"Thiên sinh mệnh cách phượng hoàng..."
Lời này chậm rãi phát ra từ miệng Dương Diễn, đôi mắt vốn trầm lạnh giờ lại sắc bén như dao.
Trên khuôn mặt rộ lên một nụ cười chế nhạo, kim khẩu gắt gỏng quát:
- "Ngươi cũng xứng được gọi là phượng hoàng? Ai cho ngươi cái tự tin đấy?"
Vân Phong Thuấn Trì lắc đầu, nhàn nhạt đáp lại:
- "Dương Diễn, ngươi chỉ còn một cơ hội quay đầu."
Ha ha ha...
Dương Diễn nhoẻn miệng bật cười thành tiếng, ánh mắt dương lên tia sáng lạnh lùng.
Hắn làm bộ thở dài trong tiếng cười châm chọc:
- "Haizz, Vân Phong Thuấn Trì à Vân Phong Thuấn Trì.
Có phải ngươi nhìn chưa rõ tình cảnh hiện tại phải không?"
Đúng là bây giờ Vân Phong Môn hoàn toàn bất lợi.
Nếu không tính những người có thực lực đều đứng trong vòng xoay của sàn đấu, thì xung quanh quả là một trận ác chiến.
Thuộc hạ của Dương Diễn thì không nói, mà đến cả phái tu đạo cũng cùng một giuộc với chúng.
Vân Phong Môn đệ tử căn bản chỉ có thể cầm cự.
Dương Diễn thong thả nói tiếp: "Cho dù là Thượng Tứ Môn hay Tứ Đại môn phái thì cũng bắt tay hợp tác với bản vương rồi.
Ngươi nhìn xem, áo trắng của thiên hạ đệ nhất tông môn đang dần nhuộm đỏ kìa? Vân Phong Thuấn Trì, ta không quan tâm người xuất thân từ đâu, ngươi bí ẩn nhường nào, nhưng chỉ cần là người đụng đến Thiên Nguyệt, bản vương nhất định phải tiêu diệt."
Câu cuối cùng được thốt ra trong tiếng gằn đầy căm giận.
Mà ngược lại với trạng thái của Dương Diễn, Vân Phong Thuấn Trì vẫn bình tĩnh trả lời:
- "Dựa vào đâu?"
- "Ngươi có ý gì?"
- "Dựa vào đâu...!Ngươi dựa vào đâu mà nói ta xâm phạm Thiên Nguyệt?!!"
Từ chậm rãi, lạnh lùng, Vân Phong Thuấn Trì bỗng gắt gao nói bằng giọng đay nghiến.
Ngài đã động thủ ngay khi lời vừa ra khỏi miệng, Thanh Thương Kiếm chém xuống trước ngực Dương Diễn.
Dù bảo kiếm đỏ au đã chặn kịp, bất quá, lực chấn động vang dội đến mức đẩy lui hết ba tên thuộc hạ khác.
Chúng căn bản không đủ sức đối chọi với tiên tôn.
Vân Cảnh Ngạn tuy nghe rõ tất cả, nhưng y không hiểu gì.
y chỉ lao vào đánh đấm khi thấy tiên tôn cũng ra tay mà thôi.
Phong Thời Uyển thì khác, nàng bất chợt thầm thán "Lại là Thiên Nguyệt...!Tại sao sư tôn lại mất bình tĩnh khi Dương Diễn nhắc đến người đó? Lẽ nào sư tôn quen biết cố Hoàng Hậu...?".
- "Uyển nhi, muội đừng đứng đơ ra đó nữa, qua đây giúp huynh."
Phong Thời Uyển nhất thời giật mình, nàng đang nghĩ cái gì vậy.
Không chậm trễ giây nào nữa, Phượng Ứng Bàng Uy song kiếm hợp bích đối phó đủ tứ vị thuộc hạ phái phản đạo.
Ở một bên khác, Dương Diễn và Vân Phong Thuấn Trì đã đánh nhau đến trời long đất lở, đánh tới mức sàn đấu đã nứt vỡ.
Hai người không ngừng di chuyển, kiếm khí beng beng liên hồi, pháp lực sôi trào bắn tung tóe.
Hiện tại, họ đã giữ thế thăng bằng trên mặt biển mà đánh.
Vân Phong Thuấn Trì mượn nước trợ lực, càng uy phong.
- "Vân Phong Thuấn Trì, người rốt cuộc là ai?"
- "Đời này của ta, chưa bao giờ làm hại Thiên Nguyệt, dù là suy nghĩ cũng chưa từng!"
- "Vậy ngươi nói ta nghe xem, ngươi làm gì thân xác nàng ấy rồi?"
- "Ta có thể làm gì được?"
- "Vậy tại sao lại có Phong Thời Uyển? Ngươi tưởng ta ngu à? Ta tận mắt nhìn Thiên Nguyệt ngày trưởng thành, ta có thể không nhận ra ngoại hình của nàng sao? Trên đời này không thể có chuyện trùng hợp như thế được.
Cùng một nhan sắc, cùng loại linh lực, cùng ngụ trên Thiên Sơn.
Ngươi dám nói Phong Thời Uyển không phải Thiên Nguyệt không?"
Phong Thời Uyển bất giác sững người, toàn thân run lên vì chấn động.
Nàng không thể tập trung đánh được nữa, những lời vừa rồi đều đã chi phối tâm trí nàng.
Mà trên mặt nước, Vân Phong Thuấn Trì nghiến răng, tung ra một chưởng như hung thần đoạt mạng.
- "Ngươi câm miệng."
Dương Diễn không ngừng đáp trả gắt gao, dù hắn đã bị thương, nhưng Vân Phong Thuấn Trì cũng không thiếu thương tích.
Hai vị này đánh không hề nương tay, hoàn toàn muốn phế đối phương.
- "Tại sao ta phải câm miệng? Bởi vì ta nói đúng phải không? Ngươi làm sao khôi phục thân xác Thiên Nguyệt? Linh hồn của nàng ấy thì sao? Rõ ràng, ngoại hình của Phong Thời Uyển không sai lệch nàng ấy một li nào, nhưng tâm trí lại không giống."
- "Thời Uyển là Thời Uyển, không phải thân xác của Thiên Nguyệt."
- "Nói bậy.
Ngươi vẫn muốn giấu giếm phải không?"
- "Ngươi mới nói bậy.
Ngươi nhìn xem Thời Uyển bây giờ bao nhiêu tuổi? Thiên Nguyệt đã đi hai mươi năm rồi, hai mươi năm rồi ngươi nhớ chưa!"
- "Ta! không! tin!"
Dương Diễn như mất kiểm soát hoàn toàn, dồn hết công lực tung ra một chưởng ngay bụng Vân Phong Thuấn Trì.
Chưởng này đến đột ngột mà điên cuồng, tiên tôn không hề né được.
Toàn thân bạch y bay ra sau mấy thước, Thanh Thương Kiếm lăn lộn trên mặt nước mà không hề chìm.
Lam quang tỏa ra đứt khúc, tan ra như tiêu như tán.
- "Sư tôn."
Phong Thời Uyển vội chạy ra, nàng cũng biết khinh công trên mặt nước.
Song thủ đỡ lấy cánh tay Vân Phong Thuấn Trì, giữ ngài đứng vững.
Phong Thời Uyển không rõ đang suy nghĩ gì, chính nàng cũng không có suy nghĩ gì hết, mọi sự tập trung đều dồn hết vào tiên tôn.
Vốn dĩ nàng rất tự tin sư tôn sẽ đánh tay đôi được với Dương Diễn, chắc chắn không bại.
Nhưng lúc này nàng cảm nhận rất rõ linh lực của ngài vô cùng hỗn loạn, loạn đến mức tưởng như tiêu tán hết vậy.
Rút cuộc là tại sao?
- "Sư tôn, người sao vậy?"
Phong Thời Uyển không che giấu nổi nỗi hoảng sợ, nàng lo lắng đến phát khóc.
Ánh mắt không biết nói dối, chưa bao giờ nó rung động như thế.
Lẽ ra, một chưởng này không thể đánh trọng thương Vân Phong Thuấn Trì như vậy được.
Nhưng hai dòng máu đỏ tươi đã tràn ra bên khóe miệng, từng gọt, từng giọt thấm xuống ngực, loang màu trên mảng vải trắng ngần, trông đến thảm thương.
- "Ngươi...!Như vậy là sao?"
Mi mục Dương Diễn cau lại, ngay cả hắn cũng không nghĩ ra kết quả này.
Đánh với nhau rất lâu, hắn là người rõ nhất thực lực của Vân Phong Thuấn Trì.
Hắn đã cho rằng đôi bên nhất định là lưỡng bại câu thương.
Mà chưởng vừa nãy, theo lý thì chỉ đả thương chút ít mà thôi.
Trước mắt, Vân Phong Thuấn Trì nôn ra một bọc máu tươi, ngài đã không thể ngụy trang được nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...