Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Mục Phương Sinh ngẩng đầu lên, muộn màng nhận ra khoảng cách giữa họ quá gần, anh vội vàng nhìn đi chỗ khác, lỗ tai nóng ran.
“Mục Phương Sinh, sao không nhìn em? Em không thu phí đâu.”
Một giọng nói như thì thầm lọt vào tai, anh vươn tay đẩy Đồ Ngọc: “Đừng giỡn nữa, về nhà.”
“Cứ thích giỡn đấy.”
Lời vừa dứt, đầu Mục Phương Sinh bị một tay ôm lấy, đôi môi lại áp lên anh, vừa rồi còn có điện thoại di động làm hắn phân tâm, hiện tại chỉ còn lại nụ hôn tập trung này.
Thở hổn hển đan xen, ngón tay luồn vào trong tóc, cọ xát bờ môi nóng bỏng.
Các giác quan của anh dường như được phóng đại lên gấp mấy lần, anh cảm thấy bàn tay của Đồ Ngọc trượt dọc theo gáy mình đến cổ mình, vuốt ve, rồi lại đi lên, xoa xoa lỗ tai.
Lẽ ra anh phải từ chối, anh không nên chấp nhận nụ hôn trong tình trạng quan hệ mập mờ thế này.
Anh không biết là Đồ Ngọc hay là chính mình buông thả, cứ hôn mãi cho đến khi môi đau đến tê dại, nụ hôn mới dừng lại— Đồ Ngọc rút ra trước.
Đồ Ngọc áp trán vào anh, nhắm mắt lại chậm rãi thở dốc.
Khoảng cách giữa hai môi vẫn còn rất gần, hơi nóng làm môi ngứa ngáy, anh theo bản năng muốn tiến thêm một chút, tiến thêm một chút là có thể chạm vào.
Mục Phương Sinh nắm chặt tay, dùng móng tay bấu vào lòng bàn tay, cố gắng trấn tĩnh lại, quay đầu: “Đi thôi.”
Anh đi thẳng về phía con đường rực rỡ ánh đèn, đi vài bước lại phát hiện phía sau không có tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, Đồ Ngọc đang dựa vào tường, vẻ mặt ấm ức như bị ai bắt nạt, giữa hai chân còn gồ lên một túp lều khá lớn.
Mục Phương Sinh dở khóc dở cười, lùi lại một bước vươn tay nắm lấy cổ tay Đồ Ngọc, dỗ dành: “Chúng ta đi nương theo bóng tối, không có ai nhìn thấy đâu, ngoan.”
Bên cạnh họ là phòng của Từ Chấn, có một khoảng trống rộng bằng ngón tay giữa tấm thảm và cánh cửa, và khoảng trống tối đen như mực — Từ Chấn vẫn chưa quay lại.
Mục Phương Sinh đảo mắt ra hiệu: “Những người khác đâu?”
“Vẫn đang xem qua hồ sơ của Văn phòng thành phố Duyên Châu.” Đồ Ngọc trả lời.
Anh gật đầu, lấy thẻ chìa khóa ra, mở cửa với một tiếng ding.
Bước vào phòng, còn chưa kịp cắm thẻ mở cửa vào khe cắm điện, đã nghe thấy tiếng cửa đóng lại “rầm”, Đồ Ngọc trong bóng tối hung hăng đập anh vào tường, sau đó bắt đầu đè anh xuống mà gặm cắn.
“…”
“Được rồi, đừng động kinh nữa.”
Đồ Ngọc rất thích thú lên cơn điên, thậm chí còn sống động hừ hừ: “Của chồng lớn không? Có thích làm anh như thế này không?”
Tủ gỗ mà thằng nhóc này dựa vào tường kêu cọt kẹt lắc lư, sợ làm hỏng đồ đạc của khách sạn, Mục Phương Sinh dùng sức chống trả đẩy cậu ra: “Có bệnh thì uống thuốc đi!”
Đồ Ngọc tranh thủ ngồi ở mép giường, chớp mắt một cái, đột nhiên chuyển sang chế độ “đốc công Đồ”: “Anh mắng em, em không ở với anh nữa.”
Mục Phương Sinh thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt, đưa tay bóp má cậu: “Ông tổ tôi ơi, thu lại thần thông đi.”
Dù sao Duyên Châu cũng không phải thủy thành, sợ bị người khác khó dễ, cho nên khi làm xong mọi thủ tục cần thiết, ba người vội vàng tranh thủ lên đường đến nhà Lưu Kiện đón người.
Vì hai trong số ba người họ đã bị tạt đồ ăn thừa nên khi đến cổng nhà Lộ Mỹ Quyên, trong tiềm thức vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy ảnh dán vị thần giữ cửa đã phai màu với khuôn mặt xanh mét và những chiếc răng nanh dài trên cửa.
“Để người của cục cảnh sát gõ cửa đi.” Từ Chấn thấp giọng nói, nhìn Mục Phương Sinh cùng Đồ Ngọc một chút.
Mục Phương Sinh vô cùng đồng ý, ba người đồng thời giảm tốc độ.
Kết quả là cảnh sát địa phương gõ cửa rất lâu nhưng không có ai mở.
????hử thách tìm tra????g gốc, géc gô _ ????????u???? ????????????YeN.???????? _
Từ Chấn lẩm bẩm, “Không ở nhà à?”
Đúng lúc này, từ trong cửa truyền ra một tiếng chửi rủa như sấm của một người phụ nữ: “Uống mấy hớp rượu vào rồi là không nhớ họ của mình đúng không?”
Giọng nói quá lớn, lớn đến nỗi Từ Chấn phải ôm đầu.
Ngay sau đó, có tiếng chai thủy tinh, xoong nồi vỡ, Lưu Kiện khóc gào: “Cảnh sát đến hỏi tôi chuyện năm 99 rồi! Tôi rất đau lòng!”
Viên cảnh sát ngừng gõ cửa, vươn tay muốn đẩy, cửa không khóa, mở thẳng vào trong.
Tiếng nức nở nghẹn ngào của Lưu Kiện trở nên rõ ràng hơn: “Tôi đã kìm nén hơn hai mươi năm rồi.
Người đàn ông của bà muốn giết tôi, con trai bà cũng muốn giết tôi … tôi để tay lên ngực tự hỏi, tôi chưa từng làm điều gì vô đạo đức!”
“Ban ngày ban mặt đi uống rượu.” Cảnh sát đứng hàng đầu lầm bầm.
Lộ Mỹ Quyên vẫn cúi gằm mặt khi nhìn thấy viên cảnh sát, nếp nhăn ở khóe mũi vòng qua khóe miệng, cắt sâu vào đôi má bà.
Viên cảnh sát xin lỗi Lộ Mỹ Quyên, cười nói: “Chúng tôi đến tìm Lưu Kiện điều tra một số chuyện.”
Lộ Mỹ Quyên hừ lạnh một tiếng, cầm giẻ lau màu vàng bẩn thỉu tiếp tục lau bàn: “Mau lên, đem ông ta đi phán tử hình đi!”
Phòng thẩm vấn.
Sau khi Lưu Kiện uống hai chai nước giải rượu, đôi mắt của ông ta cuối cùng cũng có thể tập trung, khi nhận ra mình đang ở đâu, cơ thể ông ta bất giác cứng đờ.
“Nói cho tôi một chút xem.”
Rượu còn chưa hoàn toàn lắng xuống, mặt mày Lưu Kiện vẫn đỏ bừng, ông ta cố hết sức mở ra đôi mắt đỏ ngầu: “Nói… nói cái gì?”
Mục Phương Sinh giảm tốc độ nói: “Năm 1999, Chu Thiên Tứ gây ra tai nạn giao thông, chú đã nhận tội thay ông ta và lấy 150,000 …”
“Không!” Lưu Kiện phản ứng kịch liệt cắt ngang, ý thức được mình không nên la to trong phòng thẩm vấn, lại cuộn người lại, “Không… Tôi chỉ lấy ông ta 100,000, tiền bồi thường cho người nhà người bị nạn cấn vào tiền thưởng của tôi, cuối cùng vợ tôi chỉ nhận được 50.000.”
“Vợ của chu?”
Lưu Kiện lắc đầu: “Vợ trước của tôi bị bệnh gan và cổ trướng, đang chờ tiền để chữa bệnh.
Khi tôi có tiền, cô ấy đã không thể cứu được.”
“Ông giết Trương Tử Cường để lấy tiền gánh tội cho Chu Thiên Tứ?”
“Tôi không giết hắn.” Lưu Kiện khóe miệng cong xuống, lộ ra một tia cười khổ, ông ta trầm mặc chừng mười giây, nhắm mắt lại.
“Là hắn muốn giết tôi.”
Năm 1999, tháng hai, giữa mùa đông.
“Thằng khốn nạn! Sao mày dám giành với tao!”
Giọng nói của Trương Tử Cường từ trên cao vang đến, Lưu Kiện nép vào góc tường, co người lại hết mức có thể, hai tay đeo găng tay bông ôm chặt lấy đầu, chịu đựng những cú đá đạp của Trương Tử Cường trên người.
Trương Tử Cường có lẽ cảm thấy kiểu đánh một chiều này quá vô nghĩa, nên gã dừng lại, thở hổn hển ngồi xổm trước mặt Lưu Kiện, giơ tay và vỗ vào đầu Lưu Kiện: “Tao không cho mày đi là tốt cho mày thôi.
Mày nghĩ đi tù dễ dàng không? Tướng mày vầy vô tù bị tụi bên trong đì không ngóc đầu nổi chứ ở đó!
Trong đầu ong ong, Lưu Kiện cố hết sức xác định Trương Tử Cường nói cái gì, lắc đầu lẩm bẩm: “Tôi phải đi, Tam Nhã bệnh…”
“Ai mà không bệnh! Ả dưỡng một thời gian là tự khỏi thôi, chữa cái gì!”
Bông tuyết dày đặc trên bầu trời, mùa đông năm đó lạnh hơn mọi năm, nhiệt độ hơn 30 độ âm, bông tuyết tan chảy trên mặt, Lưu Kiện thực sự cảm thấy như một vũng nước ấm áp, ông ta nuốt nước bọt đầy ắp máu loãng, cắn chặt răng để ngăn nó run lên: “Bệnh của Tam Nhã..
có thể chữa khỏi…”
“Chữa con mẹ mày, mày đi chết với con vợ ma ốm của mày đi!” Vừa nói, Trương Tử Cường vừa nhặt một viên gạch đỏ và đập mạnh vào đầu Lưu Kiện.
Lần này không đánh gục ông ta, nhưng máu chảy xuống tóc, Lưu Kiện choáng váng trong giây lát, rồi bắt đầu khóc.
Trương Tử Cường nhặt một đoạn ống thép bỏ đi khác trên mặt đất, đập vào người Lưu Kiện.
Cho đến khi cuối cùng hắn mệt mỏi và đánh rơi ống thép.
Ống thép rơi trên mặt đất băng giá hầu như không có âm thanh, tất cả âm thanh dường như đều bị gió gào thét cùng tuyết tuyết nuốt chửng.
Có một vết rách nhỏ trên mặt, Lưu Kiện không thể mở mắt ra, Trương Tử Cường trước mặt ông ta cũng không thể mở mắt.
Lấy dũng khí từ đâu đó, Lưu Kiện nhặt ống thép trên mặt đất lên, ánh sáng bạc lấp lánh, ông ta nắm chặt ống thép, trở tay đập xuống đầu Trương Tử Cường!
“Tôi chỉ đánh một lần.” Lưu Kiện nói: “Hắn ngất đi, tôi vội chạy đi, vốn tưởng rằng hắn đã tự đứng dậy một mình rời đi.”
“Tôi định trở về tìm...”
“Nhưng cả đêm chú cũng không quay lại tìm.”
“Trương Tử Cường là một tên ác bá nổi tiếng trong làng … Nếu anh ta chết, cả làng sẽ vui vẻ im lặng, và tôi vẫn có thể nhận được phần tiền của Chu Thiên Tứ.”
Sau gần một phút im lặng, Lưu Kiện lại nói:
“Trương Tử Cường còn lại cô nhi quả phụ.
Sau khi ra tù, thỉnh thoảng tôi sẽ gửi cho Mỹ Quyên một ít thức ăn.”
“Sau này…chúng tôi thành đôi.”
“Nhưng tôi là một người có rượu vào là gì cũng nói ra.” Nói đến đây, Lưu Kiện giơ tay lên xoa mí mắt, “Tôi đã từng nói với Trương Cát Bân bố nó chết như thế nào … Đứa trẻ đó, là một thằng điên!”
Ông ta dường như nhìn thấy chính mình khản giọng xin tha một lần nữa.
“Bân Tử, nghe bố nói… Bân Tử…”
Liềm cắt cỏ lại giơ lên, ông ta vội vàng né tránh, nhưng vẫn còn quá chậm, lưỡi liềm cong đâm thẳng vào bắp chân, ông ta đau đến thấu tim hét lên.
Lộ Mỹ Quyên lên núi làm cỏ ruộng rau lúc này mới về đến nhà, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bà ngay lập tức quăng giỏ chạy lên che phía trước ông ta, mắng Trương Cát Bân: “Thằng súc sinh! Con muốn làm gì?”
Có rất nhiều xác thiêu thân chết dày đặc trong chụp đèn của phòng thẩm vấn.
Lưu Kiện dừng lại một lúc, khi lại cất giọng, giọng nói trở nên khàn khàn: “Ngày đó, Trương Cát Bân bỏ quê lên thành phố để làm việc.”
Sau hai mươi năm, những thứ bụi bặm dần dần được thổi bay, Lưu Kiện nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, Mục Phương Sinh chạm vào tai nghe: “Tiểu Ngọc, có mang theo điếu thuốc nào không?”
Vài giây sau, Đồ Ngọc bước vào phòng, lấy ra một bao thuốc lá đưa cho Lưu Kiện một điếu.
Chiếc bật lửa hàng xịn chói lọi của cậu đã đưa đội trưởng nào đó của cục thành phố, bây giờ cậu chỉ có thể lấy ra một chiếc bật lửa nhựa có hình người đẹp mặc áo tắm trị giá một tệ.
Lưu Kiện bị bỏ lại, ngồi hút thuốc trong phòng thẩm vấn, trong khi Mục Phương Sinh và Đồ Ngọc bước ra ngoài.
Từ Chấn trực tiếp gặp họ ở bên ngoài, không kiên nhẫn nói: “Tiện tay còn giải quyết một vụ án treo, tốt quá rồi, chúng ta hãy bắt tay vào việc và điều tra Trương Cát Bân được chưa?”
Mục Phương Sinh không trả lời, mà là ngoắc ngoắc tay với anh ta, ba người họ giống như một hàng sát thủ đi ra khỏi đồn cảnh sát, đi vào ngõ cụt.
Từ Chấn thực sự không muốn rời đi: “Có cái gì mà phải giấu giấu diếm diếm thế?”
Mục Phương Sinh: “Cậu đưa mẹ của Trương Cát Bân trở lại thành phố Thủy đi.”
Từ Chấn: “?”
“Từ giờ trở đi,” Mục Phương Sinh tùy ý đặt tay lên vai Đồ Ngọc, nói nốt phần cuối của câu nói, “Mẹ của Trương Cát Bân đã chết.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...