Nguyệt Nguyệt Luân Hồi

Xế chiều, bóng hoàng hôn càng xuống thấp hơn, thấp đến mức chỉ còn thấy màu đỏ cam loang ở phía chân trời. Trên mảnh đồi cao nổi lên lớp lớp khói trắng, nghi ngút bay lên từng đợt, từng đợt. Thì ra, nắng tan đi rồi trời xế cũng trở lạnh hơn, nhất là nơi địa hình núi non. Vì vậy, nhóm ba người đã gom cành củi khô về đốt lên, lấy hơi lửa xua tan khí lạnh.

Ba người ngồi ba góc thành một vòng tròn quanh đống lửa, bên cạnh chỗ ngồi đều đặt một bảo kiếm, thế mà nhìn rất quy củ. Lọ mọ từ trời sớm tới chiều tà với vài con thú rừng, cuối cùng họ cũng hoàn thành. Chu Minh Hiên xé một cái đùi gà nướng vàng ươm đưa cho Thiên Nguyệt đầu tiên:

- "Nào, mời tiểu tiên nữ trước."

Thiên Nguyệt đưa tay nhận lấy, không quên nói cảm ơn. Sau đó, cái đùi tiếp theo được Chu Minh Hiên chuyển đến trước mặt Chu Minh Duẫn:

- "Ca."

Hành động này quá ư là hợp lý, nhưng nhìn trên một góc độ nào đó thì lại như "kính trên nhường dưới". Ưu tiên nữ nhân duy nhất trong nhóm trước, tiếp đến là ca ca. Xong xuôi, Chu Minh Hiên cũng tự lấy phần khác cho mình.

Ba người, người ngồi trên khúc thân cây gãy, người ngồi trên tảng đá méo mó, khung cảnh này có chút bình phàm. Chu Minh Hiên cất lời:

- "Hai người thấy thế nào? Tay nghề của ta vẫn dùng được chứ hả?"

- "Vậy phải xem một lúc nữa chúng ta có bình an vô sự không đã."

- "Ca không có mệnh hệ gì đâu, yên tâm."


Chu Minh Hiên vỗ ngực tuyên bố.

Đây là lần đầu tiên Chu Minh Hiên nấu một cái gì đó, tuy nhiên tự tin là tốt.

- "Thiên Nguyệt à, ta phải nhắc trước một câu, đây là lần đầu nó nấu nướng đấy."

- "..."

Thiên Nguyệt vừa thử một miếng xong, nàng thấy ổn. Bởi vì ở đây vốn không có gia vị gì đặc biệt, ngon là điều không thể rồi nên ăn được cũng đã may.

Chu Minh Hiên tuyên thệ lần nữa:

- "Nàng không phải sợ, có mệnh hệ gì ta chịu trách nhiệm."

Thiên Nguyệt nhướn một bên chân mày, hỏi lại:

- "Cuộc đời ta làm sao huynh chịu trách nhiệm?"

- "Dùng cả tính mạng của ta bảo đảm cho nàng, được không?"

Khụ... Chu Minh Duẫn sặc gà. Bất quá, y nhanh chóng ổn định cảm xúc, điềm tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thiên Nguyệt cũng chỉ nhìn y một cái rồi bình thản quay ra trả lời Chu Minh Hiên:

- "Ta không lấy mạng người vô tội."

- "..."

Chu Minh Duẫn vỗ vỗ vai Chu Minh Hiên với bộ mặt đặc biệt cảm thông và tội nghiệp. Thiên Nguyệt phản bác gây sát thương một thì vị ca ca này lại đang nhấn mạnh vô vết thương đấy. Chu Minh Hiên nhất thời chỉ biết câm nín.

Bóng đêm bao trùm vạn vật, sao trời phủ sáng trên cao, ánh trăng soi chiếu xuống trần gian quá đỗi dịu dàng. Hôm nay trăng rằm, bầu trời đẹp hơn tất thảy. Bóng dáng giai nhân nằm dài trên nền cỏ, song thủ khép hờ nơi thắt lưng ngay ngắn, song nhãn chăm chú thưởng nguyệt. Hai bên phải, trái của nàng là huynh đệ họ Chu cũng thả mình xuống nền cỏ, song thủ gác sau gáy, chân vắt chéo, mắt hướng thiên nhai.

*thiên nhai: chân trời, nơi xa xôi.

Yên ắng ngắm nhìn trời cao rất lâu, Thiên Nguyệt mới cất ngôn:


- "Hai huynh rời khỏi nhà lâu vậy có ổn không?"

Chu Minh Hiên đáp:

- "Ta không thích gò bó trong tr... nhà cho lắm nên long bong ở ngoài ta lại thoải mái hơn."

Chu Minh Hiên suýt chút nữa lỡ lời nói thành "trong triều", cơ mà y quá tỉnh táo để sửa kịp thời. Thực ra cho đến bây giờ y cũng không hiểu sao lại phải giấu nhẹm thân phận hoàng tộc của mình, nhưng đơn thuần y chỉ cảm thấy nó không cần thiết. Đối với Chu Minh Hiên, thân thế không quan trọng, y chưa bao giờ coi bản thân là hoàng thân quốc thích cao quý.

- "Trong nhà đệ đệ ta nghịch ngợm nên luôn bị phụ thân đại nhân giáo huấn, dĩ nhiên đệ ấy không thích trở về rồi."

Thiên Nguyệt bật cười. Chu Minh Hiên tiếp chuyện:

- "Vậy còn nàng?"

- "Ta là người tu đạo, một khi xuất sơn sẽ không trở về nữa."

- "Vậy sau này nàng có gặp lại sư phụ nữa không?"

- "Sẽ có chứ, chỉ là không biết bao lâu."

- "Ta ngưỡng mộ cuộc sống của nàng lắm đó."

- "Hửm? Tại sao?"


- "Tự do."

Chu Minh Hiên trả lời không hề nghĩ ngợi. Chính xác là tự do, điều mà y một lòng theo đuổi. Y thích sự tùy tiện, thích theo cảm hứng, thích vô tư lự. Tất cả những yếu tố này đều là thứ xa xỉ đối với một hoàng tử, đặc biệt còn là người được trông cậy cho ngai vị sau này.

Chu Minh Duẫn trầm ngâm ưu tư. Mà Thiên Nguyệt thì đơn thuần đáp:

- "Nhà quan chắc hẳn đều có quy củ nhất định, đúng là hơi gò bó. Có điều sư môn của ta cũng có những chuẩn mực không thể xâm phạm, người quen thì thoải mái, người lạ thì lại khó nhằn."

- "Hợp lí. Dù ở đâu thì cũng có chuẩn mực nhất định."

- "Bất quá, sư thúc ta lại không tuân theo bất kì quy củ nào, y hành động hoàn toàn tùy ý. Có điều, y sẽ nghe lời sư phụ ta."

- "Thế cũng tính là có theo chuẩn mực rồi, chuẩn mực của sư phụ nàng đó?"

- "Nhưng sư phụ ta chiều ý y."

- "..."

@Cố_Tiểu_Hoa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui