Hắn là gì của cô?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui