Tuyết Chi sở dĩ nói đó là nụ hôn đầu “thứ ba” là vì theo định nghĩa của nàng, nụ hôn đầu tiên là phải cùng với người mình yêu. Cho nên, lúc hai tuổi cố ý hôn đại phụ thân lại bị nhị phụ thân hôn mất, nụ hôn đầu không tính. Năm mười hai tuổi, khi cùng Mục Viễn đấu võ, không cẩn thận xoay người lại cũng không tính.
Lần này, biết là hơi lớn tuổi một chút, lại gặp phải kích động lớn nhất. Tuyết Chi liền xoay qua, tát một cái động trời vào mặt hắn.
Thiếu niên bị đánh té xuống đất, còn ôm mặt vô tội nhìn nàng:” Sao đánh ta?”
Tuyết Chi tức đến đỏ mắt, giơ kiếm lên định ‘giết người diệt khẩu’.
Nhưng lúc thời khắc mấu chốt, một viên đạn khói rơi trên đất, Tuyết Chi nghe được tiếng thiếu niên giữa sương mù nói:” Không thích cái này hả, lần sau ta đổi cách khác báo đáp ngươi, gặp sau nhé, tiểu mỹ nhân!”
Tuyết Chi tâm trạng nặng nề quay về nhà trọ.
Vừa đẩy cửa ra liền thấy, Mục Viễn đang ngồi trong phòng nàng, đưa lưng ra cửa, không biết viết cái gì. Nàng giống như đứa trẻ làm việc sai trái, lui ra sau vài bước, đứng ở cửa nửa ngày cũng không dám vào, Nhưng nghĩ tưởng Mục Viễn phát hiện nàng ở ngoài cửa, tay chân nhanh nhạy vượt qua cười, đóng lại, thấp giọng nói:
“Mục Viễn ca.”
Mục Viễn lập tức quay đầu lại, mỉm cười nói:” Thiếu cung chủ luyện kiếm xong rồi à? Ta đang sửa danh sách đại hội, lát nữa muội xem nhé.”
Tuyết Chi gật gật đầu.
“Sao cả người ướt sũng vậy?” Mục Viễn đẩy cửa sổ ra, giơ tay ra ngoài, “Trời không có mưa, muội té xuống sông hả?”
Tuyết Chi vẫn gật đầu.
Mục Viễn phát hiện có gi đó bất thường, quay đầu lại nhìn Tuyết Chi. Lần đầu tiên thấy nàng, nàng mới sáu bảy tuổi, cả người gầy gò, nhìn sao cũng giống một cây tre nhỏ, mặc váy đỏ thẫm lắc lư, hai cái đuôi ngựa cột cao trên đầu, cả ngày lúc ẩn lúc hiện, không phải đang trừng mắt thì là cười to. Mười năm sau, ngũ quan của nàng vẫn xinh đẹp như trước, nhưng hai cái đuôi ngựa cột trên đỉnh đầu đã thấp xuống, giống như tính tình nóng nảy đã không còn, chỉ có trầm lặng, càng ra dáng người lớn.
Trọng Liên trước khi chết, giao cho Mục Viễn rất nhiều việc trong Trọng Hỏa Cung, bao gồm Tuyết Chi. Hắn không biết sau này gặp Lâm Vũ Hoàng thì thế nào, nhưng bất luận xảy ra chuyện gì, hy vọng Mục Viễn có thể ở bên cạnh nàng, đến lúc tìm được người có thể phó thác chung thân đại sự, liền gả cho người ta. Về phần Trọng Hỏa Cung, chỉ có Trọng Tuyết Chi mới là cung chủ danh chính ngôn thuận.
Mục Viễn trước lúc bảy tuổi là cô nhi, hắn thậm chí không biết cha mẹ mình là ai. Dần lớn lên, hắn cũng biết, trên đời có nhiều loại tình cảm, rất mâu thuẫn cũng rất phức tạp. Nhưng hắn chắc chắn tình cảm với Trọng Liên là tôn trọng và với Tuyết Chi là thương hại.
Nhìn bộ dáng Tuyết Chi ướt sũng, thảm hại, Mục Viễn nghĩ đến bộ dáng không sợ trời không sợ đất của nàng trước đây. Suy nghĩ một lúc, hắn mới đứng lên:” Muội chờ chút, ta gọi nha hoàn đến đưa quần áo mới.”
“Không cần, đưa muội xem danh sách trước đi.”
Mục Viễn than một tiếng, đành phải đến ngăn tủ trên lấy khăn cho nàng, Lúc đứng trước mặt, vẫn nghĩ giống trước kia lau giùm nàng, nhưng thoáng dừng một chút, đưa khăn cho nàng. Tuyết Chi ỉu xìu nhận khăn, lau nước đọng trên cổ, cầm bản danh sách Mục Viễn tự sửa sang mà đọc:”Lúc chúng ta khởi hành, trưởng lão muốn muội đứng hạng năm, huynh hạng ba mươi là được“.
“Các trưởng lão đương nhiên hy vọng muội có thể trở thành người có võ công cao nhất ở Trọng Hỏa Cung, nhưng cũng không la mắng gi nhiều đâu, dù sao muội cũng còn trẻ mà.”
“Thật sao?” Tuyết Chi giương khóe miệng, nhưng trong mắt lại không có ý cười,
“Trở về rồi nói sau. Ngày mai chúng ta quay lại luận võ đại hội, sau ngày mai phải trở về. Gần đây chiêu mộ được nhiều đệ tử, còn phải cố gắng vì Binh khí phổ nữa.
“Binh khí phổ huynh sẽ cho người đảm nhiệm, muội không cần lo lắng.”
“Không được, muội không thể vắng mặt được.” Nói tới đây, Tuyết Chi hắt xì một cái, “Muội nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm mai lại vào hội trường.”
Mục Viễn vốn muốn hỏi thăm sức khỏe nàng, nhưng thấy nàng vân vê cái mũi, cầm khăn lau tóc, lại thôi:
“Thiếu cung chủ, thật ra trước kia cung chủ dặn dò một việc, ta cảm thấy hiện giờ đã đến lúc thương lượng với muội.”
Động tác Tuyết Chi chậm rãi dừng lại: “ …. Việc gì?”
Mục Viễn suy xét, thấp giọng nói:” Cung chủ trước kia đã từng nói, Thiếu cung chủ đến tuổi phải chuẩn bị thành thân.”
“Còn sớm mà.” Tuyết Chi quả quyết nói, “Chờ muội qua hai mươi sáu tuổi rồi nói sau.”
“Lúc đó đã quá muộn.”
“Ít nhất phải đợi Trọng Hỏa Cung khôi phục nguyên khí, nếu bây giờ muội thành thân, còn ra thể thống gì? Nếu huynh muốn tìm người của một thế lực lớn thành thân với muội, xin lỗi, Trọng Tuyết Chi muội không phải loại người như vậy.”
“Muội biết ta không có ý đó mà.” Mục Viễn dừng một chút, “Ta thấy Hạ Khinh Mi của Linh Kiếm sơn trang khôi ngô tuấn tú, nho nhã lịch sự, hơn nữa uy tín trên giang hồ không nhỏ. Không biết Thiếu cung chủ có đồng ý không?”
Tuyết Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên, không biết nói tiếp như thế nào.
“Suy nghĩ một chút đi.” Mục Viễn vỗ vỗ vai nàng, “Nói thật, Thiếu cung chủ một ngày chưa thành thân, ta lại lo lắng, sợ muội gặp bất trắc gì.”
Tuyết Chi liếc ngang hắn nói: “ Sao huynh nói vậy!”
Phía sau, có người gõ cửa phòng
Tuyết Chi nói:”Ai?”
“Hạ Khinh Mi của Linh kiếm sơn trang”. Người ngoài cửa hỏi,” Xin hỏi đây có phải phòng của Trọng cô nương không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...