Nhã Ái Thành Tính

Nếu như lúc trước trong đầu Lưu Giản thực sự có ý niệm gì đó, vậy thì bây giờ trong nháy mắt này liền hoàn toàn dứt bỏ.

Hạnh phúc đầy tràn mang theo một chút chua xót này làm anh không đành lòng
buông tay, cũng chỉ có anh không đẩy Tô Lương Mạt ra, cũng chỉ có Tô
Lương Mạt ở lại bên cạnh anh, anh mới có thể có tư cách ôm cô như vậy.

"Lên xe đi, những người khác vẫn còn đang ở sòng bài chờ anh."

Lưu Giản cũng không lập tức buông cô ra, "Những ngày qua em cực khổ rồi."

"Em không thấy cực khổ." Tô Lương Mạt chống cái cằm giữa cần cổ Lưu Giản, "Đợi đến khi anh trở về, thì không cực khổ nữa."

Lưu Giản khẽ hôn đỉnh đầu Tô Lương Mạt, "Đi, về nhà."

"Ừ."

Mặc dù Lưu Giản được thả ra, nhưng bất kỳ lúc nào cũng phải tiếp nhận lệnh
mời đến đồn, vụ án này vẫn còn đang điều tra, Tương Hiếu Đường tất nhiên là một chút thư giãn cũng không thể có.

Sòng bài làm ăn càng lúc càng hưng thịnh, cũng không vì chuyện của Lưu Giản mà bị ảnh hưởng bao
nhiêu, trong mắt khách nhân làm gì quan tâm đến mấy cái này, tiêu khiển
giải khí không có tội, có ai dám tìm bọn họ gây rắc rối.

Tô Lương Mạt đã sớm đặt khách sạn, đón Lưu Giản trở về sòng bài chỉnh đốn sạch
sẽ, đoàn người liền đến khách sạn ăn cơm, đều là người trong nhà, là
thuộc hạ của Lưu Giản với Tô Lương Mạt.

Lưu Giản bị rót cho mấy
ly rượu rồi, đám của Thụy đều ngồi trên cùng một cái bàn, "Giản ca, lúc
này may nhờ có Lương Mạt, vì chuyện của anh người cũng gầy rộc đi rồi."

Lưu Giản câu nệ nhẹ chạm ly với Tô Lương Mạt, khóe miệng anh mang theo ý
cười, ánh mắt đây thâm ý, "Tôi với cô ấy không cần nói cảm ơn, những gì
cô ấy làm vì tôi, tôi đều ghi nhớ trong lòng."

Tô Lương Mạt theo đó thoáng cười nhẹ, Thụy ở bên ồn ào, "Yo, ngọt ngào như vậy, thật làm chúng tôi ghen tỵ chết đi."

Mọi người cũng bật cười ha hả, Tô Lương Mạt cũng để mặc bọn họ quậy phá,
mấy ngày nay mỗi người đều mệt mỏi, tinh thần bị kéo căng vất vả lắm mới được thả lỏng chút ít, hơn nữa thời gian nhàn nhã như vậy Tô Lương Mạt
cũng rất hưởng thụ, hai tay cô không khỏi nắm chặt, nghĩ đến lúc đó đâm
Chiêm Đông Kình một dao kia.

Tô Lương Mạt không nhịn được thất
thần, nếu như tình yêu thật như lời cô nói là hành hạ lẫn nhau như vậy,
sớm muộn tinh thần cô sẽ có ngày hỏng mất, cái loại nồng nặc mùi máu
tươi đó vẫn còn quanh quẩn trước cánh mũi không chịu tán đi, cô khẽ
ngẩng đầu thấy Lưu Giản đang tiếp nhận rượu mời, Tô Lương Mạt cảm thấy
những ngày tháng này thật tốt, nếu như, nếu như có thể cứ tiếp tục duy
trì như vậy, không có người nào ác ý phá hoại, cũng không xảy ra chuyện
gì ngoài ý muốn, như vậy...

Lý Đan đưa tay huých nhẹ cánh tay cô, "Sao vậy?"

Tô Lương Mạt lắc lắc đầu, "Uống ít rượu, đầu óc có chút lơ mơ."

Suy nghĩ vừa rồi bị Tô Lương Mạt thu lại ngay lập tức, con người lúc còn
sống, làm gì có khả năng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?

Lưu Giản cạn một ly rượu, sau đó ngồi trở lại bên cạnh Tô Lương Mạt.

Thụy lại bắt đầu ồn ào, "Uống ly rượu giao bôi đi? Hôn lễ chưa hoàn thành, hôm nay bổ sung nghi thức, thế nào?"

"Thụy, đừng làm loạn." Tô Lương Mạt cười cười nói một câu, nhưng cũng không có tận lực cản trở, Lý Đan rót đầy ly rượu cho hai người, "Uống một ly đi, gần đây thật nhiều chuyện xúi quẩy, xung hỉ xung hỉ."

Lưu Giản
nghiêng ngươi qua, đôi mắt đào hoa mỉm cười liếc nhìn Tô Lương Mạt trước mặt, anh giơ tay lên, Tô Lương Mạt cũng cầm lấy cái ly, cánh tay hai
người giao nhau, đều tự đưa ly rượu tới bên miệng mình, Tô Lương Mạt
uống ít rượu, sắc mặt đỏ hồng, lúc này thật giống hoa mai đào rực rỡ,
Lưu Giản một hơi uống cạn rượu trong ly, vết rượu trượt qua miệng Tô
Lương Mạt, sắc môi lấp lánh.

Anh kiềm nén không được tiến lại gần khẽ hôn nhẹ lên miệng cô, Tô Lương Mạt không có tránh đi, đáy mắt tràn
đầy ý cười bình thản.

Lý Đan dẫn đầu vỗ tay, "Thành lễ, đưa vào động phòng."

Tô Lương Mạt hất tay cô ấy ra, "Lộn xộn."

Lưu Giản đặt cái ly xuống bàn, "Anh đi toilet chút."

Trong phòng bao quá ồn ào, Lưu Giản đi ra ngoài muốn hút điếu thuốc, đứng tựa ở nơi rộng rãi vắng người nhìn xuống cảnh đêm dưới lầu, anh suy nghĩ
xuất thần, cho đến khi có người đến gần bên cạnh mình, lúc này mới phát
giác.

Nghiêng đầu vừa nhìn lại là Tống Các.

Dáng vẻ Lưu Giản lười biếng, ánh mắt vẫn ném về phía đằng xa, "Đi cùng Chiêm Đông Kình đến à? Thật trùng hợp."

"Không, đêm nay là tự tôi tới đây, Kình thiếu bị thương nhẹ."

Lưu Giản cười lạnh một tiếng, "Hắn cũng có lúc bị thương?"


"Đó là tất nhiên, Kình thiếu cũng là người, chỉ có điều người bình thường
không đến gần ngài ấy được, lần này lại bị thua thiệt."

Lưu Giản không phải nghe không hiểu thâm ý trong lời Tống Các, anh giương mắt nhìn về phía Tống Các.

"Vốn dĩ chúng tôi là có cơ hội vặn ngã ngài, nhưng Tô tiểu thư vì giúp ngài
lấy lại cuộn băng ghi hình kia mà đâm Kình thiếu bị thương, lại là trong tình huống Kình thiếu hoàn toàn không có phòng bị, dao găm còn gần như
đâm thủng bụng, ngài nói Tô tiểu thư có phải rất hung ác không?" Tống
Các nói đến đây, có chuyện gì có thể khiến một người đàn ông không hề đề phòng? Lại là trong tình huống như thế nào, nơi khác không đâm, lại đâm vào bụng Chiêm Đông Kình?

Thanh âm Lưu Giản mang theo khí lạnh, "Băng ghi hình gì?"

"Đương nhiên là thứ bất lợi với ngài," Tống Các nhớ lại cảnh tượng vừa rồi đi
ngang qua cửa phòng bao, vì ăn mưng Lưu Giản trở lại, những người này
lại chơi đùa thỏa sức, mà Chiêm Đông Kình lúc này hành động vẫn còn bất
tiện, "là toàn bộ quá trình Tương Hiếu Đường giao dịch mua bán vũ khí,
Tô tiểu thư cũng xem qua rồi."

"Cậu nói với tôi những lời này là có ý gì, muốn cho tôi biết, tính mạng của taôi là Lương Mạt bán đứng thân thể đổi về được?"

Tống Các cảm thấy được đáy mắt Lưu Giản cuồn cuộn nộ khí, hắn khẽ lắc đầu,
"Cũng không phải vậy, Tô tiểu thư có nguyên tắc làm việc của mình, vì
vậy mới đâm Kình thiếu bị thương không phải sao? Nhưng ngài cũng đừng
hiểu lầm, Kình thiếu không có dùng thủ đoạn gì kịch liệt, cô ấy đến
Thanh Hồ Đường, quả thật là vì ngài mà cam tâm tình nguyện."

Lời đã nói đến nước này, Tống Các cũng không cần nói thêm gì nữa, "Tôi còn có khách, xin lỗi không tiếp được nữa."

Lưu Giản nhìn bóng dáng hắn rời đi, đầu thuốc trong tay anh đưa đến bên
miệng, tay phải chống cằm nhìn chằm chằm phía đằng xa một hồi lâu, vui
mừng lúc nhìn thấy Tô Lương Mạt khi ra ngoài giờ đây hoàn toàn bị đánh
nát, Lưu Giản gảy nhẹ tàn thuốc, cửa sổ đối diện mở rộng, khói thuốc
thưa thớt bay ra ngoài rồi lại bổ nhào ngược về phía anh, Lưu Giản bóp
tắt thuốc lá, vỗ vỗ hai vai với đầu tóc rồi không hề quay đầu đi thẳng
trở lại phòng bao.

Lúc Lưu Giản ra khỏi khách sạn uống đến say
mèm, Tô Lương Mạt đỡ anh một đường đi ra ngoài, tài xế giúp đưa Lưu Giản vào chỗ ngồi sau xe.

Lưu Giản kéo một bên cổ áo, Tô Lương Mạt ra hiệu tài xế mở cửa sổ, cô ngang nhiên chồm tới giúp anh cởi bỏ cúc áo
trên cùng, "Ai bảo anh uống nhiều như vậy."

Lưu Giản nheo mắt phượng hẹp dài, một hồi lâu sau khẽ kéo mi mắt nhìn Tô Lương Mạt trước mặt, "Anh vui."

"Đều là anh em thuộc hạ, cũng không biết ý tứ rót cho anh như vậy."

"Còn chưa có kết hôn mà, em đã đau lòng rồi?" Lưu Giản xoa từng đầu ngón tay Tô Lương Mạt, anh vươn cánh tay ôm cô vào trong ngực, "Lương Mạt, những ngày anh không có ở đây, không có ai làm khó dễ em chứ?"

Tô Lương Mạt lắc đầu, "Không có."

"Anh không ngờ rằng mình có thể ra ngoài nhẹ nhàng như vậy, thật sự đã làm khổ em."

Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn anh, "Bây giờ bị làm sao à, đột nhiên khách khí như vậy?"

Bàn tay Lưu Giản nhẹ vỗ trên vai cô mấy cái, "Anh cho rằng một cơ hội tốt
như vậy, Chiêm Đông Kình chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha."

Tô Lương Mạt thấy trong đôi con ngươi Lưu Giản hằn lên tia máu, ở trong
đồn cảnh sát mấy ngày khẳng định chịu không ít tội, mọi chuyện dù sao
cũng đã qua, cứ làm cho anh bớt phiền lòng một chút đi, "Việc này anh ta không dám trắng trợn xen vào, bây giờ tất cả mọi người tránh không kịp, vụ nổ vốn chính là anh ta gây ra, anh ta còn không phiền dây lửa vào
người mình sao."

Lưu Giản không nói gì nữa, gối đầu lên vai Tô Lương Mạt nhắm mắt lại.

Tài xế đưa anh về nhà, Tô Lương Mạt đỡ anh dậy định đi vào, Lưu Giản chống
cửa xe tự mình đi xuống, "Em cũng về nghỉ sớm đi, anh vẫn chưa có say
đến đường cũng không đi được."

Tô Lương Mạt giữ chặt tay Lưu Giản, "Cứ để em đưa anh vào đi."

Lưu Giản đúng lúc rút tay ra, "A Sâm, đưa Lương Mạt về."

"Dạ."

Tô Lương Mạt nhìn bóng lưng anh thấp thoáng đi vào biệt thự, tài xế gọi cô, lúc này cô mới hoàn hồn ngồi vào xe.

***

Thanh Hồ Đường.

Chiêm Đông Kình mặc đồ ở nhà rộng thùng thình từ trên cầu thanh chậm rãi đi
xuống, Mạc Thanh đang ở trong khách xem tivi, nghe thấy tiếng bước chân
của hắn ngẩng đầu lên, "Bác sĩ Trần nói con bị thương?"

"Chút vết thương nhỏ."

"Vết thương nhỏ mà cần phải khâu lại, con là phải thấy tận xương mới biết lợi hại."

Đường Khả ở bên cạnh ném trái cây mới gọt được một nửa xuống, "Đông Kình, anh không sao chứ? Ai đâm anh bị thương?"

Mạc Thanh tức giận nói, "Hơn nửa đêm có kẻ xông vào cũng không biết, cho dù có thần thông quảng đại thế nào, đối phương có thể dễ dàng dùng dao đâm lên người con sao?"


Chiêm Đông Kình ngồi xuống ghế sofa, bàn tay không khỏi xoa nhẹ miệng vết thương, Đường Khả thấy thế vội vàng tiến
lên, đưa tay thò sang thăm dò phía dưới phần bụng hắn, mặt mày Chiêm
Đông Kình lạnh lẽo, lúc hất tay cô ta ra động chạm đến miệng vết thương, sắc mặt người đàn ông càng phát ra xanh mét, "Cô là phụ nữ, làm cái gì
đó?"

"Em chỉ muốn nhìn xem anh bị thương ở đâu."

Mạc Thanh buồn cười nhìn nhìn hai người, "Được rồi được rồi, mẹ thấy thương thế
kia tám phần là con cam tâm tình nguyện nhận lấy, nếu đã như vậy liền
nhịn cho mẹ."

"Thấy Hàn Tăng với Tống Các không?"

"Không phải nói Tống Các thay con đi nói chuyện làm ăn à?"

Chiêm Đông Kình nghe vậy, giống như bừng tỉnh đại ngộ không nói thêm gì nữa.

Mạc Thanh vừa xem tivi, vừa lơ đãng mở miệng, "Đông Kình à, gần đây trong bang hội có phải có vài khoản giao dịch lớn không?"

"Mẹ, mẹ đã sớm không quản chuyện trong bang hội rồi."

"Đó là lúc ba con vẫn còn, bây giờ mẹ nhìn con như vậy cũng đau lòng, sau
này mỗi chuyện trong Đường khẩu để mẹ giúp con quản lý vậy."

Chiêm Đông Kình lui người ra sau, vùi mình lên ghế sofa mềm mại, "Mẹ, mẹ ở
nhà hưởng thanh phúc thật tốt, có thời gian đi ra ngoài chơi bài với
người khác, đừng vướng mắc cái tâm tư này nữa."

"Mẹ là sợ con kiệt sức."

"Con còn trẻ, càng cần phải rèn luyện."

Đường Khả cũng nhảy vào nói chuyện, "Đúng vậy bác gái, sau này bác thấy nhàm chán cháu có thể cùng bác đi dạo phố."

Mạc Thanh chuyên chú nhìn màn hình tivi, cũng không có đáp lời.

Trên tin thời sự đang phát tin tức Lưu Giản được thả ra, Chiêm Đông Kình chỉ cảm thấy miệng vết thương bị rách ra hình như càng đau, cảm giác bén
nhọn nhói nhói liên tục khuếch tán vào trong cơ thể, không có cách nào
tiêu trừ.

***

Tô Lương Mạt ngày hôm sau đến sòng bài đợi tới chín giờ vẫn là không thấy Lưu Giản đến.

Ra khỏi phòng nghỉ lại thấy Tống Các.

Tô Lương Mạt xoay người rời đi.

Tống Các đuổi theo hai bước, "Tô tiểu thư."

"Chuyện gì?"

"Tôi muốn nói lời xin lỗi với cô."

Tô Lương Mạt dừng bước, "Xin lỗi cái gì?"

"Hôm qua ở khách sạn tôi nhìn thấy các cô vì Lưu Giản ăn mừng, cô cũng biết
đấy, cô đâm lão Đại của chúng tôi một dao kia cũng không nhẹ, tôi thấy
các người vui vẻ như vậy, cho nên tôi nói với Lưu Giản mấy câu."

Sắc mặt Tô Lương Mạt lập tức ảm đạm thâm trầm, "Anh đã nói gì?"

"Cô đừng khẩn trương, tôi chưa nói gì khác, chỉ nói chuyện cô đâm Kình thiếu bị thương thôi."

"E là không chỉ vậy." Nếu nói Tống Các không có ở bên trong thêm chút mắm dặm chút muối, đánh chết cô cũng không tin.

"Tôi là nghĩ ngay cả lão Đại của chúng tôi cũng không truy cứu, chuyện này
tôi là nên giấu giếm không cần nói cho Lưu Giản, nhưng lúc đó nhất thời
không nhịn được." Tống Các nói một cách hoàn toàn vô tội, Tô Lương Mạt
nhớ đến tối hôm qua Lưu Giản hỏi cô những lời kia, rốt cuộc, anh vẫn
không có trực tiếp hỏi thẳng cô.

"Chiêm Đông Kình sao rồi?"

Tống Các không ngờ Tô Lương Mạt sẽ có lòng tốt nhắc tới Chiêm Đông Kình như
vậy, "Khâu mấy mũi, miệng vết thương không sâu, ngài ấy không nói là do
cô đâm, nhưng trừ cô ra còn có thể là ai?"

"Vì sao?" Tô Lương Mạt nghiêng đầu nhìn hắn.

"Thanh Hồ Đường nơi đó nếu không phải là cực kỳ quen thuộc không có người nào
có thể vào được, có thể đâm ngài ấy một dao, còn có thể khiến ngài ấy
không nói một tiếng, cũng không còn người nào khác." Tống Các phân tích
đạo lý rõ ràng, cũng chỉ có Hàn Tăng kia đại quê mùa, nghe thấy Chiêm
Đông Kình bị đâm bị thương lại nghĩ đến có phải do bên kia phái đặc công tới hay không.


Vừa rồi Tô Lương Mạt hỏi thương thế Chiêm Đông
Kình, thực tế là muốn đâm Tống Các mấy câu, không ngờ bị hắn ngắt lời
một phen như vậy, Tô Lương Mạt ngay cả bản thân mình muốn nói cái gì
cũng đều quên hết.

"Đừng có chuyện gì cũng tính lên trên đầu tôi, sao anh không nói là kẻ thù của anh ta quá nhiều đi?"

Tống Các cười khẽ, "Có lẽ vậy."

Tô Lương Mạt xoay người đi xuống sòng bài, cho đến giữa trưa mới thấy Lưu
Giản đến, cô đi tới đứng bên cạnh anh, "Tỉnh rượu rồi?"

Lưu Giản đưa ngón tay ấn đầu lông mày, "Anh đâu uống bao nhiêu."

"Còn nói nữa, đi đường cũng không ra hình thù gì cả." Tô Lương Mạt cùng Lưu
Giản đi lên tầng hai, cô nhìn chằm chằm gò má người đàn ông hồi lâu,
"Lưu Giản, có phải anh biết chuyện băng ghi hình rồi không?"

Lưu Giản nhìn cô, "Em không muốn anh biết, thì anh cũng không biết."

"Không phải không muốn anh biết," Tô Lương Mạt đối diện tầm mắt anh, "nhưng nếu như anh đã biết, vì sao không mở miệng hỏi em?"

"Anh tin em."

"Cho dù là tin tưởng, đã xảy ra chuyện gì anh không muốn biết sao? Huống hồ
hôm qua anh hỏi những lời đó rõ ràng là muốn khơi gợi đề tài này để em
nói với anh, Lưu Giản, quan hệ của anh với em như thế nào, có gì anh
không thể hỏi thẳng em sao?" Ngữ điệu Tô Lương Mạt chân thành, Lưu Giản
buông thỏng mi mắt, "Anh không hỏi, không phải là tốt nhất ư? Một khi
hỏi ra miệng, phần tín nhiệm kia liền bị phá hỏng."

"Nhưng em không muốn anh phải nhẫn nhịn như vậy."

Trong lòng Lưu Giản phảng phất như bị một tảng đá lớn đè lên, "Vậy em đối với anh thì sao? Chuyện Tô Uyển chẳng lẽ em một chút cũng không giận anh?
Nhưng em lại nói bỏ đi, còn không phải vì sợ anh không vui sao?"

Tô Lương Mạt khẽ mở miệng, nhưng lại á khẩu không trả lời được.

Hai người đều trầm mặc, hai tay Tô Lương Mạt nắm chặt lan can nhìn xuống
dưới lầu, Lưu Giản thở dài, sau đó ôm cô vào trong ngực, "Không tranh
cãi nữa, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, hơn nữa em là vì tốt cho
anh."

Cho dù Lưu Giản cũng đã nhận ra rằng, lúc hai người chính
thức ở bên cạnh nhau không có giống như tưởng tượng lúc trước của anh
vậy, lúc trước chưa ở cùng một chỗ, luôn cho rằng muốn thiên trường địa
cửu ở cạnh nhau lâu dài rất dễ dàng, anh bị Tô Lương Mạt hấp dẫn, vì vậy tất cả hào quang trên người cô anh đều thích. Anh lại không ngờ rằng có nhiều thứ lại do trời sinh, lúc chưa thân mật sẽ nhìn không thấu, cũng
là bởi vì chung đụng, những mâu thuẫn cùng không phù hợp kia mới có thể
lộ rõ, nhưng cho dù là như vậy, Lưu Giản vẫn là lựa chọn nắm chặt tay Tô Lương Mạt.

Nguyên nhân rất đơn giản, anh chờ đợi gần hai năm, bây giờ lại nói rằng không thích hợp, hình như cũng đã quá muộn.

Không có cách nào hòa hợp, anh sẽ nghĩ cách mài sát cho vừa khít.

Tô Lương Mạt vốn là muốn đem chuyện đêm đó nói lại mười phần nguyên vẹn
cho Lưu Giản biết, bây giờ thấy thái độ cùng giọng điệu anh như vậy, cô
cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng không lên tiếng.

***

Bến
tàu của Tương Hiếu Đường bên này bị phong tỏa, hơn nữa trong thời gian
ngắn không thể vận hành lại bình thường, mặc dù dưới Đường khẩu còn mấy
bến tàu, nhưng Lưu Giản lúc này là đối tượng hoài nghi trọng điểm của
cảnh sát, gần như là anh đi đến đâu cũng có người bám đuôi theo tới đó,
vì tránh đi tai mắt, nhiều chuyện làm ăn giao dịch chỉ có thể tạm thời
để qua một bên.

Nhưng lổ hỗng mấy ngày nay đã làm Tương Hiếu
Đường tổn thất nghiêm trọng, hơn nữa thêm áp lực của dư luận, khi Tô
Lương Mạt biết được có lô hàng không thể đi qua, không khỏi lo lắng.

Lưu Giản suy tính đủ đường, nói với Dương Lộ, "Nghĩ cách chuyển đi."

"Lão Đại, vận chuyển bằng đường bộ nguy hiểm rất lớn, gần như mỗi trạm kiểm
soát đều bị tra xét, khả năng duy nhất chỉ có đường biển."

"Đường biển cũng không được, nếu như lại có một bến tàu xảy ra chuyện, Tương
Hiếu Đường muốn thoát thân thật rất khó khăn, ai sẽ tin những thứ này
đều là trùng hợp?"

"Vậy bây giờ làm thế nào?"

Đầu Lưu Giản cũng là muốn nổ tung, anh nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, "Tôi thấy chỉ có thể mượn địa bàn của kẻ khác."

"Lão Đại, Chiêm Đông Kình bên kia là tử địch của chúng ta, Tứ Phong Đường bị hắn nuốt trọn, còn lại ai chịu cho chúng ta mượn đường?" Dương Lộ cảm
thấy Tương Hiếu Đường đã đi vào ngõ cụt, lúc này cho dù là Lưu Giản đã
ra mặt, nhưng chuyện trên phương diện làm ăn cũng bị kẻ khác chèn ép sít sao.

"Em có một ý kiến, không biết có được hay không." Tô Lương Mạt trầm mặc hồi lâu chen vào một câu.

"Ý kiến gì?"

"Cứ tiến hành trên địa bàn của Chiêm Đông Kình, chúng ta hoạt động bí mật,
lúc trước em từng trông coi bến tàu cho anh ta, không có ai quen thuộc
nơi đó hơn em, kể cả quá trình hàng hóa đưa vào cảng cùng với xe vận tải xuất phát từ đâu em đều biết, chúng ta chỉ cần cho người tìm cách ở
trên tàu của anh ta đem hàng hóa đánh tráo trước, rồi nhớ kỹ biển số xe, đến lúc đó cướp đi, nơi xảy ra chuyện cũng là địa bàn của anh ta, không cần chúng ta phải gánh trách nhiệm." Như vậy xem ra, những gì Chiêm
Đông Kình đã từng dạy dỗ cô, cô quả nhiên đều nhất nhất dùng tới.

Dương Lộ vừa nghe, lời nói thống khoái, "Tôi thấy được!"

"Không được!" Lưu Giản lại phản đối, "Quá nguy hiểm."

"Làm việc gì mà không có nguy hiểm chứ, mở sòng bài còn mạo hiểm nữa là." Tô Lương Mạt biết rõ Lưu Giản cố kỵ điều gì, "Yên tâm, bình thường Chiêm
Đông Kình rất hiếm khi đích thân đến bến tàu, ngay cả khi gặp phải, em
cũng có cách ứng phó, nhiều người như vậy anh ta không thể nào nhận ra

em được."

"Em cho rằng đây là chuyện nhỏ chỉ nói chơi? Chỗ đó có thể để em nói vào là vào được?"

Tô Lương Mạt lại có mười phần nắm chắc, cô đi tới bên cạnh Lưu Giản, "Lúc
đó khi ba em vẫn còn ở trại an dưỡng, em với Thẩm Tâm Lê đã thực hiện
giao dịch, cô ta bảo em giúp cô ta trộm một xe hàng của Chiêm Đông Kình, em nghĩ cách trà trộn vào đó, cũng thành công trộm hàng đi."


Lương Mạt không có nói với Lưu Giản, một khắc cuối cùng, cô bị Chiêm
Đông Kình nhận ra được, khiến cô thất bại trong gang tấc.

Nhưng cô tin lần này mình sẽ không có đen đủi như vậy, hơn nữa chỉ cần chuẩn bị thật đầy đủ, chắc hẳn không có vấn đề.

Cho dù như vậy, Lưu Giản vẫn là không đồng ý.

Tô Lương Mạt liếc mắt sang Dương Lộ, ra hiệu hắn đi ra ngoài trước, đợi
đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tô Lương Mạt lúc này
mới mở miệng, "Tương Hiếu Đường không kéo nổi rồi, mặc dù tiền không là
vấn đề, nhưng hàng hóa từ trước đến giờ còn quan trọng hơn tính mạng,
chúng ta cứ trốn tránh như vậy, người bên ngoài thật sẽ cho rằng Tương
Hiếu Đường là không tránh khỏi sụp đổ."

"Nó quan trọng hơn nữa cũng không quan trọng bằng em." (Chipchip: Êm sẽ coi như anh đang nói với êm dzạ!!! -_-)

"Em sẽ cẩn thận mà, nếu như em không thể thay anh giải quyết vấn đề, sau
này làm sao có thể hy vọng chúng ta có thể nương tựa lẫn nhau? Em không
muốn anh từng giây từng phút điều nghĩ đến đầu tiên là bảo vệ em, em
muốn chính là vào lúc anh khó khăn em có thể cùng anh đối mặt."

Sắc mặt Lưu Giản đông lạnh, anh ngước mắt lên nhìn, cuối cùng bị những lời
này của Tô Lương Mạt thuyết phục, "Anh sẽ tiếp ứng em đầu tiên."

"Được."

Sự việc tất nhiên cũng không đơn giản giống Tô Lương Mạt nói, trước khi
tiến hành còn cần lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ, đêm đó hành động, Tô
Lương Mạt chỉ dẫn theo Lý Đan, sợ bị thuộc hạ của Chiêm Đông Kình nhận
ra, Tô Lương Mạt với Lý Đan còn phải hóa trang thật tỷ mỷ.

Tô Lương Mạt lái xe theo đoàn xe đi vào bến tàu, Lý Đan thì ngồi bên ghế phụ.

Phía trên đồng hồ xe có đặt giấy thông hành, trên cổ hai người cũng đeo thẻ ra vào.

Lý Đan nhìn quanh bốn phía, liếc mắt liền nhìn thấy Tống Các.

Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, Tô Lương Mạt hạ thấp mi mắt, "Đừng sợ, trấn định một chút."

Lý Đan gật đầu, bến tàu bên này đã đâu vào đấy đang bắt đầu chuẩn bị dỡ
hàng chuyển đi, có mấy chiếc xe tải đều của của Tương Hiếu Đường lẫn
vào, Tô Lương Mạt nắm chặt tay lái, chợt nghe thấy một hồi tiếng còi xe
từ bên ngoài truyền đến.

Cô vô thức nhìn ra bên ngoài, lại nhìn
thấy xe của Chiêm Đông Kình đang thong thả chạy ngang qua, sau khi dừng
hẳn tài xế xuống mở cửa xe cho hắn, Tống Các vội vàng từ đằng xa đi tới, "Kình thiếu, sao lại tới đây, vết thương của ngài..."

"Tôi đi ngang qua, đến xem thử."

Vết thương của Chiêm Đông Kình rõ ràng vẫn chưa lành hẳn, đi đường không
nhanh giống như bình thường, Tống Các chỉ vào hàng trên tàu, "Đang kiểm
tra, xác định không sai thì bắt đầu dỡ xuống."

Chiêm Đông Kình gật đầu, "Tất cả đều bình thường chứ?"

"Yên tâm, đều bình thường."

Tô Lương Mạt thấy có người cạy cái rương ra kiểm tra, bình thường hàng hóa đều chỉ là kiểm tra bên ngoài, xe xếp thành hàng dài chờ chở hàng,
Chiêm Đông Kình đi đến trước bến tàu, tên tiểu đệ phía trước hướng về
phía Tống Các, "OK."

Tống Các gật đầu, "Chuẩn bị chuyển hàng đi."

Lý Đan thở ra, cửa đầu tiên xem như qua.

Cũng không ngờ, thanh âm của Chiêm Đông Kình đột nhiên xuất hiện, "Hay là cứ mở hết ra xem thử đi, dù sao thời gian cũng không gấp."

Tô Lương Mạt giật mình, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng này của Chiêm Đông Kình cũng không giống là phát hiện ra cái gì khác thường, chẳng lẽ đêm nay chỉ có thể coi là bọn họ xúi quẩy?

Tống Các cũng không ngờ Chiêm Đông Kình sẽ nảy ra ý định này, "Kình thiếu, như vậy quá mất thời gian."

Tô Lương Mạt đột nhiên nhớ tới, lần đó lúc cô giúp Thẩm Tâm Lê cướp hàng
Chiêm Đông Kình gọi điện thoại cho cô, cô đưa tay rút điện thoại trong
túi áo ra, không nghĩ ngợi ấn lấy số điện thoại Chiêm Đông Kình gọi đi.

Di động của người đàn ông đột nhiên vang lên, Chiêm Đông Kình lấy ra vừa
nhìn, rõ ràng không tin Tô Lương Mạt sẽ gọi điện thoại cho mình, thần
sắc hắn lơ ngơ, sau đó khoát khoát tay với Tống Các, "Nhanh chuyển hàng
đi."

Hắn nhận máy rồi đi lên phía trước, "Lương Mạt."

Tiếng nói Chiêm Đông Kình xuyên qua, truyền tới lỗ tai hai người trong ghế lái, Tô Lương Mạt lại duỗi tay cắt đứt điện thoại.

Chiêm Đông Kình alo mấy tiếng, phát hiện điện thoại đã bị ngắt.

Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm màn hình, chẳng lẽ Tô Lương Mạt là gọi nhầm?

Nhưng trong tình huống thế nào có thể khiến cô bấm số điện thoại của mình?

Chiêm Đông Kình gọi lại, Tô Lương Mạt trước đó đã chuyển sang chế độ im lặng, điện thoại di động ở trong lòng bàn tay phát ra màu xanh lam u ám, Tô
Lương Mạt cũng không thèm liếc nhìn, cô giương mắt lên khẩn trương nhìn
đống hàng hóa kia chằm chằm, Lý Đan thì đưa mắt nhìn bóng dáng Chiêm
Đông Kình đứng dưới đèn đường.

Bi thương, cô tịch, dường như lại mang theo một chút chờ mong rồi lại hiển lộ cả khao khát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui