” Tể tướng khách khí rồi, quan hệ giữa trẫm với khanh còn cần nói sao. Hôm nay dầu gì cũng là ngày mừng thọ của khanh, cho dù trẫm trăm công bề bộn cũng vẫn có thể đến dự tiệc được. Huống chi Hoàng Hậu ở trong cung buồn tẻ, nhân cơ hội này trẫm cũng muốn dẫn nàng cùng chúng phi tần xuất cung hít thở không khí. ” Lâm Khoang Vĩ phất tay cười nói, vẻ mặt thâm tình mà nhìn Thương Hoàng Hậu.
Thương Hoàng Hậu nghe vậy cười e lệ mà nói. ” Bệ hạ, thần thiếp thật cảm động. ”
Lâm Khoang Vĩ không nói gì chỉ vỗ vỗ bàn tay Thương Hoàng Hậu.
Thương Sính thấy cảnh này thì cảm thấy đắc ý không thôi.
Văn võ bá quan thấy vậy đều thầm than Thương Gia đại thế đã thành, ai cũng không thể xoay chuyển. Cũng không biết đây là phúc hay hoạ nữa.
Lâm Thanh Phong mắt lạnh nhìn mọi thứ, đáy lòng thầm cười nhạo không thôi.
Tiền kiếp khi nhìn thấy cảnh này thì chỉ có không cam lòng. Còn hiện tại nhìn lại chỉ thấy những người này đều thật đáng thương làm sao. Bị xem như khỉ diễn xiếc mà cũng không hay biết gì.
Thục Hoàng Quý Phi bề ngoài mang vẻ tươi cười dịu dàng, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ âm độc.
Thương Hoàng Hậu… Ha ha… Ngươi cứ việc tiếp tục đắc ý đi, dù sao phong quang này cũng sẽ kéo dài không bao lâu nữa. Bổn cung rất mong chờ ngày ngươi hạ đài đấy.
Sau khi An Minh Đế xuất hiện, Kiệt Khanh và Lâm Tất Hải cũng đã im lặng.
Lâm Tất Hải thì không nói làm gì. Dù sao lão cũng là nguyên lão nhị triều, từ trước đến giờ đều chú trọng đến hai chữ ‘ lễ nghi ‘ nên khi thấy An Minh Đế xuất hiện thì lập tức nghiêm cẩn quy củ hành lễ, sau đó đứng sang một bên yên lặng cúi đầu.
Còn Kiệt Khanh tuy có phần không coi trọng lễ giáo, nhưng y cũng không ngu ngốc đên nổi làm việc quá đà.
Kiệt Khanh nhếch miệng cười khẽ, liếc nhìn thoáng qua Thương Sính. Y hôm nay đến đúng là muốn ‘ tạo niềm vui bất ngờ ‘ cho vị tể tướng đại nhân này nhân dịp sinh thần của hắn. Tin chắc vị tể tướng đại nhân này sẽ rất vui mừng.
Chỉ có điều, An Minh Đế đã đến đây nên cũng không tiện làm chuyện gì quá phận. Thật là đáng tiếc.
Sau khi mọi người an toạ tại vị trí đã được sắp xếp trước cũng là lúc yến tiệc bắt đầu.
Trong lúc diễn ra yến tiệc cũng không có chuyện gì xảy ra. Có An Minh Đế ở đây nên mọi người cũng câu nệ nhiều không dám làm chuyện gì quá khác người, mọi cư xử đều đúng mực chứ đừng nói đến có kẻ gây chuyện.
Yến tiệc diễn ra được một nữa thì bắt đầu biểu diễn ca múa.
Lâm Thanh Phong vừa nâng ly rượu lên nhấm nháp vừa như có như không nhìn Thương Vũ Nguyệt, đáy mắt bình tĩnh vô ba không rõ suy nghĩ ra sao.
Đáy lòng thầm thở dài. Y thật không biết hiện tại nên làm như thế nào mới phải. Kiếp trước nữa đời sau sống trong ân hận từng vô số lần ao ước được gặp lại nàng. Bây giờ tâm nguyện đã thành cũng không biết phải đối mặt với nàng ra sao.
Là y sai, là y phụ nàng cũng phụ luôn cả bản thân mình.
Giang sơn vạn dặm tuy đẹp nhưng lại thiếu đi nụ cười của nàng thì còn gì đáng lưu luyến.
Cứ nghĩ sẽ phải ở theo sự ân hận này đến chết sau đó luân hồi. Lại không nghĩ đến lão thiên gia vẫn còn ưu ái hắn như vậy, cho phép y sống lại một lần nữa trở về điểm xuất phát khi chưa có chuyện gì xảy ra.
May mắn… may mắn y vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu.
Kiếp này y không cầu gì nhiều chỉ mong có thể hảo hảo bù đắp cho nàng. Chỉ mong nàng vẫn còn chấp nhận y.
Yến tiệc kéo dài cho đến giờ Dậu mới kết thúc.
Sau khi cung tiễn đám người An Minh Đế, Thương Vũ Nguyệt dẫn theo Linh Nhi trở về biệt viện của mình tắm rửa, thay y phục và nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường, nàng nhìn chằm chằm nóc nhà.
Đến nay nàng vẫn không tin được bản thân đã trọng sinh.
Hai hàng thanh lệ im lặng chảy dài làm ước hai bên gối.
Bàn tay ngọc ngà trắng nõn che lại hai mắt yên lặng mà khóc, tiếng nghẹn ngào bị nàng cố kìm nén không cho phát ra. Nàng biết Linh Nhi ở bên ngoài, nàng không thể để cho Linh Nhi biết nàng khóc, bởi nếu vậy sẽ khó lòng giải thích rõ.
Nàng đã sống lại khi mọi chuyện còn chưa bắt đầu.
Nàng hứa từ tận đáy lòng cũng thề với trời cao.
Nàng thề đời này kiếp này sẽ không bao giờ … Không bao giờ lại yêu người nam nhân đó nữa.
Đã ngốc nghếch một lần rồi thì sẽ tuyệt đối không có lần thứ hai.
Đã phạm sai lầm một lần thì sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa.
Nàng còn nhớ năm đó u mê cố chấp sự khuyên can của phụ thân mà gả cho Lâm Thanh Phong. Cũng phụ lòng Khương Nghiệp đối với nàng.
Kiếp này, nàng nguyện lấy cả đời này bù đắp lại cho Khương Nghiệp.
Không biết đã khóc bao lâu, cũng không rõ đã suy nghĩ nhiều đến thế nào.
Thương Vũ Nguyệt cứ thế ngủ thiếp đi trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Một đêm nhìn có vẻ yên bình. Nhưng ẩn sâu trong đó là bao âm mưu quỷ kế chỉ vừa mới bắt đầu.
….
Hoàng Cung – Ngự Thư Phòng
An Minh Đế Lâm Khoang Vĩ ngồi trên long ỷ mắt lạnh nhìn nhi tử thứ ba của mình với vẻ giận dữ chưa bao giờ có.
” Lão tam, còn có biết con đang nói gì hay không? “
Lâm Thanh Phong vẻ mặt kiên định mà nói. ” Phụ hoàng, nhi thần luôn rõ bản thân đang nghĩ gì, đang nói gì. Kính mong phụ hoàng ân chuẩn.”
Lâm Khoang Vĩ giận không thể áp hất chồng tấu chương trên ngự án xuống. Chỉ ngón tay về phía Lâm Thanh Phong mà nói. ” Hồ đồ. Con có biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch ra sao hay không? Nàng ta chỉ là một nữ nhân, còn là nữ nhi của kẻ thù. Con vì một phút yếu lòng mà tha cho kế hoạch bảo năm như vậy sao?”
” Phụ hoàng, nàng ta chỉ là nữ nhi yếu đuối. Nhi thần cảm thấy lợi dụng nàng ta như vậy thật không phải điều mà một chính nhân quân tử nên làm. Thỉnh phụ hoàng minh giám. “
” Nàng ta không phải là nữ nhân bình thường mà là có mệnh Phượng Hoàng. Ai có thể cưới nàng ta thì sẽ được mệnh định là Thiên Nhận Thiên Tử. Sau này vạn cổ lưu danh. ” Lâm Khoang Vĩ hận rèn sắt không thành thép mà nói.
” Phụ hoàng, chuyện này mà người cũng tin sao? Nếu đế nghiệp đều nhờ một nữ nhân mà có thì còn cần nam nhân nhiều năm mưu cầu sự nghiệp để làm gì. Nhi thần không tin bản thân không thể một mình hoàn thành đế nghiệp. ” Lâm Thanh Phong vẻ mặt kiên định mà nói.
Tuy kiếp trước cũng nhờ có nàng nên y mới thuận lợi tạo dựng thế lực và thuận lợi đăng cơ. Nhưng không thể vì thế mà nhất quyết nói nàng mệnh trung Phượng Hoàng nên y mới có thể thành đế.
Y không tin bản thân lại vô dụng đến nổi cần một nữ nhân mới có thể leo lên đế vị.
” Không thể không tin là có. Thà tin có còn hơn không. Phong nhi, chẳng lẻ con thật sự muốn làm như vậy sao? Con đã quên mẫu phi con chết như thế nào sao? ” Lâm Khoang Vĩ bất đắc dĩ nói.
Thật không hiểu tam nhi tử của hắn bị làm sao nữa. Đột nhiên thỉnh hắn không cần làm hại Thương Vũ Nguyệt.
Đáy mắt Lâm Khoang Vĩ một mảnh lạnh lùng không chứa bất kì tình cảm gì.
Không nên tỏnó thương Thương Vũ Nguyệt.
A… Thật nực cười. Thấy nàng ta vô tội nên yếu lòng không muốn ra tay.
Vậy Lan Diệp Tử và Ngọc Mẫn chẳng lẻ đều là kẻ có tội sao?
Tử nhi nàng ấy ở như lương thiện như vậy, ngay cả hậu vị cũng không cần. Các ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Tại sao lại muốn ra tay với nàng. Tại sao?????
Cho nên hắn hận, hận Thương Gia, hận Thương Dạ Huyên, hận Thương Sính.
Thương Vũ Nguyệt vô tội, không sai, nàng ta không có tham dự chuyện năm xưa thậm chí còn không biết mọi chuyện.
Nhưng vậy thì sao? Hắn chính là muốn diệt cả Thương Gia. Thương Vũ Nguyệt có vô tội hay không hắn không quan tâm. Ai kêu nàng ta xui xẻo sinh trong Thương Gia nên phải chịu tất cả oan nghiệt này.
Lâm Thanh Phong nghe Lâm Khoang Vĩ nói vậy thì xửng sốt vài giây trầm ngâm không nói gì.
Lâm Khoang Vĩ híp mắt lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Phong.
Vô dụng, đúng là vô dụng.
” Mềm lòng với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân. Phong nhi, còn nên hiểu rõ điều này. Năm xưa mẫu phi con hiền lành và lương thiện như vậy, tuy được sủng ái nhưng chưa bao giờ vì đó mà sinh kiêu. Đối ai cũng ôn hoà, ngay cả đối với cung nhân cũng như vậy, chút không có cái giá của người bề trên. Nhưng kết quả ra sao?”
” Phong nhi, năm xưa người đứng ra hãm hại mẫu phi con lại chính là Tố Thi cung nữ thiếp thân của mẫu phi con chỉ vì ham tài. Tố Thi trước kia sơ sẩy đắc tội Thục Hoàng Quý Phi suýt nữa mất mạng, là mẫu phi con ra mặt cứu ả ta một mạng. Nhưng đến cuối cùng thì sao, ân huệ không địch nổi sự hấp dẫn của tiền tài và quyền thế nên đã khiến ả phản bội mẫu phi con. “
” Vậy mà trước khi chết, mẫu phi con lại còn ráng sức bảo vệ ả. Con nói cho trẫm xem, đây lại là thế nào? ”
” Con đừng quên mẫu phi còn vì sao lại chết. Là vì Tố Thi lợi dụng sự nhẹ dạ cả tin, tấm lòng không so đo không tính toán của mẫu phi con mà hạ độc trong thức ăn mới khiến mẫu phi con chết oan. “
” Vậy mà nay con lại còn dám nói cho trẫm làm vậy là không nên. Không nên thế nào? Con nói cho trẫm xem theo con nên làm gì mới đúng đây?”
Lâm Thanh Phong thống khổ nhắm mắt lại, khoé mắt ngấn nước. Hai bàn tay đặt trên nền đất dùng sức nắm lại.
Thật lâu sau mới khàn khàn nói. ” Nhi thần đã hiểu. Là nhi thần nhất thời mềm lòng. Tuyệt không có lần sau. “
Lâm Khoang Vĩ hài lòng gâth đầu phất tay nói. ” Tốt lắm, con biết vậy là tốt rồi. Lui xuống đi. “
Lâm Thanh Phong đáp một tiếng ” Vâng ” sau liền lui xuống.
Sau khi xuất cung trở về Vương Phủ. Lâm Thanh Phong vào thư phòng ngồi sau án thư, tay gõ ‘ cốc cốc ‘ lên bàn, đáy mắt loé sáng vài tia dị sắc.
Những chuyện xảy ra hôm nay đều y hệt như ở kiếp trước.
Kiếp trước sau khi từ yến tiệc trở về y theo chỉ dụ của phụ hoàng nhập cung trò chuyện. Sau khi nghe được kế hoạch liền không đành lòng lợi dụng Thương Vũ Nguyệt hoàn thành kế hoạch mới cầu xin phụ hoàng buông tha cho nàng. Nhưng lại bị phụ hoàng thuyết phục ngược lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...