Nguyệt Minh Thiên Lý


Dưới ánh trăng lạnh lẽo, lưỡi kiếm như bạc như tuyết chĩa vào Lý Dao Anh, lập loè sắc lạnh.Lý Huyền Trinh đứng trên thềm đá, Dao Anh đứng trước bậc.Cách chỉ mấy bước.Trường kiếm trong tay người đàn ông này chỉ cần dò xét tới trước chút nữa là có thể rạch phải làn da nõn nà của cô gái nhỏ.Dao Anh chậm rãi nhướng mày, ý cười lướt qua.

“Trường Sinh ca ca muốn giết A Nguyệt sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi, tóc mai xanh mặt thắm, lông mi dài vụt sáng, đôi mắt đen nhánh long lanh như nước hồ thu.Lúc bé nàng thích ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn người, chớp đôi mắt vừa lớn vừa thon dài, trong trẻo như phấn như ngọc, con ngươi đen láy tỏa ra ánh dịu dàng như minh châu, muốn làm nũng, nhẹ chớp đôi mi mắt cong, mỗi chớp như lay động lòng người.Nhìn nụ cười nhẹ nhàng của nàng, hiếm ai có thể cự tuyệt thỉnh cầu.Nên lúc con bé cười gọi hắn là Trường Sinh ca ca, xin nặn cho mình một tượng đất, hắn gật đầu đồng ý.Cái tượng đất đó, lại là quà con bé muốn chuẩn bị cho Lý Trọng Kiền.Cổ tay Lý Huyền Trinh nhẹ run, ánh trăng lồng lên mặt hắn một lớp bóng mờ nhàn nhạt, nhìn không ra vui giận.Trịnh Bích Ngọc đầy vẻ hoang mang.

Tiếng Trường Sinh ca ca này nàng rất quen tai.Lý Huyền Trinh tên chữ là Chương, Đường thị sợ nuôi chàng không sống, mới lấy một cái tên tục mang nghĩa may mắn: Trường Sinh nô.

Ngày trước chỉ có Đường thị mới gọi Lý Huyền Trinh như vậy, từ khi bà không còn, trên đời này có thể gọi nhũ danh Lý Huyền Trinh chỉ có một mình Chu Lục Vân.Sao Thất công chúa lại biết nhũ danh Lý Huyền Trinh?Trịnh Bích Ngọc chần chừ một lát, nói: “Đại Lang…”Chưa kịp khuyên, Lý Huyền Trinh trầm mặt, giọng lạnh lùng: “Tất cả các ngươi lui xuống.”Trịnh Bích Ngọc nhíu chặt mày, quay lại nhìn Dao Anh một chút, thấy nàng vẫn bình tĩnh, trong lòng càng thêm nghi hoặc lại không lộ ra mặt, dẫn cung nhân nội thị rời đi.Gió đêm vỗ nhè nhẹ vào mấy ngọn đèn lồng trúc dưới hiên, ánh sáng mông lung nhẹ chao đảo theo.Dao Anh bước tới trước một bước.Mũi kiếm chỉ còn cách cổ nàng gần nửa ngón tay, mơ hồ có thể cảm nhận được sát ý uống máu người lạnh thấu xương của thanh kiếm.

Trong mắt nàng không chút để ý, nhấc mép váy, mắt không chớp, tiếp tục bước tới.Lý Huyền Trinh nắm chặt trường kiếm, ngưng mắt nhìn nàng, không nhúc nhích.Dao Anh bước xuống thềm đá.Choang một tiếng, ngay lúc lưỡi kiếm sắp liếm tới cổ nàng, Lý Huyền Trinh chợt thu kiếm lui về sau một bước, mũi kiếm vạch qua mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai.Hắn không lên tiếng, nghiêng đi ánh mắt, ném bảo kiếm.


“Đừng gọi ta như vậy.” Lý Huyền Trinh lạnh lùng thốt.Dao Anh nhìn ánh đèn ảnh chiếu trên trường kiếm như tuyết mịn, ngẩn một lúc, sửa lại: “Huynh trưởng.”Lý Huyền Trinh lạnh nhạt.Dao Anh tiếp tục đổi giọng: “Thái tử điện hạ.”Lý Huyền Trinh vẫn không trả lời, lặng thinh một lát rồi hỏi: “Gặp ta làm gì?”Dao Anh bình tĩnh nói: “Tạ Siêu đưa tin về, hẳn Đông cung đã nghe nói.”Phần lớn võ tướng xuất thân từ hàn môn, mà Lý Huyền Trinh là đối tượng họ tranh nhau thần phục, trong triều gần một nửa Đại tướng kề vai chiến đấu với hắn, duy trì mật thiết lui tới với Đông cung, trên chiến trường không tuyến báo nào qua mặt được Đông cung.Dao Anh cầu viện khắp nơi không có bất cứ hồi âm, chắc chắn Đông cung có lời trước nên không ai dám ra tay giúp đỡ.Lý Huyền Trinh không nói.

Dao Anh biết nghĩa là hắn thừa nhận, nắm chặt tay.Quả nhiên Đông cung biết Lý Trọng Kiền hiện bị trùng vây cần phái viện quân cấp bách, không thể chậm trễ.Lý Huyền Trinh cười mà như không, dùng giọng trào phúng nói: “Thất muội muốn cầu ta cứu Lý Trọng Kiền à? Đừng phí nước miếng.”Muốn hắn cứu Lý Trọng Kiền, đúng là người si nói mộng! Trên thực tế, Đông cung không chỉ sẽ không ra tay cứu người mà còn định nhân cơ hội này vĩnh viễn trừ hậu hoạn.Lý Dao Anh có đưa ra tượng đất kia hắn cũng sẽ không ra tay cứu con của kẻ thù.“Ta biết tất nhiên Thái tử điện hạ sẽ không đáp ứng.” Giọng Dao Anh khô khốc, ánh mắt yên tĩnh, từng chữ nói, “cho nên chúng ta hãy làm một giao dịch, huynh phái đội phi kỵ cứu anh ta, ta sẽ thay Phúc Khang công chúa gả đi Diệp Lỗ, thấy sao?”Đội phi kỵ chỉ nghe hiệu lệnh của hắn.Gió đêm nhẹ lay, ánh lồng đèn trúc chập chờn phủ xuống.Con ngươi Lý Huyền Trinh co lại, trừng mắt nhìn Dao Anh, vẻ mặt đầy chấn kinh, phẫn nộ, căm hận.

“Muội có tư cách gì giao dịch với ta?” Hắn hất mặt, vẻ rất khinh thường.“Ta biết, Thái tử điện hạ hận mẹ ta, hận anh ta, Điện hạ cho là mẹ ta đã bức tử Đường hoàng hậu, huynh từng nói, huynh muốn mẹ ta cũng nếm thử mùi vị chịu nhục.”Dao Anh cúi đầu, sửa tay áo, thẳng tắp quỳ xuống trước Lý Huyền Trinh.Hành lang lợp gạch trang trí hoa văn ma yết* cứng rắn lạnh buốt, cách mấy lớp vải lụa mềm, hai đầu gối vẫn đau nhức.*Ma yết còn gọi là hoa văn cá rồng, là một con quái trong thần thoại sông nước Ấn Độ, truyền vào TQ cuối thế kỷ IV.Dao Anh quỳ thẳng tắp, ngẩng đầu, “Ta thay mặt mẹ chịu nhục trước Điện hạ, Điện hạ đã thấy thoải mái chưa?”Lý Huyền Trinh kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt hơi run rẩy.Dao Anh quỳ không nhúc nhích, đón ánh mắt mỉa mai kia, mặt không gợn sóng.“Giờ chúng ta bàn chuyện giao dịch được chưa?” Nàng hỏi, giọng bình tĩnh.Lý Huyền Trinh làm thinh thật lâu, tiến lên một bước, ngón tay lạnh buốt nâng cằm Dao Anh.

Lòng bàn tay thô ráp chạm vào da thịt như sống đao thổi qua.Dao Anh nhớ đôi tay này đã từng bóp cổ họng mình đến không thở nổi, không khỏi run nhẹ.Lý Huyền Trinh từ cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh như băng: “Thất muội, đã sớm biết thì sao lúc trước còn thế?”Dao Anh thản nhiên nhìn lại đầy kiên định, không hề dao động.

Giống như năm đó hắn cho nàng cơ hội lựa chọn, nàng không chùn bước quay đầu chạy đi.Ngón tay Lý Huyền Trinh bỗng dưng siết chặt: “Thất muội, ta đã từng cho muội cơ hội rồi.”Dao Anh đón ánh mắt lạnh băng nhìn mình chằm chằm của Lý Huyền Trinh, mỉm cười, dù đang quỳ cũng không hề mất đi khí thế: “Thái tử điện hạ, mẹ ta là con gái Tạ thị, anh ta là Lý Trọng Kiền, chuyện này vĩnh viễn, vĩnh viễn không thay đổi.”Nàng sinh non, trước năm ba tuổi, Tạ Mãn Nguyện cực nhọc ngày đêm không nghỉ chăm sóc nàng, nàng mới có thể sống sót.

Từ ba tuổi đến giờ, Lý Trọng Kiền chăm nàng lớn, dạy nàng đọc sách viết chữ, từ trong chiến trường cứu nàng, hai anh em sống có nhau.


Mẹ và anh trai là người thân ruột thịt của nàng, nàng sẽ không vì tự vệ mà đoạn tuyệt quan hệ với Lý Trọng Kiền, dù làm vậy sẽ triệt để chọc giận Lý Huyền Trinh.Lý Huyền Trinh kéo khóe miệng, buông tay ra quay đi.

“Lý Trọng Kiền sẽ không sống được mấy hôm, ta không cần giao dịch với muội.

Không có Lý Trọng Kiền che chở, dù Bùi công có thể khuyên Thánh thượng thu hồi ý chỉ tứ hôn, ta cũng có cách ép muội đồng ý gả thay.

Thất muội, muội không có tư cách bàn giao dịch với ta.”Bùi công bảo vệ Dao Anh là dương mưu, dương mưu chỉ có thể khuyên Thánh thượng bỏ đi chiếu thư tứ hôn chứ không phòng được dự định thầm lén của kẻ khác.

Giờ Lý Trọng Kiền xảy ra chuyện, Ngụy Minh tự có biện pháp ép Dao Anh gả thay.


Nàng chỉ là nữ tử, mất đi chỗ dựa duy nhất, không có cách nào chống lại Đông cung.Càng không có tư cách giao dịch với Đông cung.Dao Anh bình tĩnh nói: “Chu Lục Vân chờ được không? Thánh thượng chờ được không? Tù trưởng Diệp Lỗ chờ được đến chừng nào?”Hôn kỳ ngày càng gần, nàng đã cho người nghe ngóng, cả ngày Chu Lục Vân lấy nước mắt rửa mặt, sao Lý Huyền Trinh bỏ mặc Chu Lục Vân luôn lo lắng sợ hãi được đây?“Huống hồ, cứ cho là Ngụy Minh có thể nghĩ ra cách ép ta gật đầu, sao gã đảm bảo được ta sẽ cam tâm tình nguyện?”Dao Anh ám chỉ, “Nếu ta xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nếu ta không cẩn thận hủy mặt mình, hay là bất hạnh qua đời… Chỉ cần một xíu sai sót nhỏ, mọi âm mưu quỷ kế của Ngụy Minh đều không phát huy tác dụng.

Các người không có cách nào ép buộc ta, mà toàn bộ Đại Ngụy, chỉ có ta mới có thể thay thế Phúc Khang công chúa.”Lý Huyền Trinh sắc mặt âm trầm.Dao Anh lo lắng đến an nguy Lý Trọng Kiền, không muốn dây dưa thêm với Lý Huyền Trinh, đứng dậy phủi quần áo: “Mời Thái tử điện hạ lập tức phái đội phi kỵ, chỉ cần anh trai ta bình an về kinh, ta sẽ giữ lời, đi hòa thân thay.

Xưa nay ta nói lời giữ lời, sẽ không đổi ý.”“Ta chỉ chờ nửa nén hương, hơn nửa nén hương mà đội phi kỵ không có động tĩnh, dù Ngụy Minh uy hiếp cách nào, ta có chết cũng sẽ không gả thay.”Lý Huyền Trinh vặn đôi mày rậm.Dao Anh không lên tiếng thúc giục, đứng một bên chờ hắn quyết định.Giây lát sau, nàng đột nhiên ôm ngực thật chặt, vẻ mặt đau đớn, lảo đảo hai bước, khóe môi tràn ra một sợi máu.Lý Huyền Trinh giật mình, níu cánh tay Dao Anh, đỡ đầu nàng lên: “Muội sao vậy?”Sắc mặt Dao Anh tái nhợt, cả người run rẩy, mồ hôi túa ướt đẫm lớp lớp quần áo, tóc mai đẫm trong mồ hôi, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng dịu ẩm ướt, cả người như mới được vớt từ nước ra.Lý Huyền Trinh nửa ôm nàng, cảm giác cơ thể mềm mại nàng nhanh chóng lạnh buốt, không một hơi ấm.“Muội bệnh à?” Chóp mũi hắn rịn mồ hôi, chân tay luống cuống, vỗ nhẹ mặt Dao Anh.Dao Anh nhũn cả người tựa vào lòng hắn, đưa tay quẹt vết máu trên môi, từ từ ngẩng lên.Lý Huyền Trinh cúi nhìn nàng.Môi Dao Anh tím đen, mặt không còn chút máu, nhưng bên môi dần dần hiện lên tia cười, vừa đau đớn đến run rẩy vừa nói: “Huynh đồng ý rồi.”Lý Huyền Trinh sửng sốt.Dao Anh phát run cả người, mặt đầy mồ hôi, răng đánh lập cập, vẻ mặt tiều tụy không kiềm chế lộ rõ vẻ xán lạn nhất trong mấy ngày qua.

“Lý Huyền Trinh, huynh đồng ý giao dịch.”Nàng cảm giác được, nàng đã một lần nữa tránh được kết cục chết trận của Lý Trọng Kiền, nên đang một lần nữa nhận sự trừng phạt.Anh được cứu rồi.…Lúc Trịnh Bích Ngọc gặp lại Lý Dao Anh, em ấy đang nằm trong lòng Lý Huyền Trinh, hơi thở mong manh, sắc mặt xanh tái.“Sao mới chớp mắt đã thế này?”Trịnh Bích Ngọc nhìn trượng phu bằng ánh mắt nghiêm nghị như đao, “Chàng làm Thất Nương tổn thương à?”Lý Huyền Trinh lắc đầu, buông Dao Anh xuống: “Ta không có, đột nhiên nó vô duyên vô cớ nôn ra máu.”Trịnh Bích Ngọc đuổi Lý Huyền Trinh ra ngoài, liên tục gọi đại phu đến chẩn trị cho Dao Anh.

Lý Huyền Trinh quay người định đi, tay áo siết chặt.Dao Anh níu chặt tay áo hắn, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, ghé vào bên giường, không còn sức nói: “Phi… đội phi kỵ…”Lý Huyền Trinh nhìn nàng, mặt không biến sắc rút tay áo về.

“Ta đã sai đội phi kỵ xuất phát.”Dao Anh chậm rãi nhắm mắt lại.Chỉ chốc lát sau, đại phu xách hòm thuốc chạy đến, không nhìn ra được bệnh gì, chỉ viết một toa an thần trước.Lòng Trịnh Bích Ngọc gấp như lửa đốt, sợ Dao Anh có chuyện, tự mình chăm sóc Dao Anh.Sáng hôm sau, Dao Anh tỉnh lại sau cơn hôn mê, không để ý đến đại phu ngăn cản, giãy dụa bước xuống đất.Nàng không thể ở lại Đông cung.Trịnh Bích Ngọc đã biết giao dịch giữa Dao Anh và Lý Huyền Trinh, thở dài dìu nàng đứng dậy: “Thất Nương, muội đã nghĩ thông suốt thật sao?”Đêm qua Ngụy Minh và Lý Huyền Trinh xảy ra tranh chấp.Ngụy Minh không muốn cứu Lý Trọng Kiền, Lý Huyền Trinh khăng khăng muốn cứu, hai người tranh luận đến qua nửa đêm.Nô bộc phủ công chúa thì vô cùng hân hoan, trong đêm chạy về phủ công chúa báo tin, sáng nay cung nhân bên kia gửi lời nói Chu Lục Vân đã chịu ăn cơm.Dao Anh vẫn tái nhợt như tuyết, cười khổ: “Tẩu à, tổ chim bị phá, thì trứng còn nguyên vẹn được không? Nếu đúng là anh ấy chết Hà Cốc thì mẹ với ta cũng không còn chỗ dựa, người là dao thớt, ta là thịt cá, đến lúc đó, cả thứ để ta đem ra giao dịch còn không có.”Cả nhà Tạ thị chiến tử, Tạ Quý phi mất đi chỗ dựa, ba mẹ con chỉ còn mặc cho người xẻ thịt.Để bảo vệ em và mẹ, Lý Trọng Kiền bỏ văn theo võ, theo Lý Đức Nam chinh Bắc chiến, lấy hung danh tàn bạo trên chiến trường để trấn yêu ma quỷ quái.Trong thời loạn, Lý Trọng Kiền là lực của Tạ Quý phi và nàng.Không còn anh trai, nàng chỉ còn cách ngoan ngoãn gả thay, hoặc dùng cái chết chống cự.


Kết cục đã vậy, chi bằng chủ động giao dịch đổi lấy bình an cho Lý Trọng Kiền.Chỉ cần có thể cứu anh trai, Dao Anh có thể hi sinh mọi thứTrịnh Bích Ngọc lẩm bẩm than thở, đưa nàng ra nội viện.Lý Huyền Trinh mới từ phủ công chúa về, vẫn bộ y phục hôm qua, sắc mặt không thể nói tốt hay không tốt.

Hắn nhìn Dao Anh, khẽ cau mày: “Muội đang bệnh, xuống giường làm gì?”Dao Anh yếu ớt cười cười, “Huynh trưởng không cần lo lắng, chỉ cần anh trai ta bình an, ta sẽ giữ lời hứa, hoàn thành hôn ước giữa Đại Ngụy và Diệp Lỗ, ta có bệnh muốn chết cũng sẽ ráng chống đỡ đến ngày cưới.”Lý Huyền Trinh trầm sắc mặt.Dao Anh chậm rãi, nâng tầm mắt nhìn cặp mắt phượng của Lý Huyền Trinh rất giống anh mình.“Lý Huyền Trinh, ta cúi đầu trước huynh, giao dịch với huynh, quỳ trước huynh, không phải bởi vì ta cho là mẹ có tội, hay là chúng ta thiếu huynh thứ gì, chỉ vì mạnh được yếu thua, không thể không làm.”“Ta chưa từng cho rằng mẹ ta bức tử Đường hoàng hậu.

Bi kịch giữa các bà, là do trong thời loạn cắt không đứt thì vẫn còn loạn ngầm.

Nhị ca càng vô tội, chưa từng tổn thương mẹ con các người, chỉ vì là con trai của mẹ, uy hiếp địa vị của huynh, liền bị huynh coi là cái đinh trong mắt, bị Thánh thượng giận chó đánh mèo.”Lý Huyền Trinh không lên tiếng, đưa mắt nhìn Dao Anh yếu đuối từng bước một đi xa, bóng người yếu ớt từ từ khuất sau màn lam.…Dao Anh gắng gượng ra khỏi đình viện.Tạ Thanh nhanh bước tới vịn nàng lên xe ngựa.

“Quý chủ, về Vương phủ ạ?”Dao Anh lắc đầu, tiếng nói nhỏ như tơ: “Không, chúng ta tiến cung.”Nàng sắp lấy chồng ở thảo nguyên xa.Chuyến đi này, gần như là vĩnh biệt.Trước khi đi, những món nợ cũ năm xưa, muốn từng bút từng bút tính rõ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui