Giống như, là muốn để Chiêm Đông Kình từ từ quen dần loại cảm giác bị coi thường vứt bỏ này.
Tống Các đứng bên cạnh, "Kình thiếu, đi thôi, phu nhân biết chuyện ở nhà rất lo lắng cho ngài."
Lưu Giản ngồi bên cạnh ghế lái, Tô Lương Mạt lái xe, anh mở rộng cửa sổ xe
rồi nheo đôi con ngươi lười biếng, "Lương Mạt, anh phát hiện ra em đối
phó Chiêm Đông Kình càng lúc càng biết tìm đúng phương pháp."
"Không biết anh nói cái gì." Tô Lương Mạt chuyên tâm nhìn đường phía trước.
"Thật ra em chắc hẳn cũng có thể nhìn ra đúng chứ, ánh mắt hắn nhìn em..."
Tô Lương Mạt cắt đứt lời Lưu Giản, "Em cũng là bây giờ mới biết, càng là
quan tâm, rồi bị người ta xa cách cùng thấy như không thấy mới càng
giống như một cái gai đâm sâu vào lòng đến khó chịu, không phải em nói
Chiêm Đông Kình quan tâm đến em nhiều thế nào, ít nhất em cảm thấy em
nên làm như vậy."
"Bộ dáng này của em, ngược lại so với dùng dao súng đâm chọc lên người còn đau hơn nhiều." Lưu Giản nửa đùa nửa thật nói.
"Anh ta mới không biết đau nhức, anh ta không có tim."
Lưu Giản nghiêng đầu nhìn chằm chặp khuôn mặt Tô Lương Mạt, "Em thực cảm thấy là hắn nổ súng?"
"Trừ anh ta ra còn có thể là ai?" Ánh mắt cô xuyên qua kính chiếu hậu đối diện Lưu Giản, "Chẳng lẽ là anh?"
Lưu Giản áp sát người lên, "Em nhìn thử cho kỹ xem, anh giống không?"
Tô Lương Mạt đẩy mặt anh ra, "Đừng làm rộn, đang lái xe mà."
***
Chiêm Đông Kình trở lại Thanh Hồ Đường, vừa vặn hôm nay Đường Khả xuất viện,
cô ta so với Tống Các được nuông chiều hơn nhiều, đều là bị súng bắn bị
thương, vẫn cứ nằm viện đến hôm nay mới chịu ra, là không muốn lưu lại
chút di chứng nào.
Trước đó ai cũng không nói với cô ta Mạc
Thanh đã trở lại, cho nên lúc cô ta đang ở trong phòng khách nhìn thấy
vị phu nhân này, sợ hãi kêu lên.
Chiêm Đông Kình chỉ vào Đường Khả, "Em gái của Đường Tâm."
Trong mắt Mạc Thanh hiển lộ phức tạp, bà ta cười cười đi đến cạnh Đường Khả,
"Thì ra là em gái Đường Tâm à, đến đây, ngồi cạnh tôi nào."
Đường Khả thấy thái độ Mạc Thanh ôn hòa, thấp thỏm lúc trước cũng liền bị quét sạch, "Bác gái, chào bác."
Chiêm Đông Kình nhìn về phía Tống Các, "Sắp xếp cho Đường Khả một chỗ ở khác."
Đường Khả vừa nghe liền khẩn trương, "Không cần, em chỉ muốn ở lại đây."
"Sau này ít chọc đến phiền phức cho tôi, nếu không liền cút khỏi Ngự Châu, cũng đừng mong trở lại."
Mạc Thanh nghe ra được Chiêm Đông Kình hôm nay hỏa khí cực đại, bà ta vỗ vỗ tay Đường Khả, "Đông Kình, con cũng đừng nói như vậy, dù sao lúc trước
Đường Tâm là..." Mạc Thanh dừng lại một chút, "Em gái duy nhất của con
bé, con nói gì đi nữa cũng nên chiếu cố thật tốt."
Đường Khả lập tức khoác tay Mạc Thanh, "Vẫn là bác gái tốt nhất."
Mạc Thanh trong lòng không khỏi cười lạnh, trên mặt lại không hề đề lộ ra,
"Cứ để nó ở lại đi, cũng hay để mẹ có một người bầu bạn."
"Tôi không muốn thấy cô gây chuyện, đặc biệt là mấy chuyện ngu xuẩn." Chiêm Đông Kình lên tiếng cảnh cáo.
Mạc Thanh hướng mắt nhìn người đàn ông, "Đồn cảnh sát bên kia sao rồi?"
"Không sao cả, đi vào đi ra thành thói quen rồi." Chiêm Đông Kình lơ đãng nói.
Mạc Thanh đối với thái độ của hắn đã sớm nhìn đến quen, "Má Vương, mau dọn cơm đi, đã mấy giờ rồi."
Chiêm Đông Kình bảo Tống Các với Hàn Tăng đều ở lại.
***
Mà Tô Lương Mạt bên kia, Tống Phương bởi vì cái chết của Chu Chính đối với cô thủy chung canh cánh trong lòng, chị ta không trách Lưu Giản, nhưng
trong lòng luôn ghi nhớ Tô Lương Mạt.
Lưu Giản muốn đưa Tô Lương
Mạt về, nói thế nào Tống Phương cũng coi như một trong số ít những người thân của anh, Tô Lương Mạt nghĩ cũng nên đến gặp mặt, dù sao cái chết
của Chu Chính, nói cho cùng cô khó chối tội này.
Cô với Lưu Giản
mua ít đồ dùng trẻ con với thực phẩm dinh dưỡng ở trung tâm thương mại,
Lưu Giản tự mình lái xe, Tô Lương Mạt người đầy mồ hôi ngồi vào ghế lái
phụ.
"Nhìn bộ dạng em này, sao lại xấu xí chẳng khác nào con dâu gặp bố mẹ chồng vậy?"
"Anh mới xấu xí."
Tô Lương Mạt rút khăn ướt lau mặt, "Hôm nay còn nóng như vậy."
Lưu Giản đánh tay lái, Tô Lương Mạt giật mình một cái giống như nhìn thấy
bóng dáng Tô Uyển trong kính chiếu hậu, nhưng lúc định nhìn kỹ lại, đã
không còn.
Hai người đi đến biệt thự của Lưu Giản, Tống Phương ôm Đậu Đậu ở trong phòng khách cùng xem tivi, thấy Tô Lương Mạt đến, vốn
dĩ muốn chào hỏi, nhưng trong lòng thủy chung có vướng mắc, cuối cũng
vẫn ngồi đó không động đậy.
"Chị dâu."
Tô Lương Mạt theo Lưu Giản gọi một tiếng "chị dâu".
Tống Phương thái độ lạnh nhạt, "Đến rồi."
Tô Lương Mạt đem đồ đạc đã mua để lên bàn trà, Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn thấy cô, "Dì ơi."
Tô Lương Mạt mỉm cười, "Đậu Đậu thực ngoan."
Trẻ con luôn không có tâm phòng bị ai, lại cúi đầu chơi mấy món đồ chơi trên bàn trà.
Thuộc hạ của Lưu Giản đến, nói có một số việc muốn xin chỉ thị, Lưu Giản cùng thuộc hạ lên thư phòng trên tầng hai.
Tô Lương Mạt đứng nguyên trong phòng khách, cũng không tiện theo lên trên, cô không khỏi có chút lúng túng, Tống Phương thái độ không nóng không
lạnh, thấy cô đứng đó, một lúc sau mới mở miệng, "Cô đến đây ngồi đi."
Tô Lương Mạt tiến lên, ngồi trên ghế salon bên phải Tống Phương.
"Cô cũng biết đấy, tôi luôn không thích cô, huống hồ cái chết của Chu Chính lại không thoát khỏi liên can tới cô, nhưng không có cách nào, lão Nhị
kia tính khí cố chấp, đến cả Tô Uyển tốt như vậy cậu ta cũng không
cần..."
Tô Lương Mạt một chữ không nói chỉ ngồi nghe.
"Đậu Đậu cũng thích Tô Uyển, Tô Uyển học hành cũng có bằng cấp, nhưng nếu
lão Nhị thật tâm chân thành muốn ở bên cô, tôi cũng không ngăn cản, chỉ
hy vọng sau này cô vì cậu ấy suy nghĩ nhiều một chút, giúp cậu ấy chống
đỡ Tương Hiếu Đường."
"Chị dâu, tôi sẽ." Tô Lương Mạt cũng chỉ có thể nói như vậy.
Tống Phương để Đậu Đậu xuống ghế sofa, "Cô giúp tôi trông chừng, tôi xuống lấy cho thằng bé ít nước quả."
"Hay là để tôi lấy cho." Tô Lương Mạt đứng dậy, ngồi ở đây phải câu nệ mệt
chết, cô nhấc chân đi về phía phòng bếp, bảo mẫu chuẩn bị xong xuôi, đưa cho Tô Lương Mạt một cái khay, "Đây là nước ép kiwi, còn có nước cam
cho Đậu Đậu."
Tô Lương Mạt cẩn thận nhận lấy, đem nước ép kiwi cho Tống Phương, lại để nước cam ở bên cạnh chị ta.
Lưu Giản rất nhanh xong việc từ trên lầu đi xuống, trở lại trước sofa, Tống Phương uống hết ly nước để xuống bàn trà, "Ăn cơm thôi."
"Được."
Lưu Giản đưa tay vỗ nhẹ bả vai Tô Lương Mạt, ra hiệu cô thả lỏng chớ khẩn trương.
Người giúp việc tiến lên giúp bọn họ kéo ghế, Lưu Giản ngồi bên cạnh Tô Lương Mạt, chờ thức ăn dọn xong đầy đủ thỉnh thoảng còn hỏi cô muốn ăn cái
gì, Tống Phương ngược lại thực sự là lần đầu tiên thấy Lưu Giản đối xử
với một cô gái như vậy, "Nếu hai người đã muốn đắt đầu, thì nhanh nhanh
ổn định."
"Chị dâu, tôi biết."
Tống Phương giao Đậu Đậu
trong tay cho bảo mẫu, chị ta nhận lấy chén canh má Vương đã múc, kề mặt tới vừa mới uống một ngụm, đột nhiên ho khan.
Tô Lương Mạt vội rút tờ khăn giấy đưa tới, "Chị dâu."
Tống Phương nhận lấy khăn giấy, càng ho dữ dội, Tô Lương Mạt gấp rút đẩy cái ghế ra đứng dậy, vươn tay vỗ nhẹ hai cái lên lưng chị ta, "Không sao
chứ, chị dâu?"
Phốc!
Một vòng màu đỏ đột nhiên tràn ra
giữa chén canh vừa múc, Tô Lương Mạt giật mình đến dừng động tác trong
tay, Lưu Giản uống một hớp rượu, cũng chưa phát hiện bất thường, ngẩng
đầu nhìn thấy thần sắc Tô Lương Mạt kinh hãi, lập tức nhíu mày, "Sao
vậy?"
Tô Lương Mạt cất giọng hô "chị dâu".
Chén trong tay Tống Phương bị đẩy rơi xuống chân, nửa người trên mềm nhũn nằm sấp xuống bàn.
Ly rượu của Lưu Giản cũng bị đẩy ngã, anh thình lình bật dậy, "Xảy ra chuyện gì? Chị dâu!"
Lưu Giản tiến lên vài bước, đầy Tô Lương Mạt ra, cô loạng choạng đứng vững, sau đó nhìn thấy gò má Tống Phương tái nhợt, một dự cảm xấu trong lòng
từ từ dâng lên, Lưu Giản hét, "Lái xe!"
Bảo mẫu bên cạnh cũng kinh hãi, Đậu Đậu khóc toáng lên, "Mẹ, mẹ."
Tim Tô Lương Mạt thình thịch nhảy loạn, Lưu Giản khom lưng ôm Tống Phương
lên, lúc sắp ra khỏi biệt thự phân phó hộ vệ, "Người ở đây một kẻ cũng
không cho rời đi, đồ đạc trong biệt thự cũng vậy không cho ai chạm vào!"
"Dạ."
Tô Lương Mạt đi theo sau lưng Lưu Giản bước nhanh ra ngoài, lên xe, Lưu
Giản liên tục vỗ vỗ mặt Tống Phương, "Chị dâu, chị dâu chị tỉnh lại đi."
Khóe miệng Tống Phương có vệt máu đỏ uốn lượn, tâm tình Tô Lương Mạt lúc này không cách nào bình ổn được.
Xe rất nhanh lái vào bệnh viện, Tống Phương lập tức được đưa vào phòng cấp cứu.
Tô Lương Mạt ngồi bên cạnh Lưu Giản, sắc mặt Lưu Giản ngưng trọng, hai tay giao nhau chống trán, Tô Lương Mạt cũng không biết nên nói cái gì, "Lưu Giản, đừng gấp."
"Nếu như đến chị dâu cũng xảy ra chuyện, anh làm thế nào ăn nói với Chính ca?"
"Không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Tô Lương Mạt cho dù ngoài miệng an ủi, trong lòng lại không có chút chắc chắn.
Cũng không lâu lắm, cửa phòng cấp cứu liền mở ra, một kiểu điềm xấu trong
nháy mắt liền lan tràn quanh thân Tô Lương Mạt, Lưu Giản xông lên trước, "Thế nào rồi?"
"Xin lỗi, chúng tôi đã tận lực rồi." Bác sỹ tháo khẩu trang xuống.
Lưu Giản dù thế nào cũng khó mà tiếp nhận, "Không thể nào, lúc nãy ăn cơm chị ấy vẫn còn khỏe mạnh."
"Chúng tôi thật sự đã tận lực, cũng đã làm tối đa mọi cách cứu chữa."
Tô Lương Mạt khó tin nhìn xuyên qua cửa phòng cấp cứu đến giường bệnh bên
trong, một người mới vừa rồi còn sống sờ sờ, nói là muốn cô ở bên cạnh
giúp đỡ Lưu Giản, làm thế nào bây giờ nói không còn là không còn nữa?
Lưu Giản dựa lên vách tường, vì Tống Phương cùng Đậu Đậu, anh nguyện ý dùng tính mạng để bảo vệ họ, bởi vì anh hổ thẹn với Chu Chính, cũng xem hai
người họ như người thân của mình.
Lưu Giản đưa hai tay xuyên qua
đầu tóc, từ từ ngồi xổm xuống, hai cánh tay người đàn ông run rẩy, bác
sỹ đứng bên cạnh không dám rời đi, hai mắt Tô Lương Mạt không khỏi ướt
át, cô ngồi xuống cạnh Lưu Giản, người đàn ông đưa tay ôm cô, vùi mặt
trước ngực cô.
Tô Lương Mạt ôm chặt đầu anh, một câu cũng không nói.
Thậm chí đến bả vai Lưu Giản cũng run rẩy, Tô Lương Mạt nâng tầm mắt nhìn về phía phòng cấp cứu, cô khẽ ngước cằm, đem cảm giác ướt ý bức trở về.
Lưu Giản cũng không lâu lắm liền đứng dậy, "Sao lại như vậy?"
"Nhận định ban đầu là do trúng độc, nguyên nhân cụ thể còn cần giải phẫu."
Hai chữ cuối cùng làm Lưu Giản càng thêm khó tiếp nhận, vành mắt anh phát
ra chút mông lung, "Loại độc gì mà mạnh như vậy? Từ lúc trúng độc đến
giờ, đường đến bệnh viện cũng chưa tới mười phút."
"Cái này, còn cẩn giải phẫu sau đó mới có thể biết đáp án."
Lưu Giản dựa lên vách tường không động đậy nữa.
Tất cả xảy ra quá đột ngột, Tô Lương Mạt đưa tay ôm chặt Lưu Giản, bác sỹ với y tá toàn bộ lui vào trong phòng cấp cứu.
Lúc đi ra khỏi bệnh viện, thần sắc Lưu Giản lơ ngơ, Tô Lương Mạt kéo anh
vào trong xe, hai người trở lại biệt thự, bảo mẫu ôm Đậu Đậu đứng trước
cửa không ngừng nhìn quanh, thấy bọn họ trở lại, bảo mẫu chạy đến, vội
vàng mở miệng, "Giản thiếu, chị Tống đâu?"
Khuôn mặt Lưu Giản kéo rất căng, Đậu Đậu ở trong ngực bảo mẫu không ngừng khóc nỉ non, tiểu
hài tử còn nhỏ như vậy dù không hiểu chuyện, nhưng hình như cũng ý thức
được gì đó, Lưu Giản đưa tay tiếp nhận Đậu Đậu.
"Ba trẻ, mẹ, mẹ..."
Nước mắt Tô Lương Mạt tràn mi, Lưu Giản cũng nhịn không được, anh ôm lấy Đậu Đậu đi như chạy trốn lên lầu hai.
Cô đứng trong phòng khách, trong nhà ăn mấy món kia vẫn chưa dọn đi, thật
ra con người Tống Phương rất tốt, cho dù trong lòng có vướng mắc, nhưng
dù sao cũng là người Lưu Giản đón về đến tận cửa, chị ta vẫn sai bảo mẫu chuẩn bị cả một bàn đầy thức ăn.
Tô Lương Mạt ở phía dưới chờ một lúc, trên lầu truyền đến tiếng khóc không ngừng của Đậu Đậu.
Cô do dự liếc nhìn, cuối cùng vẫn là đi lên.
Hộ vệ trước cửa phòng Lưu Giản đều bỏ chạy, Tô Lương Mạt thấy cửa mở rộng, cô đi vào thấy Lưu Giản dùng sức ôm Đậu Đậu ngồi bên mép giường, Đậu
Đậu giãy giụa hai tay khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Tô Lương Mạt
bước nhanh lên trước, "Lưu Giản."
Người đàn ông dán mặt vào thân thể Đậu Đậu, Tô Lương Mạt đi tới, đưa tay ôm anh vào tròng lòng.
Lưu Giản không giấu được nước mắt, trong lòng khó chịu giống như bị người ta khoét rơi một miếng thịt.
"Lương Mạt, anh nợ Chính ca cả đời này cũng trả không nổi."
Tô Lương Mạt hiểu tâm tình của anh, nhưng một câu an ủi cũng không cách nào nói ra được, "Đừng như vậy, anh làm Đậu Đậu sợ rồi."
Lưu Giản nghe vậy, lúc này mới buông lỏng tay một chút.
Tô Lương Mạt nhân cơ hội nhận lấy Đậu Đậu, nhưng Đậu Đậu làm loạn rất dữ,
cũng không muốn cô ôm, Lưu Giản nâng lên vành mắt đỏ bừng, đưa tay nhận
lại Đậu Đậu.
"Mẹ, mẹ." Đậu Đậu nhìn quanh bốn phía, nhất mực tìm
kiếm Tống Phương, nó còn nhỏ như vậy, nó chỉ nhớ vừa rồi rõ ràng mẹ còn ở trong phòng khách ôm nó đút nó uống nước trái cây.
Lưu Giản tựa
trán vào Đậu Đậu, đứa nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh, bình thường mất đi tình
thương của Chu Chính, Lưu Giản đối xử với nó như con ruột, nhưng bây giờ ngay cả Tống Phương cũng mất, Lưu Giản còn có thể đi đâu tìm một phần
tình thương của mẹ cho nó?
Đậu Đậu vịn hai tay lên bả vai Lưu Giản, khóc đến thở không ra hơi, bộ dáng kia nhìn thấy làm người ta đau lòng.
Lưu Giản vẫn nhớ dưới lầu còn chuyện cần giải quyết, anh ôm Đậu Đậu đi xuống dưới, Tô Lương Mạt cũng theo sau.
Bảo mẫu cùng với những người khác trong biệt thự đều ở phòng khách, hộ vệ giữ trước cửa một người cũng không cho ra ngoài.
Má Vương tiến lên ôm lấy Đậu Đậu, Lưu Giản suy nghĩ một chút, vẫn là tự mình ôm trong tay.
Lưu Giản đi đến trước bàn ăn, mỗi món trên bàn đều có người lấy mẫu đi xét
nghiệm, Tô Lương Mạt suy nghĩ kỹ càng nửa ngày, cũng không lưu tâm Tống
Phương đã ăn những món gì, hơn nữa bọn họ là cùng dùng cơm trên một cái
bàn, khả năng duy nhất chính là chén canh kia.
Đám người bảo mẫu cũng biết Tống Phương xảy ra chuyện, nguyên một đám đều đỏ ửng hai mắt đứng bên cạnh.
"Trước đó chị dâu còn ăn uống những thứ gì?"
Bảo mẫu trong phòng bếp lúc nãy nhớ lại nói, "Chỉ một ly nước kiwi, là tôi mới ép xong, cùng lúc với nước cam của Đậu Đậu."
"Nước kiwi?" Lưu Giản quét mắt qua.
Bảo mẫu sợ chuyện này liên lụy đến mình, "Dạ, là Tô tiểu thư mang ra, Giản
thiếu, tôi là trong sạch, tôi cái gì cũng không có làm."
"Cái ly đâu?"
Bảo mẫu liếc nhìn lên bàn trà, vẫn may còn chưa kịp thu dọn, chị ta bước nhanh tới cầm cái ly đưa tới tay Lưu Giản.
Lưu Giản nhận lấy đưa lên mũi ngửi thử.
Tô Lương Mạt không ngờ tới mũi nhọn sẽ hướng sang mình, nhưng lúc này nói
cái gì cũng vô dụng, Lưu Giản cũng cho người mang cái ly đưa đi.
Vài bảo mẫu đã làm việc lâu năm ở bên cạnh khóc sướt mướt, Tống Phương ngày thường đối đãi với mọi người cũng coi như ôn nhuận, cũng không biết sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy.
Bảo mẫu thường chăm Đậu Đậu tiến lên nhận lấy Đậu Đậu, hai mắt không khỏi quét về phía Tô Lương
Mạt. Hôm nay ra vào biệt thự có khả năng nhất chính là Tô Lương Mạt.
Bởi vì có quan hệ, kết quả kiểm tra rất nhanh đến tay Lưu Giản.
Thức ăn với nước canh đều không có vấn đề gì, ly nước trái cây kia cũng không phát hiện có gì khác thường.
Sắc mặt Lưu Giản càng phát ra xanh mét.
Lưu Giản gọi bảo mẫu đến bên cạnh, Tô Lương Mạt nghĩ tới một câu, "Bình
thường chị ấy có dùng thực phẩm dinh dưỡng không? Hoặc là vitamin gì
đó?"
"Có," Một bảo mẫu trong đó tiếp lời, "hình như là đặt mua trên mạng, tôi từng thấy chị Tống dùng."
"Đi lấy thứ đó tới đây."
"Vâng." Bảo mẫu chạy lên tầng ba, lúc trở lại trong tay cầm thêm cái hộp nhỏ, "Chính là cái này."
Trên thân hộp đều là chữ nước ngoài, Tô Lương Mạt nhìn nhìn, đại khái ý tứ
là thực phẩm chức năng, chủ yếu dùng cho thân thể suy yếu tổn thương,
"Chị dâu bắt đầu dùng từ khi nào?"
"Cũng không lâu, cũng chỉ được nửa tháng thôi."
Tô Lương Mạt giao cái hộp cho Lưu Giản, Lưu Giản lại giao lại cho thuộc hạ.
"Sao lại nghĩ đến mua trên mạng?"
"Hình như là Tô tiểu thư mua hộ chị Tống, nói trong nhà có người dùng qua rất tốt, chị Tống sinh con xong sức khỏe luôn rất kém."
Lưu Giản
nghe vậy, cả khuôn mặt sa sầm hung tợn, một ý niệm đáng sợ xoay quanh
trong đầu anh không chịu tản đi, Tô Lương Mạt cũng nhìn ra sắc mặt anh
không tốt, cô tiến lên đưa tay áp lên bả vai người đàn ông, "Sẽ không
đâu, Tô Uyển dù thế nào cũng sẽ không làm hại chị ấy, lại nói chỉ là một hộp thực phẩm dinh dưỡng mà thôi."
Đậu Đậu lại bắt đầu khóc
toáng, trẻ con thiên tính nhạy cảm, lúc này chỉ muốn tìm Tống Phương,
Lưu Giản chỉ phải lần nữa ôm nó vào ngực.
Buổi tối, Tô Lương Mạt ở lại không rời đi.
Kết quả xét nghiệm hộp thuốc dinh dưỡng, không có độc.
Tô Lương Mạt không khỏi thở ra, ít nhất cũng đừng có kéo thêm Tô Uyển vào đây nữa.
***
Đậu Đậu được bảo mẫu dỗ ngủ, Tô Lương Mạt đi lên lầu hai, cửa phòng Lưu
Giản vẫn mở rộng, bên trong mất trật tự không chịu nổi, cô lại nhớ tới
lần đó Lưu Giản biết Chu Chính bị ám hại, cũng bất lực và phẫn nộ như
thế này, tâm tình của anh cô hoàn toàn có thể lý giải. Lưu Giản là muốn
đối đãi với Tống Phương và Đậu Đậu tốt gấp bội, thậm chí có thể tốt hơn
so với cả con ruột của mình sau này, như vậy mới có thể không phụ Chu
Chính chết thảm, nhưng mà hôm nay, Tống Phương lại từ dưới mí mắt anh mà đi.
Tô Lương Mạt giúp anh nhặt lại chăn mền với gối dưới đất,
cùng với điện thoại di động, cô đi ra sân thượng, nhìn thấy Lưu Giản
đứng đưa lưng về phía cô.
Trên ban công có ba điếu thuốc lá chỉ còn một nửa.
Tô Lương Mạt đứng trước cửa không động đậy.
Lưu Giản nghe thấy tiếng bước chân, xoay người hướng phía cô vẫy vẫy tay.
Tô Lương Mạt đi tới, Lưu Giản đưa tay ôm cô chen chúc trong ngực, hai
người cái gì cũng không nói, cho đến khi ba điếu thuốc kia cháy hết.
***
Hôm sau, Tô Lương Mạt từ phòng khách đi ra, Lưu Giản đã thay xong quần áo chuẩn bị đến bệnh viện.
Đậu Đậu dậy từ sớm, lại khóc nháo đòi gặp Tống Phương, Lưu Giản không thể
nào đưa thằng bé đến bệnh viện, chỉ có thể để lại cho bảo mẫu.
Tô Lương Mạt cùng anh đến bệnh viện, tìm vị bác sỹ Lưu Giản quen biết kia.
Báo cáo xét nghiệm mới ra, xác nhận là trúng độc chết.
Tống Phương hai ngày nay cũng không đi ra ngoài, nói cách khác, đồ ăn nhất định là ở trong nhà.
Lưu Giản về đến nhà kiểm tra kỹ lại một lượt, đối phương dường như làm việc đến một giọt nước cũng không lọt, không có chút sơ hở nào.
Tô Lương Mạt giúp Lưu Giản dỗ Đậu Đậu, Lưu Giản ngồi trên sofa phòng khách, má Vương trù trừ không dám tiến lên, "Giản thiếu."
Lưu Giản cũng không ngẩng đầu lên, "Chuyện gì."
"Có mấy lời tôi không biết có nên nói không."
Giọng điệu Lưu Giản lạnh nhạt, "Dì muốn nói gì cứ nói."
"Chuyện xảy ra hôm qua quá đột ngột, nhưng quả thực chỉ có một mình Tô tiểu thư tới lui, lúc chị Tống ho cũng là cô ấy đứng dậy vỗ lưng cho chị Tống,
hơn nữa ly nước kiwi kia cũng là qua tay cô ấy, cho dù xét nghiệm nói
không có vấn đề, nhưng có khả năng đã bỏ sót cái gì không?" Má Vương ở
đây cũng coi như có thâm niên, Chu Chính chết rồi, Tống Phương lại đi,
bây giờ thế này bà ta nhìn cũng thấy khó chịu.
Lưu Giản ngẩng đầu lên, một cái quét mắt này làm má Vương bị hù dọa giật mình tại chỗ, bà
ta chưa từng thấy ánh mắt Lưu Giản như vậy.
"Má Vương, sau này đem miệng đóng chặt một chút, đừng để những lời thất tinh bát đảo không tìm thấy đường lọt ra ngoài."
Má Vương chỉ đành gật đầu lia lịa, "Dạ dạ dạ."
Cách đó không xa, Tô Lương Mạt ôm Đậu Đậu đang đi về phía bên này, nhưng Đậu Đậu sợ người lạ, tìm không được Tống Phương đến cả bảo mẫu thường ngày
chăm nó nó cũng không muốn, nó khóc lóc đòi Lưu Giản, đến cổ họng cũng
ách rồi.
***
Lễ truy điệu của Tống Phương, là ba ngày sau đó.
Tô Lương Mạt cũng tham dự, hôm nay thời tiết lại đặc biệt tốt, ảnh chụp
của Tống Phương bày ở giữa nội đường, Đậu Đậu một thân áo sơ mi với
quần ôm màu đen, lúc được ôm tới còn không biết, vừa thấy ảnh chụp giống như hiểu cái gì đó, gào thét khóc ầm lên.
Có người của bang hội khác tới viếng, Lưu Giản nhìn ảnh chụp Tống Phương trong lòng càng thêm chua xót.
Bảo mẫu gần như ôm không nổi Đậu Đậu, đành phải để thằng bé xuống đất, Đậu
Đậu chạy như bay đến trước vòng hoa, kiễng chân nhỏ muốn với lên ảnh
chụp Tống Phương, "Mẹ, mẹ..."
Nó cũng không có gọi ra lời nào khác, chỉ là ra sức khóc xé rách.
Tô Lương Mạt tiến lên ôm lấy thằng bé, lại bị nó đưa tay đẩy ra, Lưu Giản
một tay kéo nó lại, Đậu Đậu đạp động hai chân càng thêm hung hãn.
Bảo mẫu cưỡng chế ôm nó vào trong ngực, nhưng Đậu Đậu lại giống như bị nhéo rơi một miếng thịt, hai tay cào cấu cổ bảo mẫu, một hồi tiếng khóc
tiếng sau cao hơn tiếng trước nghe vào tai càng phát ra đau xót khó
nhịn.
Tô Lương Mạt đứng trước cửa, vừa ngẩng đầu nhìn thấy một bóng dáng màu đen tiến vào.
Tô Uyển trên mặt đầy lệ từ bên ngoài đi tới, cô ta hình như cũng không
thấy Tô Lương Mạt, Tô Uyển huých qua bả vai cô đi vào trong, trước linh
đường Tống Phương oa oa khóc thành tiếng, "Chị dâu, chị dâu!"
Bảo mẫu thấy cô ta đến đây, trong lòng buông lỏng, quả nhiên, Đậu Đậu nhìn
thấy Tô Uyển giống như người chết đuối vớ được cọc cứu mạng, cả người nó rướn về phía Tô Uyển bên kia, vươn hai tay ra, khóc tê tâm liệt phế,
"Mẹ trẻ, mẹ trẻ."
Tô Uyển thắp hương cho Tống Phương xong, cô ta
lau sạch nước mắt quay đầu, vài bước vọt tới trước mặt Đậu Đậu, ra sức
ôm chặt thằng bé, "Đậu Đậu."
Hai tay Đậu Đậu quấn lấy cổ cô ta
thế nào cũng không chịu buông ra, Tô Lương Mạt nhìn ra được, ngoại trừ
Tống Phương, Đậu Đậu e là có cảm tình với Tô Uyển còn tốt hơn cả Lưu
Giản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...