Tiết Quý phi, Trịnh Bích Ngọc dẫn đầu cung phi nữ quyến đứng trên giáp tường, nhìn theo cỗ xe ngựa nạm vàng giữa đám giáp sĩ màu đen biến mất nơi chân trời phía Tây.Thỏ chết cáo khóc, vật thương đồng loại, nhóm cung phi thương cảm trong lòng, im lặng nhìn.Trịnh Bích Ngọc thu ánh mắt, quay người rời đi, hỏi thị nữ: “Sao hôm nay Phúc Khang công chúa không đến tiễn Văn Chiêu công chúa?”Thị nữ nhỏ giọng nói: “Điện hạ, Phúc Khang công chúa bệnh.”Trịnh Bích Ngọc cười lạnh, “Đi phủ công chúa.”Trưởng sử phủ công chúa không dám để đám Trịnh Bích Ngọc vào: “Điện hạ, công chúa bị bệnh, không thể gặp khách.”Trịnh Bích Ngọc không thèm nhìn tới trưởng sử, lệnh cho hộ vệ Đông cung trực tiếp tông cửa.
“Phúc Khang công chúa có tắt thở ngay lúc này cũng phải đi tiễn Văn Chiêu công chúa! Nếu cô ta không xuống giường được, thì sai người khiêng đi!”Trưởng sử trợn tròn mắt: “Điện hạ, ngài không sợ Thái tử điện hạ trách tội sao?”Thị nữ Trịnh Bích Ngọc tiến lên, tát trưởng sử một cái “Điêu nô, ngươi dám uy hiếp Thái tử phi Điện hạ?”Trưởng sử không ngờ một Thái tử Phi thường ngày dịu dàng đoan trang trước mặt mọi người khó xử mình, chưa kịp né, bị đánh một cái lảo đảo, lắc lư mấy lần mới đứng vững, mãi không bình tĩnh nổi.Hộ vệ tìm thấy Chu Lục Vân rất nhanh, kéo người ra khỏi phủ công chúa.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, lấm tấm nước mắt, nhìn có vẻ yếu ớt như bệnh thật.Trịnh Bích Ngọc lạnh lùng liếc cô ta: “Văn Chiêu công chúa thay ngươi hòa thân bộ lạc Diệp Lỗ, vậy mà ngươi không đi đưa tiễn nàng ấy sao?”Chu Lục Vân mím môi, hai hàng nước mắt lã chã rơi: “Ta có lỗi với Thất công chúa… Ta cũng không ngờ đến mức này… Là người hầu của cô mẫu lừa ta…”Khóe miệng Trịnh Bích Ngọc nhẹ giật, ra hiệu hộ vệ dìu Chu Lục Vân, dẫn đến giáp tường.Nhóm phi tần nhìn thấy Chu Lục Vân, từng gương mặt được bảo dưỡng thỏa đáng lập tức u ám, đến cả đám công chúa, quận chúa còn nhỏ cũng đua nhau lộ ra vẻ khinh bỉ.Chu Lục Vân nghe thấy đám cung phi tông phụ cất cao tiếng cười châm chọc, ráng gượng không cúi đầu.Ngón tay Trịnh Bích Ngọc chỉ về phía Tây, móng tay màu son xẹt nhẹ qua khuôn mặt mịn màng của Chu Lục Vân.
“Ngươi nhìn cho kỹ, người ngồi trong xe ngựa đáng lý là ngươi.”Khởi nguồn từ việc cô ta hứa hôn lung tung, mới khiến Ngụy Minh có ý đẩy đi Thất công chúa.Bờ môi Chu Lục Vân trắng bệch.
Tay Trịnh Bích Ngọc bỗng búng nhẹ.
Chu Lục Vân thấy nhói một cái, run rẩy cố che mặt.Trịnh Bích Ngọc nắm lấy tay cô ta, đầu ngón tay nhẹ miết lên vết thương nhỏ mình mới tạo ra trên mặt cô ta: “Chu Lục Vân, trước kia dù Thái tử dung túng ngươi thế nào, ta chưa hề than phiền ngươi một câu.”Nàng là con gái thế gia, không dám yêu cầu xa vời được người chồng toàn tâm toàn ý yêu thương, thứ nàng cần là sự kính trọng của chồng và một hôn nhân đem đến lợi ích gia tộc.Thái tử đã thích Chu Lục Vân, nàng có thể rộng lượng bao dung Chu Lục Vân, dễ dàng tha thứ cho việc cô ta ỷ được Thái tử yêu thích mà kiêu căng tùy hứng.
Nhưng hết sức hiển nhiên, sự bao dung của nàng không đổi lấy được một Chu Lục Vân an phận thủ thường.Thái tử coi Chu Lục Vân là chính mình, lần lượt thu thập tàn cuộc cho cô ta, tiếp tục như thế, ai biết Chu Lục Vân sẽ gây ra bao nhiêu đại họa động trời nữa? Thân là chủ mẫu Đông cung, mẹ của Thái tôn, nàng không thể cho phép Chu Lục Vân tiếp tục làm xằng làm bậy.“Ta cho ngươi hai lựa chọn.” Trịnh Bích Ngọc xóa đi vết máu trên mặt Chu Lục Vân, “Rời Trường An, từ đây không đặt chân đến hoàng thành, hoặc là thành thành thật thật chuyển vào hậu viện Đông cung, hầu hạ Thái tử.”Chu Lục Vân hai mắt ngấn lệ mơ hồ, không lên tiếng, vẻ quật cường.Trịnh Bích Ngọc cười lạnh: “Chu Lục Vân, tiền triều đã vong từ lâu rồi.”Chu Lục Vân vẫn hoang tưởng lòng đám đại thần trong triều còn hướng về tiền triều chăng?Không, thế gia vĩnh viễn chỉ trung thành với gia tộc.
Sở dĩ họ muốn bảo vệ Chu Lục Vân, đối với Mạt đế chỉ có vài chỗ áy náy, mục đích thực sự là dùng cô ta làm thẻ cược, nhắc nhở Lý Đức Lý gia là cựu thần tiền triều, hạn chế hoàng quyền.Khi cô ta thành một Thứ phi bình thường bên Thái tử, cô ta sẽ rõ, thân phận một công chúa tiền triều cũng không thể mang lại cho mình mấy phần thể diện tôn quý.Chu Lục Vân cắn chặt răng, vẻ khuất nhục.…Xe ngựa ra khỏi thành, để lại từng sóng tiếp từng sóng tiếng người ồn ã trong một ngày thu trong trẻo nắng vàng trải đầy.Thân mang giáp trụ Vũ Lâm nghi vệ* yên lặng hộ tống xe ngựa, theo sát phía sau là đội nghi trượng** ra sức thổi những khúc vui vẻ, xen lẫn tiếng vó ngựa đơn điệu ngột ngạt, cờ xí rực rỡ đón gió mở rộng, bay phất phới.*Hộ vệ trong nghi lễ **đội ngũ cờ trống nhạc,… theo nghi lễTần Phi nói với Dao Anh, sau khi rời Trường An phải mất ba bốn ngày mới đến chỗ ở tạm của bộ lạc Diệp Lỗ.Dao Anh gối lên bằng kỷ ngủ một giấc, tỉnh lại trời đã sắp tối.Thời cuộc loạn lạc, ra khỏi Trường An dù vẫn trong đất của Đại Ngụy cũng không tính là bình an.
Đoàn người dừng lại sửa soạn ở quan dịch, dịch thừa bản địa đặc biệt chọn một phần hạ lễ cho Dao Anh, muốn tận tay giao cho nàng bị Tần Phi quả quyết từ chối, dịch thừa đành nhờ hắn đưa giúp.Dao Anh chao đảo trong xe ngựa cả ngày, sức cùng lực kiệt, dùng qua loa ít bánh canh rồi nằm ngủ.
Đến sau nửa đêm, nghe tiếng người ngoài cửa sổ ồn ào chợt bừng tỉnh.Dao Anh khoác áo đứng dậy, thấy trước cửa sổ phản chiếu vào một ánh lửa xinh đẹp, dường như có tiếng la lửa cháy, lầu trên lầu dưới liên tiếp những tiếng kêu sợ hãi, tiếng rống giận dữ, tiếng bước chân.Loảng xoảng một tiếng, cửa bị phá ra, lại được nhẹ nhàng cài đóng, trong tia sáng ảm đạm, mấy chàng trai trẻ thân mang giáp nhẹ đi tới trước mặt Dao Anh chắp tay.
“Công chúa, nhanh, theo tụi ta rời đi!”Dao Anh nhận ra đối phương là Vũ Lâm nghi vệ hộ tống mình, trong đó có hai người là thế tử xuất thân thế gia, lông mày nhẹ chau lại, lùi về mấy bước.Chàng trai trẻ dẫn đầu mặt đầy mồ hôi, dậm chân nói: “Công chúa, nếu người không đi sẽ không còn cơ hội, tụi ta đã phóng hỏa đốt chuồng ngựa với mấy chiếc lều, cố ý nhiễu loạn tai mắt, giờ Tần Đô úy đã dẫn người cứu hỏa, tụi ta dẫn ngài rời đi.”Dao Anh không đổi sắc, buồn bã nói: “Rời đây thì còn chỗ nào để đi chứ? Chúng ta dù có chạy bao xa vẫn bị bắt về.”Chàng trai nghĩ nàng đã bị đả động, vui mừng nói: “Công chúa không cần sợ, tụi ta đã sắp xếp xong xuôi người tiếp ứng, cứu ngài ra chúng ta một đường xuôi Nam, trực tiếp đi Nam Sở! Đến Nam Sở rồi, Thánh thượng và Thái tử cũng không còn cách truy cứu!”Lòng Dao Anh hơi động, ánh mắt đảo qua mặt từng người một: “Chư vị tuổi còn trẻ, tiền đồ như gấm, thực sự không nên mạo hiểm lớn vì ta như vậy.”Chàng trai khẩn trương lau mồ hôi, vừa vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, vừa nói: “Tụi ta ngưỡng mộ công chúa đã lâu, không đành lòng thấy công chúa gả đi xa, chỉ cần cứu được công chúa, có đánh cược tính mạng cũng đáng.”Dao Anh cười nhạt, hỏi: “Hộ vệ của ta đâu?”Chàng trai trẻ sửng sốt giây lát, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí, cả đám giật nảy mình nhìn nhau, chàng trai trẻ cắn răng, tiến lên kéo Dao Anh: “Công chúa, nếu người không đi thì không còn kịp nữa!”Dao Anh phất tay áo, tránh đi tay của người kia, cất cao giọng: “Chư vị tình nguyện trong nguy hiểm đến cứu ta, trong lòng ta cảm kích, có điều Đại Ngụy và Diệp Lỗ đã đạt minh ước, Diệp Lỗ đã giữ lời trợ giúp Ngụy triều thu phục Lương Châu, Đại Ngụy không thể thất tín với người, ta thân là công chúa Đại Ngụy, không thể theo chư quân rời đi.”Chàng trai trẻ sầm mặt, xòe tay chộp tới nàng.
Dao Anh cất cao giọng, đồng tử nặng nề, nhìn đối phương: “Chư vị định cưỡng ép bắt ta à?”Chàng trai bị ánh mắt sáng trong trẻo của nàng làm chột dạ, khí thế bị chùn lại.Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười, tiếng bước chân, Tần Phi cả người nai nịt đẩy cửa phòng ra, bước vào trong, theo sau là mười mấy giáp sĩ tay cầm đuốc.
“Chút trò vặt này định lừa ta à?” Tần Phi chậm rãi rút đao, nhếch khóe miệng.Hắn là một trong những chiến tướng dũng mãnh nhất dưới trướng Lý Huyền Trinh, rất nhanh chóng khống chế đám công tử thế gia chỉ có tí quyền cước, sai bộ hạ trói gô khiêng ra.“Để công chúa phải sợ rồi.” Tần Phi bắt xong đám công tử, tra đao vào vỏ, quay về Dao Anh ôm quyền.Dao Anh đứng trước cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh: “Hộ vệ của ta đâu?”Tần Phi nói: “Chắc rúc vào đâu đi tiểu rồi.”Ánh mắt Dao Anh xoáy vào mặt Tần Phi: “Tần Đô đốc không cần giả bộ ngớ ngẩn với ta, ngươi biết rõ đám kia sẽ ra tay, cố ý tách Tạ Thanh và các hộ vệ khác, ra vẻ trúng kế, để họ xông vào phòng ngủ của ta…”Tần Phi hiện vẻ kinh ngạc trên mặt.Dao Anh ngừng một chút, nói ra suy đoán của mình: “Tần Đô úy, vừa rồi ngươi cố ý kéo dài, là muốn thăm dò ta, xem ta có đi cùng họ không à?”Tần Phi gãi đầu, hào phóng thừa nhận: “Không sai, công chúa đúng là cực kì thông minh!”Hắn vái thật sâu.
“Công chúa thứ tội, tại hạ cũng chỉ làm việc theo lệnh.”Dao Anh thản nhiên nói: “Ngươi trở về nói với Thái tử, giao dịch của ta với hắn là chuyện giữa chúng ta hai người, nhưng thông gia giữa Đại Ngụy và Diệp Lỗ là quan hệ ngoại giao hai nước, ta không trở mặt, cũng không vì bản thân mà phá hỏng minh ước hai bên.”Tần Phi liên tục vâng dạ.Dao Anh liếc hắn: “Ngươi định xử lý họ thế nào?”Tần Phi nhún vai: “Chúng làm việc chủ quan, trói lại đã, dẫn về cho cha chúng đánh một trận cho đã.”Dao Anh nghĩ nghĩ, thả nhẹ lời: “Ngươi về nói với Trịnh tướng công, có thể đám này cấu kết với Nam Sở, chỉ cần cẩn thận ngầm điều tra, không thể bỏ qua.”Tần Phi ngẩn ngơ.Lửa ở chuồng ngựa đã bị dập tắt, trước cửa sổ một cảnh lờ mờ, Dao Anh nói khẽ: “Họ mới vừa định dẫn ta đi Nam Sở, trên đường có người tiếp ứng, không biết là ai giật dây họ tới cứu ta, có thể còn có ý khác.
Nếu ta thật sự theo họ, bộ lạc Diệp Lỗ chắc chắn sẽ nổi giận, minh ước tan rã, Đại Ngụy sứt đầu mẻ trán, ai thu lợi lớn nhất?”Tần Phi há to mồm, nghĩ đến hậu quả có thể phát sinh, sợ mất vía một lúc, trán rịn tầng tầng mồ hôi.“Là tôi chủ quan!” Hắn vỗ đầu một cái, xoay người rời đi.
Ra cửa, lại quay lại đứng cạnh cánh cửa, vái chào Dao Anh thật sâu.Cái chắp tay ban nãy chỉ để trấn an Dao Anh, lần này mới là thật tâm thật ý cảm phục.Đã đến nước này, công chúa vẫn còn suy nghĩ mọi chuyện cho đại cục.Dao Anh lạnh nhạt: “Còn nữa, Đô úy hãy phái người đi gặp Đại Vương tử Diệp Lỗ giải thích rõ ràng, đừng để sinh nghi.
Nam Sở đã có thể kích động Vũ Lâm vệ tới cứu ta, cũng có thể đã châm ngòi thổi gió bên Diệp Lỗ.”Tần Phi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vâng dạ, cho người về Trường An báo tin, rồi tự mình tìm tới Đại Vương tử Diệp Lỗ báo chuồng ngựa bị cháy nhưng không phiền đến Văn Chiêu công chúa.Hôm sau, Dao Anh xuất hiện trước mặt sứ giả Diệp Lỗ, vẫn y phục rực rỡ, ung dung hoa quý.Đêm qua Đại Vương tử nghe được trong quan dịch vừa cháy vừa có tiếng la hét, khó tránh khỏi sinh nghi, giờ gặp Dao Anh tỏa sáng như thần nữ, không khỏi đong đưa trong lòng, hận không thể ngắm nàng thêm vài lần, nào còn nhớ nỗi hoài nghi hôm trước?Gã cười ha ha, đưa mắt nhìn Dao Anh lên xe ngựa, ánh mắt không gì kiêng nể.Tần Phi lặng lẽ thở phào, lại thấy tim mình bị bóp chặt.
Xem ra Diệp Lỗ không sinh nghi.Nhưng mà, lòng thèm muốn của Đại Vương tử với Thất công chúa là lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết, tù trưởng Diệp Lỗ đã già, đến khi đoàn tiễn đưa bọn họ, Vũ Lâm vệ, nghi trượng vệ rời đi, Đại Vương tử làm sao buông tha Thất công chúa đây?Dù Tần Phi ít nhiều lo lắng cho an nguy Thất công chúa, ba hôm sau, đến trụ sở rồi, xa xa nhìn thấy dãy núi nguy nga liên tiếp phía chân trời, hắn không thể không kiểm kê nhân mã, chào từ biệt Dao Anh.“Công chúa, tại hạ chỉ có thể đưa đến đây.” Tần Phi nói thật khó khăn.“Từ đây ngài chỉ còn Tạ Thanh và mấy mươi thân binh bên cạnh… Ngài bảo trọng.”Dao Anh cười một tiếng, vén rèm xe nhìn về hướng Đông.
“Đô úy bảo trọng.”Tần Phi lòng trĩu nặng, không dám ngẩng nhìn nàng, quay người lên lưng ngựa, vội chạy như mất mạng.Kỵ binh Diệp Lỗ ra đón rất nhanh, vây quanh xe ngựa, giọng Đại Vương tử rót vào tai Dao Anh: “Mỹ nhân, con đường tiếp theo không dễ đi đâu.”Ngay sau là một tràng cười to.Xe ngựa nặng nề chao đảo mấy lần.
Dao Anh ngồi trong xe, không nói.…Trường An.Trịnh Bích Ngọc xử lý xong việc trong cung, cho con trai ăn một bát cháo nóng, dỗ con ngủ, vừa định ngả lưng nghỉ ngơi, một thị nữ vội vàng chạy qua hành lang, quỳ sát đất.“Nương tử, trong cung có chút động tĩnh.”“Động tĩnh gì?”Thị nữ không dám lên tiếng.Trịnh Bích Ngọc ra hiệu cung nhân hầu ở hành lang trước lui ra.Thị nữ đứng dậy, tiến lên mấy bước, nhỏ giọng nói: “Nô nghe người trong cung Tiết Quý phi nói, Vinh phi đã chết!”Trịnh Bích Ngọc cúi đầu nhìn móng tay mình: “Vậy thì có gì mà ngạc nhiên?”Vinh phi độc hại Tạ Hoàng hậu, bị giam vào đình ngục trị tội.
Mấy năm qua bà đã đắc tội nhiều phi tần, khẳng định không sống tới cuối năm.Thị nữ thở hổn hển mấy hơi, xích lại gần: “Điện hạ, Vinh phi chết thì không lạ, nhưng trước khi chết có hơi mê sảng, dọa đến Tiết Quý phi.”Trịnh Bích Ngọc nhíu mày: “Vinh phi nói gì?”Thị nữ cúi đầu: “Vinh phi nói, Văn Chiêu công chúa không phải huyết mạch của Thánh thượng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...