Đây là lần đầu tiên Trọng Tuyết Chi đi mà không có sự cho phép của các vị Trưởng lão. Trước đó, nàng chưa từng hành tẩu giang hồ một mình, vừa mới rời khỏi Trọng Hỏa Cung, liền phát hiện là chưa mang theo đủ đồ dùng cần thiết. Bất quá, chỉ cần có bạc là đủ.
Tuyết Chi mang theo một bao nguyên bảo (nguyên bảo: tiền, vàng), nhìn mấy cảnh quan bên ngoài Trọng Hỏa Cung thật là mở mang tầm mắt, đột nhiên cảm thấy thế giới thật mênh mông. Thật sự rất khó để đánh thuốc mê Mục Viễn và các vị trưởng lão, trốn đi thật không dễ dàng, nhưng bây giờ ra khỏi Trọng Hỏa Cung, thật sự không biết nên đi hướng nào.
Lúc này đi tìm ai thì tốt hơn nhỉ?
Đại phụ thân chỉ có quan hệ với một người, nếu không phải là thuộc hạ thì là đồng minh, có quan hệ tốt với Lâm Vũ Hoàng, lớn thì Giang Nam thiên hạ đệ nhất trang – Linh Kiếm sơn trang, nhỏ thì khách quý của Nga My, từ chính nhân quân tử Hoa Di Kiếm đại hiệp, đến thủ phủ kinh thành – Tư Đồ Tuyết Thiên, đến một người thợ rèn, cho đến Thiết Tiêu – đương nhiệm bang chủ phái Thanh Sa, cuối cùng là kỹ viện Hoa Mãn Lâu nổi tiếng ở Lạc Dương … Lâm Vũ Hoàng chưa từng tung hoành võ lâm như Trọng Liên, cũng không thích thể hiện thân thủ, nhưng từ lúc mười tuổi nàng đã theo ông ta, liền đặc biệt thích những nơi bất chính. Những người có thể quên, ông ấy đều quên sạch sẽ, nhưng đối phương thì vẫn nhớ y rõ mồn một. Mới đây thôi, tùy tiện quơ đại vài người trên giang hồ cũng là bằng hữu của ông ấy.
Thực tế hảo bằng hữu của Lâm Vũ Hoàng chính là Hoa Di Kiếm và Từ Đồ Tuyết Thiên. Nhưng Tuyết Chi nghĩ, Hoa Di Kiếm quanh năm phiêu bạc giang hồ, hành tung bất định; Tư Đồ Tuyết Thiên vẫn đợi Tuyết Chi từ lúc nàng còn nhỏ, còn hôn môi nàng không ít, đối xử với nàng còn tốt hơn Lâm Vũ Hoàng, cho nên đi tìm ông ấy là quyết định chính xác nhất. Từ Trọng Hỏa Cung đến Trường An, lộ trình không tính là xa, nhưng đi Trường An phải đi qua Lạc Dương. Không biết bây giờ Kinh Hồng – bà nội nàng đang ở Hoa Mãn Lâu buôn bán hay là ở thâm sơn cùng cốc xem quỷ mẫu luyện độc.
Nơi dừng chân đầu tiên của Tuyết Chi vẫn là Lạc Dương.
Mọi người đều nói, Trường An tập quyền, Lạc Dương tập tiễn, lời này quả không sai (Trường An tập trung quyền lực quốc gia, Lạc Dương là nơi buôn bán sầm uất nhất). Đa số phú thương đều định cư ở Trường An nhưng vẫn buôn bán ở Lạc Dương. Cho nên, Lạc Dương có biệt danh là ‘Nguyên bảo thành’. Võ lâm nhân sĩ đi ngang Trường An, thường đi về phía võ quán, tiệm binh khí lớn nhất để xem, hoặc bàn việc trong trà lâu. Mà những người đến Lạc Dương, bất luận là ai, nếu là nam sẽ đi Hoa Mãn Lâu, Yên quái hay là sòng bạc, là nữ thi nhất định sẽ đi đến tiệm vải Phúc gia.
Phường vải Phúc gia là đại lý lớn nhất trong cả nước, ngay cả cái thôn nhỏ của sẽ có đại lý. Cửa hàng lớn của phường vải là ở Lạc Dương, cửa hàng bày trí như một tòa cung điện, làm cho người khác không thể không thán phục.
Tuyết Chi cũng là một cô nương, đến Lạc Dương tất nhiên bị hấp dẫn bởi phường vải Phúc gia. Với lại, nàng nghĩ đến lời nói của Nguyên Song Song, càng chắc chắn mình muốn vào xem một lần.
Chuyện buôn bán của phường vải so với Tuyết Chi nghĩ còn náo nhiệt hơn.
Trên cao treo đầy những chiếc lồng đèn to hình tứ giác, mỗi cái đều có một chữ “Phúc”. Phía dưới là lớp lớp khách hàng nhiều không kể xiết, chín phần mười là nữ nhân. Lạc Dương quả nhiên mỹ nữ như mây, khuôn mặt không nhất thiết xinh, nhưng quần áo, trang điểm đều rất xinh đẹp. Tuyết Chi thấy mình vẫn còn mặt y phục luyện kiếm, càng thấy không được tự nhiên lắm. Cô ngại ngùng bước vào, phát hiện những cô nương trong này và bên ngoài khác nhau hoàn toàn, nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng trọng âm lại lớn, gọi nhau tỷ tỷ muội muội thật êm tai, khen nhau cũng nhiều, khi cười rộ lên làm người khác hồn xiêu phách lạc.
Đột nhiên, phía sau Tuyết Chi có hai nha hoàn của phường vải lặng lẽ nói:
“Tiểu thiếu gia đã trở lại, hôm nay nhìn còn đẹp trai hơn trước gấp hai lần.”
“Đúng vậy, hôm nay ở đây thật đông nha, bình thường không phải kỳ kèo với chúng ta để ép giá sao, sao hôm nay chi thật là mạnh tay nha, tùy tiện chỉ một cây vải, giá cũng không hỏi mà trực tiếp tính tiền luôn.”
Tuyết Chi quay đầu lại liếc hai nha hoàn kia một cái. Hai người kia và Tuyết Chi cùng nhìn nhau, nhìn nhìn trang phục trên người nàng một chút rồi cười.
Tuyết Chi bị bọn họ xem là người không biết xấu hổ. Quần áo của nàng tuy không đẹp, nhưng nhìn rất sạch sẽ, sao hai người họ lại nghĩ là ăn mày chứ? Nàng càng nghĩ càng giận, vứt khúc vải trên tay, bỏ của chạy lấy người.
Tuyết Chi ra khỏi phường vải, liền nghe tiếng ồn ào. Quay đầu lại xem thì thấy một đám nữ nhân, đang vây quanh cái gì đó, cũng không có hứng thú xem, đi thẳng đến tiệm vũ khí.
Xem ra, nơi này vẫn thích hợp với mình hơn. Âm thanh đinh đinh đang đang bên trong nghe thật quen tai.
Người vào xem vũ khí thường là nam tử, vừa thấy Tuyết Chi, chủ quán vô tình liếc nhìn một cái.
Cửa hàng thật là lớn, nơi này chủ yếu bán kiếm, đao, thương, tiên (roi). Trên tường treo đủ loại kiếm, Tuyết Chi theo thứ tự ước chừng, phát hiện đều là trung thượng phẩm, chất lượng bình thường, giá cả lại đắt kinh người, không món nào thấp hơn hai trăm lạng. Đột nhiên nhớ đến Ngọc Lưu Ly rất am hiểu về kiếm, tỷ ấy tùy tiện chọn một cái, đều có thể tốt hơn thứ ở tiệm này rất nhiều. Sớm biết như vậy đã khuyên tỷ ấy không cần làm hộ pháp, tới đây bán kiếm là giàu to rồi.
Lúc này, ông chủ vừa treo một thanh đao mới lên, thấy Tuyết Chi lập tức hướng nàng phất tay:
“Này uy uy, Tiểu cô nương, nơi này không phải để ngươi đến chơi, mau về nhà đi.”
Tuyết Chi nói:” Ta đến đây chọn kiếm.”
Ông chủ vẻ mặt giễu cợt:” Ngươi cũng biết chọn kiếm?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...