Đã từng là sủng phi. Vậy chẳng phải nói tỷ tỷ của nàng hiện tại bị người thất sủng, bị người bỏ rơi. Khốn kiếp, hồ đồ.Tên hoàng đế kia là kẻ khốn kiếp, còn tỷ tỷ nàng lại là người hồ đồ.Thân là người hiện đại đến cổ đại cho dù không thể tìm được người yêu mình đến chết đi sống lại thì thôi, tại sao lại phải hạ mình làm thiếp, lại còn thất sủng nữa. Quả là mất mặt mũi nữ nhân hiện đại mà.Bao năm được giáo dục Nhất Phu Nhất Thê đi đâu hết cả rồi. Đúng là tức chết nàng mà.Khương Nghiệp mỉm cười ôn nhu ấm áp mà nói. ” Diệp cô nương không nên tức giận, rất là hại thân không tốt cho sức khoẻ. Cô nương nghe ta kể rõ ngọn ngành sẽ hiểu. Lan Phi cũng là người đáng thương, cũng là bất đắc dĩ mà thôi. “Khương Nghiệp từ từ kể lại những chuyện mà Lan Diệp Tử đã trãi qua trong suốt chín năm qua.Thì ra tỷ tỷ của nàng mất tích ba năm ở hiện, mà qua đây cũng đã trôi qua chín năm.Ngày ấy vừa mới xuyên không hôn mê trong một khu rừng ít người qua lại.Lâm Khoang Vĩ lúc đó còn là tam hoàng tử bị huynh đệ sai sát thủ ám sát gần đấy, hắn nhờ thuộc hạ chém giết hộ tống thoát khỏi truy sát. Lại không may một thân một mình đi lạc vào khu rừng.Lan Diệp Tử và Lâm Khoang Vĩ cũng bị ma xui quỷ khiến mà gặp phải nhau.Lan Diệp Tử sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên làm là quan sát xung quanh, sau lại nghe đằng trước có tiếng động vội chạy lại xem có người hay không để đường rời khỏi khu rừng này.Lại không nghĩ đến gặp phải một nam nhân cả người là máu hôn mê gần đấy. Lan Diệp Tử nghĩ dù gì cũng có duyên gặp mặt một lần, cũng không tiện thấy chết không cứu. Bèn lấy dụng cụ y tế để trong ba lô sơ cứu nam nhân.Nhũ thầm tốt xấu cũng cứu mạng người ta một lần, biết đâu sau khi tỉnh người này sẽ dẫn nàng rời khỏi khu rừng này.Cũng không biết là may mắn hay sao mà cho dù mùi máu tươi có nồng cũng không thu hút thú dữ đến kiếm mồi.Sơ cứu cho Lâm Khoang Vĩ được một thời gian ngắn thì hắn tỉnh lại. Lâm Khoang Vĩ thấy Lan Diệp Tử với tạo hình kì lạ thì khó hiểu không thôi, nhưng cũng biết nàng là người cứu mạng hắn nên chấp nhận đưa nàng rời khỏi khu rừng này.Không lâu sau thuộc hạ của Lâm Khoang Vĩ tìm được hài người họ, hắn mang nàng về vương phủ. Chỉ là hắn cũng không nghĩ đến nữ tử cứu mạng hắn lúc đó sau này có thể giúp hắn bày mưu tính kế đoạt vị thành công.Lan Diệp Tử tuy thân nữ nhi nhưng tài học lại không kém cạnh gì với đấng nam nhân. Có sự giúp đỡ bày mưu đặt kế của Lan Diệp Tử mà Lâm Khoang Vĩ chỉ tốn ba năm đã có thể thành công đăng cơ vì đế.Cũng trong thời gian ba năm đó mà hai người lâu ngày sinh tình. Chỉ là, Lâm Khoang Vĩ vừa muốn giang sơn cũng muốn mĩ nhân, bên nào cũng không thể bỏ. Hắn quá coi trọng đế vị mà không chịu từ bỏ hậu cung, từ bỏ giang sơn.Lan Diệp Tử tất nhiên không chịu nổi cảnh chung chồng, từng có ý định bỏ trốn. Nhưng nàng thân cô thế cô rất nhanh bị tìm được, sau này Lâm Khoang Vĩ vì phòng ngừa nàng chạy trốn mà giam lỏng nàng trong Ỷ Lan Cung.Lâm Khoang Vĩ biết đã khiến nàng ủy khuất nên ban đầu muốn lập nàng vì hậu cùng hắn hưởng giang sơn. Nhưng Lan Diệp Tử một hai không đồng ý, nháo đến long trời lỡ đất.Cuối cùng chuyện lập hậu cũng tạm gác, hậu vị từ đó để trống cho đến khi Ngọc Mẫn chết mới lập hậu.Diệp Vấn Liên nghe đến đây cũng có thể tưởng tượng được lúc đó tỷ tỷ có bao nhiêu uất ức, một ngọn lửa vô danh nổi lên trong lòng khó có thể át.Lâm Khoang Vĩ… Ta và ngươi chưa xong. Lâm gia đúng là toàn cho ra tra nam. Lâm Thanh Phong tra như vậy hoàn toàn là do cha truyền con nối. Đúng là cả đám rác rưởi.Lan Diệp Tử sau khi bị giam lỏng, nhiều lần tìm cách thoát thân nhưng không thể trốn ra được. Cho đến khi Thương Dạ Huyên bày mưu đặt kế hãm hại nàng. Nàng biết đây là cơ hội bèn tương kế tựu kế hòng thoát khỏi chốn lòng giam vàng son này.Lan Diệp Tử trước kia cũng lấy nam trang làm mưu sĩ bên cạnh Lâm Khoang Vĩ, nhân mạch cũng không ít. Nếu nàng đã muốn hoàn toàn trốn đi nhất định phải tìm kế thích hợp.Chỉ có ‘ chết ‘ thì nàng mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Lâm Khoang Vĩ. Cho nên, Lan Diệp Tử lợi dụng sự đố kị của Thương Dạ Huyên bày ra bố cục để giả chết.Còn Lâm Khoang Vĩ lại cứ nghĩ Lan Diệp Tử vì hận hắn mà chịu chết. Khiến hắn ân hận và ray rứt suốt bao năm.Diệp Vấn Liên sau khi nghe xong thì chỉ có thể thở dài một hơi. Cũng không biết phải nói gì cho phải.Sau một lúc lâu Diệp Vấn Liên mới nói. ” Khương nhị công tử tử chẳng hay có biết hiên tại tỷ tỷ của ta ở đâu không?”Khương Nghiệp lắc đầu nói. ” Khương mỗ thật sự không biết. Lan cô nương là một kì nữ tử hiếm có, lại thông minh. Nàng ta đã muốn trốn, ai cũng không thể tìm ra được. “” Những chuyện này đều do kiếp trước Khương mỗ tốn nhiều công sức mới biết được. “Diệp Vấn Liên nheo mắt cảnh giác nhìn Khương Nghiệp nói. ” Khương nhị công tử cớ sao lại phải điều tra chuyện tỷ tỷ của ta.”Khương Nghiệp cười có vẻ hơi chua xót nói. ” Chỉ là nhất thời vô ý điều tra ra thôi. “Diệp Vấn Liên cũng không có vẻ muốn biết thêm. Nếu đã không thể biết được tỷ tỷ nàng hiện tại ở đâu từ chỗ Khương Nghiệp, vậy cũng chỉ có thể do nàng tự tìm hiểu. Chuyện này cứ tạm gác lại đã, chỉ cần biết tỷ tỷ còn sống là được.” Chuyện thứ nhất đã nói, không biết chuyện hai lại có ý gì? Mong công tử giải đáp. “Khương Nghiệp cười nhạt nói. ” Chuyện thứ hai hiện tại Khương mỗ vẫn chưa thể nói. Khi nào cô nương có thể Quân Lâm Thiên Hạ, đến lúc đó biết cũng không muộn. “Diệp Vấn Liên nghe bốn từ ‘ Quân Lâm Thiên Hạ ‘ thì thầm giật mình không thôi. Y là muốn chờ nàng làm đế mới có thể biết sao?” Thời gian cũng không còn sớm, Khương mỗ cáo từ trước. Diệp cô nương, khi khác lại trò chuyện. “Dứt lời, Khương Nghiệp đứng đậy rời đi. Diệp Vấn Liên tuy còn nhiều điều muốn hỏi rõ. Nhưng xem ra có hỏi chưa chắc Khương Nghiệp đã chịu nói cho nàng nghe.Hiện tại nàng hiện đang rất đau đầu. Nếu lời Khương Nghiệp nói là thật, nếu Lâm Thanh Phong cũng biết chuyện này. Vậy có phải y hợp tác với nàng còn có mưu đồ sâu xa hay không?Tỷ tỷ nàng lợi dụng Thương Dạ Huyên mà giả chết, nhưng vụ việc năm đó lại liên lụy khiến mẫu phi Lâm Thanh Phong hàm oan mà chết.Đây không phải ám chỉ tỷ tỷ nàng cùng Thương Dạ Huyên chính là đồng loã giết chết mẫu phi của Lâm Thanh Phong.Ôi mẹ ơi, đầu nàng giờ to như cái đấu. Chuyện này sặc mùi âm mưu tranh đấu hậu cung, âm mưu chính trị… Nhìn đâu cũng thấy loạn.Nếu Lâm Thanh Phong mà biết rõ chuyện này lại còn muốn hợp tác với nàng. Chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh cả người. Y không có mục đích gì khác khi hợp tác với nàng mới là lạ.Trước là hổ, sau là sư tử, hai bên trái phải là sói, trên trời là kền kền, dưới đất lại là đầm rồng.Nghĩ đi nghĩ lại sao thấy nàng đáng thương thế này. Đi đâu cũng sẽ có nguy cơ mất mạng.Nàng nghĩ nàng muốn về nhà. Nàng không muốn xuyên không nữa.Ai di đà phật… Diệp Vấn Liên hi vọng đây chỉ là giấc mơ, tỉnh dậy sẽ thấy bản thân còn đang ở hiện đại thì tốt biết mấy.Dĩ nhiên ước muốn này không có cách nào thành hiện thực.Lúc này Diệp Thiên, Diệp Vũ và Diệp Yên đã trở về. Nàng xoa huyệt thái dương cố gắng ném chuyện này sau đầu. Cùng lắm ngày mai tìm Thương Vũ Nguyệt bàn bạc một chút. Xem ra nàng cần phải nhanh chóng thi hành kế hoạch. Dù thế nào cũng phải rời khỏi Nguyện Lâm Quốc này.Một đêm không yên ổn cuối cùng cũng qua.Sáng sớm tỉnh dậy, Thương Vũ Nguyệt nhận được bái thiếp hẹn gặp của Diệp Vấn Liên. Sợ ra chuyện ngoài ý muốn liền xuất phủ đến chỗ hẹn.Diệp Vấn Liên nghĩ bản thân dù sao cũng có ý bồi dưỡng Thương Vũ Nguyệt làm người thừa kế của bản thân nên cũng không giấu giếm gì kể chi tiết toàn bộ chuyện xảy ra hôm qua cho Thương Vũ Nguyệt nghe.Thương Vũ Nguyệt nghe xong thì mặt trắng không còn giọt máu. Đáy mắt không giấu nổi lo lắng.Thương Vũ Nguyệt hiện tại cũng không biết phải biểu cảm làm sao cho phải. Nàng làm sao cũng không có thể tin được Lâm Thanh Phong và Khương Nghiệp đều trọng sinh. Đây thật sự không biết là nên cười hay nên khóc, là phúc hay hoạ, là duyên nợ hay nghiệt duyên.Diệp Vấn Liên chỉ là người đứng ngoài cuộc thôi cũng đã ê răng. Huống chi làm người ở trong cuộc như Thương Vũ Nguyệt, càng nghĩ càng thấy thương cho nàng.Thương Vũ Nguyệt lúc này chỉ cảm thấy hoảng loạn không thôi. Nàng bản ý chỉ muốn bảo hộ gia tộc, nhưng chuyện ra ngã rẽ thế này, liệu ước muốn của nàng sẽ có thể hoàn thành sao?Nàng không dám nghĩ, cũng không biết phải nghĩ sao.Diệp Vấn Liên nhìn Thương Vũ Nguyệt sầu mi khổ kiểm như vậy cũng không biết an ủi sao cho phải, bèn nói. ” Rối rắm nữa cũng không ít gì. Hiện tại chỉ có thể đến đâu hay đến đó. Việc bây giờ cần làm là cố gắng hoàn thành kế hoạch càng sớm càng tốt. “Thương Vũ Nguyệt thở dài đáp. ” Cũng chỉ có thể như vậy. Mọi chuyện đành nhờ Diệp cô nương vậy. “Diệp Vấn Liên cười lắc đầu, sau lại nghĩ đến cái gì rồi nói. ” Thương nhị tiểu thư có thể cho ta biết kiếp trước ở trong kí ức của cô, ta đã thành lập những thế lực nào không? Ta nghĩ muốn tạo thế lực ngầm che tai mắt của Lâm Thanh Phong và Khương Nghiệp. Sau này có ra chuyện gì không ổn cũng có thể thuận lợi mai danh ẩn tích. “Thương Vũ Nguyệt nghe vậy hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng đúng. Sao nàng không nghĩ đến chuyện mai danh ẩn tích nhỉ. Nhưng nàng muốn chưa chắc phụ thân đã chịu. Đây thật sự là chuyện khó làm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...