Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Thì ra, chiếc gương kia phản xạ ánh sáng từ bên ngoài, chiếu
thẳng tới một mặt gương khác đang phủ bụi thật dày, tiếp đến chiếc gương ấy cũng phản xạ lại ánh sáng, chiếu thẳng vào chiếc gương trên góc
tường đối diện, cứ thế chiếu qua chiếu lại, từ từ làm sáng cả sơn động,
mọi người lúc này mới phát hiện ra, nơi đây có đặt hàng vạn chiếc gương, ánh sáng phản chiếu khắp nơi, phảng phất vô biên vô hạn.

“Cái này…”

Song Tịnh và Huyền Sinh kinh hãi không nói nên lời, quan sát xung quanh, chỉ thấy vách núi cao không thấy điểm cuối, có ánh sáng nhưng cũng không
thể chiếu được tới nơi cao nhất, tường đá khắc kín hình vẽ và chữ. Chữ
viết uốn lượn như sương khói, cách nhau mà chẳng rời rạc, hình vẽ sống
động như thật, tầng tầng lớp lớp. Kết cấu bố cục, tỷ lệ hài hòa, nét vẽ
tinh tế, tuy bị phủ một lớp bụi dày, nhưng vẫn có thể thấy được lúc mới
khắc xong, là sống động đến mức nào.

“Đây là…?” Song
Tịnh mở to hai mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy trên hình vẽ là phong cảnh
rừng cây non nước, từ chỗ cánh cửa mà bọn họ bước vào, uốn lượn lên
trên, có vài bóng người, giống với mấy đệ tử tập võ, khi thì ở trong núi khoa tay múa chân, khi thì chẻ củi dưới tán cây, lúc lại đánh nhau chỗ
ven hồ, hoa văn trên y phục của từng nhân vật đều được miêu tả khái quát thành thạo, nét khắc hoa cỏ trúc đá trơn tru, điêu luyện, nhìn qua,
từng chi tiết trên bức tranh dường đang cử động vậy. Nàng đặt chiếc
gương đồng đang cầm trên tay xuống tảng đá bên cạnh, sao cho nó vẫn tiếp tục phản xạ ánh sáng, không nhịn được tới gần những bức bích họa đó:
“Đây chíng là quang cảnh Thiên Hiệp Lâu lúc còn hưng thịnh ư?” Híp mắt
đánh giá những nhân vật kia, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có dòng chữ
thật nhỏ, Song Tịnh tiến sát lại vách tường quan sát, lẩm bẩm: “Nhất
tiếu khuynh thành*… Cửu lý long cao*… Những thứ này đều được khắc thủ
công sao?” Nàng nhìn lên cao, thấy bên cạnh mỗi người đang tập võ đều có một dòng chữ nhỏ tinh tế, bất giác cảm thán: “Thật là một công trình vĩ đại!”

*Nhất tiếu khuynh thành: Một nụ cười khiến tòa thành nghiêng ngả.

*Cửu lý long cao: Rồng bay chín dặm.

“Hay là chúng ta nhân lúc còn ánh sáng hãy đi mau thôi…” Tiếng của Huyền
Sinh cách đó không xa truyền đến, hắn đứng trước một cánh cửa khác, lạnh nhạt nói: “Trời sắp tối đến nơi rồi.”

Lũng Dã cùng
Song Tịnh nghe vậy đều nhìn lên, thấy cửa đá kia không chìm sâu như cửa
đá ngoài đại môn, ở giữa cửa có chỗ trống nhỏ trũng xuống, có vẻ như để
đặt thứ gì đó vào. Nhị thành chủ Bán Nguyệt thành đưa tay gõ cửa, âm
thanh thanh thúy vang lên, có thể thấy được phía sau là một không gian
rất lớn.

Môn chủ Thất Thạch Môn cười một tiếng, lấy
ngọc bội Bán Nguyệt trong ngực ra, nhẹ nhàng đặt vào, vừa khít, Huyền
Sinh dùng sức di chuyển, âm thanh hơi chói tai chậm rãi vang lên, cánh
cửa kia, vừa chạm vào là lập tức mở ra.

Một đường hầm vô cùng tối.

Phía trước, ngay cả một chút ánh sáng cũng không nhìn thấy.

Ba người nhìn nhau, đồng loạt nhắm mắt lại.

Chỉ nghe xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vù vù từ cửa tràn
vào, môn chủ Thất Thạch Môn đưa tay lên, cảm nhận được hướng gió thổi về phía trước, không có bất kì thay đổi, tất cả dòng khí xung quanh đều
hướng về phía trước, liền biết đây con đường này còn thông với đường
khác, hơi vững tâm mở mắt ra.

“Đi thôi…” một hồi lâu, Huyền Sinh dắt tay Song Tịnh, quay đầu ý bảo Lũng Dã đang ở đằng sau, bắt đầu đi về phía trước.

Nơi này hoàn toàn tối thui, cảm giác như đang đi vào vực sâu yên tĩnh không đáy, ba người vừa đi vừa nhắm mắt, bước đi nhẹ nhàng dứt khoát, mặt đất bằng phẳng không có hố, liền bước đi như bay, không có bất kì vật cản
nào, cứ thế mà đi về phía trước.


Nhưng ngay cả như
vậy, không biết đi bao lâu rồi, phía trước vẫn là bóng tối, không có bất kỳ chút ánh sáng nào. Ba người đi tới mức cảm thấy đã sớm mất đi khái
niệm thời gian, bước đi lúc nhanh lúc chậm, nhưng vẫn không có bất kỳ
thay đổi nào, dường như vẫn dậm chân tại chỗ.

“Chúng
ta đi bao lâu rồi?” cũng không biết đã tới đâu rồi, Song Tịnh rốt cục
hơi mệt mở miệng hỏi. Tiếng của nàng vọng thật dài trong đường hầm,
dường như từ bờ bên kia xa xôi truyền đến: “Có khi nào là đi lòng vòng
nãy giờ không?”

“Hướng gió thẳng tắp, hẳn không có vấn đề gì.” Huyền Sinh xòe tay cảm nhận dòng không khí, thản nhiên nói.

“A, nếu như đường vòng rất lớn rất lớn, hướng gió vẫn thẳng tắp mà…” Song
Tịnh ngồi xuống đất, lấy tay áo Huyền Sinh lau mồ hôi nói.

“Hừm…” Huyền Sinh trầm mặc. Nếu lòng vòng thật thì phiền rồi. Vậy chẳng phải bọn hắn nãy giờ là mấy đứa ngốc hay sao?

“Chắc sắp tới rồi… Chúng ta đã đi được mấy canh giờ rồi.” Lũng Dã phía sau cũng lạnh nhạt nói.

“Hả? Làm sao ngươi biết?” môn chủ Thất Thạch Môn ngạc nhiên quay đầu hỏi
nàng ta, vẫn nhắm mắt như cũ, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Là do ta tính ra.”

“Ừ, ta cũng vậy. Nếu tính không sai thì bây giờ trời đã sáng hẳn rồi. Chúng ta đã đi được một đêm.” Huyền Sinh gật đầu, dùng giọng trầm ổn nói
tiếp: “Nếu như cuối đường hầm này thật sự là kho tàng của Thiên Hiệp
Lâu, vậy thì sắp đến rồi, không cần thiết phải xây đường hầm dài như
vậy, bằng không lâu chủ Thiên Hiệp lâu nếu như thường xuyên tới nơi này
kiểm tra đồ.., chẳng lẽ phải mất ba ngày ba đêm mới đến được sao?”

“A…” Song Tịnh gãi đầu, bảo sao bọn họ đều im lặng như vậy, thì ra là đang
đếm. Đáng tiếc Triệt Thủy không ở đây, nếu không đã có một người nói
chuyện phiếm với nàng rồi, haizz… Đang suy nghĩ miên man, Song Tịnh bị
tóc rối cọ vào làm ngứa mũi, không nhịn được hắt xì một cái, phát hiện
ra điều gì đó, nhảy người lên.

“Sao thế?” Huyền Sinh hỏi.

“Phía trước có gió!” Nàng búi gọn tóc lên, lập tức lôi tay Huyền Sinh đi về phía trước: “Muội cảm thấy mà, phía trước có gió!”

Nghe nàng nói vậy, hai người còn lại cũng phấn chấn tinh thần, ba người tăng tốc đi về phía trước.

Quả nhiên, dòng khí lưu bỗng mạnh lên, tiếng gió lớn dần, cả ba người đều
là cao thủ võ lâm, vận kinh công nhanh như tên bắn, chỉ lát sau, chỉ
thấy ánh sáng yếu ớt phía trước mỗi lúc càng rõ ràng hơn, hưng phấn đi
về phía ánh sáng.

Ánh sáng kia càng lúc càng mạnh,
càng lúc càng sáng, Song Tịnh không chờ được, vượt qua Huyền Sinh, vội
vàng nhảy về phía trước, chợt bị lóa mắt, không kìm được kinh hô một
tiếng: “A…!”

Trước mắt, ánh sáng như nước lũ, chỉ
thấy phía trước, một vầng mặt trời mới mọc, rực rỡ chói lọi, đang chậm
rãi nhô lên, dường như mang tất thảy hi vọng tươi sáng nhập cả vào trời
cao, hào quang tỏa ra bốn phía, ánh sáng lấp lánh như kim cương khiến
nàng không tài nào mở mắt được, dưới chân là cát trắng mềm mịn, vài khối đá lười nhác nằm vật vờ trên mặt cát, mấy đóa hoa màu hồng đang chập
chờn theo chiều gió.


Mà phía trước, phía trước… Tất nhiên là đại dương mênh mông vô hạn rồi!

“Cái gì…?!” Song Tịnh ngạc nhiên đến sững sờ, không nói nên lời.

Ở sau lưng nàng, Huyền Sinh và Lũng Dã cũng kinh ngạc y như vậy.

Chỉ thấy bầu trời như xanh như tơ lụa Tử Hà, thêm một chút lam nhạt dịu
dàng, trong suốt sáng ngời bao phủ trên mặt nước mênh mông ấy, từng đám
mây lớn đỏ vàng in bóng trên mặt nước, mặt trời đang dần dần nhô cao, từ chỗ sóng gợn mà lên. Cũng không biết đó là sông lớn hay là đại dương
mênh mông nữa, nhưng mặt nước xanh lam như chạy thẳng tới tận chân trời.

Cát trắng tinh và bầu trời xanh thẳm.

“Đây…” Lũng Dã từ từ đi về phía trước: “Đây chính là …bảo tàng của Thiên Hiệp
Lâu sao?” Nàng ta chậm rãi bước về phía trước, tóc trắng như tuyết tung
bay.

“Thì ra là vậy.” Song Tịnh lẩm bẩm nói: “Chủ
nhân cuối cùng của Thiên Hiệp Lâu…Tĩnh Nguyệt lâu chủ… hóa ra là có
nguyện vọng như vậy.”

Ai mà ngờ được, bảo vật mà
Thiên Hiệp Lâu cất giấu hàng trăm năm, không phải là bí tịch võ công lưu truyền thiên cổ, cũng không phải là vũ khí trong truyền thuyết, càng
không phải bất kì vàng bạc châu báu nào.

Ở cuối con đường dài này, là nơi vĩnh biệt, cũng là nơi sống lại.

Qua một chỗ khác của biển, là có thể có cơ hội bắt đầu một lần nữa.

“Ha…” bỗng nhiên Lũng Dã nở nụ cười.

Song Tịnh cùng Huyền Sinh nhìn sang, chỉ thấy nàng ấy đã không còn vẻ mặt
tái nhợt không cảm xúc thường ngày, gương mặt từ từ giãn ra.

Một nụ cười, nhưng là nụ cười sáng tỏ ôn nhu.

“Ha ha…” nàng ấy cười, có giọt nước mắt trong suốt, long lanh rơi xuống: “Thì ra là vậy, chủ thượng… Thì ra là như vậy.”

Song Tịnh cùng Huyền Sinh nhìn Lũng Dã chầm chậm xoay người, gương mặt nàng
ấy vốn không hề có chút biểu cảm, bây giờ lại hồng lên rạng rỡ, đôi mắt
cũng sáng ngời lấp lánh. Nàng ấy khép tay áo lại, kính cẩn mà dịu dàng
quỳ gối, tóc như dòng suối tuôn dài trên đất, cũng không còn một màu
trắng như sương như tuyết, ngược lại tựa mực đậm quanh co đổ xuống, lần
nữa ngẩng đầu, đã là môi son mắt ngọc, nhìn đi nhìn lại, chỉ có một
thiếu nữ hồn nhiên hân hoan: “Lũng Dã lần nữa, trọng tạ chư vị.”

Song Tịnh cùng Huyền Sinh nhìn thấy kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

“Bây giờ, ta phải đi rồi”. Nữ tử kia khẽ mỉm cười, chậm rãi đi về phía mép nước.

“A, chờ một chút…!” Song Tịnh đưa tay muốn cản nàng ta lại, nhưng lại không thể động đậy được.

Trong một thoáng kia, bầu trời trên mặt nước, đột nhiên trải ra vạn đường
sáng mờ, ánh sáng rực rỡ chói mắt từ bốn phương tám hướng như nước lũ
xoáy tới, mặt trời đã hoàn toàn nhô lên, chiếu sáng biển mây, ngũ sắc
lan toả, chói lọi như cẩm tú. Một trận gió lớn thổi tới, làm mây khói
bay tứ tán, đại dương mênh mông xanh biếc, cát đá lúc ẩn lúc hiện trong

làn sương khói màu sắc rực rỡ, thay đổi trong nháy mắt.

Song Tịnh cùng Huyền Sinh bị chói, không thể mở mắt, lần nữa nhìn lại, bóng người trước mắt đã không thấy đâu.

“A!” Môn chủ Thất Thạch Môn mở to hai mắt, dụi mắt thật lực: “Nàng… nàng
nàng nàng nàng ta?!”. Song Tịnh lắp bắp rồi quay sang nhìn nhị thành chủ của Bán Nguyệt Thành: “Nàng ta là… Nàng ta là quỷ sao?!”

Huyền Sinh không nhịn được cười thành tiếng, đặt tay lên vai nàng, bất giác
mỉm cười: “Chắc không phải đâu!? Thiên Hiệp Lâu với Vạn Anh Bảo thần bí
như thế, chúng ta không ai có thể hiểu được hạng người có võ công thần
bí như vậy đâu.”

“Muội cũng nghĩ vậy”. Song Tịnh gật đầu, tựa vào người hắn.

Hai người sóng vai nhìn cảnh sắc trước mắt hồi lâu, Huyền Sinh không nhịn
được thở dài nói: “Thật không ngờ bảo tàng của Thiên Hiệp Lâu lại chính
là cửa ra này, đáng tiếc… Lâu chủ, bà ấy cuối cùng lại không cùng bảo
chủ Vạn Anh bảo đi ra.”

“Bà ấy thật si tình, có điều
nói không chừng, bà ấy lại dùng một thân phận khác trở lại bên cạnh bảo
chủ ấy.” Song Tịnh ở trong lòng ngực của hắn cọ cọ, nói một hơi, rồi lại thở dài: “Chỉ tiếc cho Lũng Dã đến cùng vẫn vì bọn họ mà bảo vệ nơi
này”.

Huyền Sinh không nói, lát sau mới cúi đầu, hôn
lên trán nàng, nói: “Nếu có ngày chúng ta chán ghét cảnh đao kiếm giang
hồ, muội sẽ muốn đến đây sao? Sau đó bắt đầu một lần nữa?”

Song Tịnh cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Khờ quá. Muốn muội nói, chẳng thà
để Phi Ưng Bảo đoạt được chỗ này, hoặc là trực tiếp huỷ luôn nó mới
đúng. Bí mật lớn như vậy của Thiên Hiệp Lâu, không biết lòng hiếu kì đã
hại chết bao nhiêu mạng người. Quy ẩn giang hồ, có chuyện như vậy sao?”
Nàng quay đầu nhìn về phía nơi xa, chỉ thấy trời đất bao la, hít một hơi thật sâu, dường như muốn hòa vào trong thiên hạ vô biên vô hạn này, bất giác lắc đầu cười nói:

“Thiên hạ rộng lớn bao nhiêu, thì giang hồ cũng rộng lớn bấy nhiêu. Lấy sức mạnh võ nghệ nhìn quốc
gia thiên hạ là bậc đại giả, lấy yêu hận ân oán nhìn giang hồ là kẻ tiểu nhân. Đưa mắt trông ra, giang sơn vạn dặm này, từ bắc tới nam, đau
thương khổ sở đều do ân oán dệt thành, lòng người chính là giang hồ, rút lui thế nào được? Sống lại thế nào được? Ngay cả như vậy, cũng chỉ là
bước chân vào một mảnh giang hồ khác mà thôi”.

Huyền
Sinh trầm mặc, mỉm cười nhìn nàng, nhưng chỉ thấy Song Tịnh đôi con
ngươi trong suốt, dáng vẻ nghiêm túc, cả người bị bao phủ bởi ánh sáng
nhàn nhạt, bất giác rung động, nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu.

“Về nhà đi, Diệp Song Tịnh.” Lúc
hai người tách nhau ra, hắn dịu dàng cười nói: “Chúng ta phải trở về,
trở về… để hoàn tất đêm tân hôn vẫn còn dang dở.”

“A!” Song Tịnh vẫn còn đang đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, lập tức xấu hổ đỏ mặt, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe được tiếng gió vù vù bên tai,
không nhịn được kinh hô: “Huynh làm gì thế?”

Lười trả lời, Huyền Sinh cõng nàng trên lưng lập tức đi về phía sau: “Về nhà.”

“Muội có thể tự đi mà!” Mặc dù nói như thế, nhưng nàng rất ư là thoải mái cọ cọ trên lưng hắn.

“Nếu hai người đi sẽ rất lâu… Bọn người Triệt Thủy chắc không đợi được mất.” Huyền Sinh dửng dưng nói: “Còn tốc độ của huynh là nhanh nhất trên
giang hồ đấy.”

“Huyền Sinh…” Song Tịnh cười híp mắt thò đầu ra, cọ cọ bên mặt hắn: “Nếu huynh gấp như vậy, chi bằng chúng ta ở chỗ này…”

Nàng đột nhiên dừng lại, chỉ cảm thấy một trận nghiêng trời lệch đất, khi mở mắt ra, thấy mình đã đang nằm trên cát mềm, phía dưới là áo choàng của
Huyền Sinh.

Nhị thành chủ của Bán Nguyệt Thành trước
giờ chẳng dễ gì cười lấy một cái đang ở phía trên nàng mà cười: “Muội
không ngại ở bên ngoài sao?”

“A… Hả?” Song Tịnh sửng sốt, không biết nên nói gì cho phải.

Trong lúc nàng còn đang chần chừ, Huyền Sinh đã mỉm cười cởi áo ngoài: “Cũng

tốt, nơi này sẽ không có ai tới quấy rầy. Phong cảnh cũng không tồi.” Bờ biển lúc sáng sớm, xung quanh yên tĩnh, lại là nơi thần bí nhất giang
hồ, chắc chắn sẽ không bị tìm thấy.

“Này… Huyền…
Huyền Sinh…” Song Tịnh cười giả lả, sờ soạng bò về phía sau: “Này… Ban
ngày ban mặt… Có chút…” Thông cảm cho lần đầu tiên của ta đi mà? Mà…
dáng người thật đẹp, muốn sờ quá.

“Vậy thì sao?”
Huyền Sinh cười, tóc dài buông như suối chảy, thân thể rắn chắc vẫn đang có vết thương trùm lên người Song Tịnh, hắn nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng
không cho nhúc nhích, nụ cười kia hơi giống với Đỗ Triệt Thủy và Diệp
Song Tịnh: “Dù sao cũng không có ai tới đây. Huynh liền chiều muội một
chút, thuận theo ý muội nhé?”

“Nhưng… Nhưng mà…” Song Tịnh còn muốn giãy dụa, nhưng hơi thở của đối phương ở bên tai đã chậm
rãi di chuyển, nàng cảm thấy Huyền Sinh khẽ cắn vành tai mình, hơi thở
nhất thời trở nên dồn dập, cúi đầu thở gấp.

“Song Tịnh à, huynh rất là nghe lời muội đấy…”

Nụ hôn nhỏ vụn mà kéo dài, bắt đầu từ khóe mắt nàng, dần dần hôn tới vành
tai, rồi đến gương mặt, chạm nhẹ một cái trên môi, môi người kia mềm mại lại pha lẫn bá đạo, Song Tịnh cảm giác cả người mình tựa như cánh bướm
đang run rẩy, chập chờn lúc cao lúc thấp, ngay cả nói cũng không rõ
ràng.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, chẳng biết lúc nào
đã lộ ra bả vai, làn da trắng như tuyết ở dưới ánh mặt trời dường như
trở nên trong suốt, ánh mắt Huyền Sinh như lạc vào sương mù, hắn cúi đầu cười một tiếng, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên. Song Tịnh bị hắn làm cho ngứa ngáy, bất giác chu môi một cái, sau đó trở mình, áp đảo Huyền
Sinh ở phía dưới, chính mình phủ lên người hắn.

Lúc này, ánh mặt trời tươi sáng.

Mái tóc dài của hắn phát sáng như tơ lụa, quấn quýt cùng với tóc của nàng.

Ngón tay đan chặt, bốn mắt nhìn nhau.

Một thoáng kia, tựa như vĩnh hằng.

Khoảng cách giữa bọn họ chỉ bằng một nắm tay, trong đôi mắt hắn phản chiếu hình bóng nàng đang mỉm cười.

Áo ngoài đã cởi, tóc như suối chảy, da thịt của nàng và hắn từ từ nóng
lên, tay Huyền Sinh chạm vào làn da tuyết trắng của Song Tịnh, ánh sáng
màu vàng nhạt bao lấy hắn. Cắn vành tai, nàng khẽ thở dốc tựa như cánh
bướm rung rung trong lòng hắn, hắn vừa cảm thấy xót thương, lại như bị
thiêu đốt, một tay ôm chặt lưng nàng, áp nàng lại gần mình hơn.

“Song Tịnh…” Giọng nói hơi mệt mỏi vang lên, đúng lúc này nghe lại có vẻ mập mờ: “Bây giờ mà dừng lại, thì vẫn còn kịp…”.

“Muội…” Gương mặt nàng ửng đỏ như hoa đào, ánh mắt sáng lên, cuối cùng không nói được lời nào.

Thấy thế, Huyền Sinh cười một tiếng, liền hôn tới tấp như thủy triều cuốn, từ từ phủ trọn lấy nàng.

Nhưng mà…

“A aaaaa! Cuối cùng cũng tới!!” Triệt Thủy bước ra khỏi đường hầm, vốn
định sảng khoái cười to liền lập tức dừng lại, sau đó hét lên kinh thiên động địa: “Á…!!!” Sau đó hắn lập tức che mắt lùi về phía sau, vừa lùi
vừa hét: “Chúng ta quay trở về đi! Trở về đi! Mau!!”

Ở phía sau hắn, mọi người đi đã kiệt sức căn bản không biết chuyện gì
đang xảy ra, Mai Hoa lui về sau, lại dẫm lên Mộ Dung Cẩn, phía sau nữa
là An Hành cùng Trữ Đô đang chia ra vịn vào Bạch Vân và Cẩm Quan, vừa
muốn nhìn về phía trước, vừa muốn lui lại phía sau, mọi người xô đẩy lẫn nhau, nhất thời cả đường hầm nho nhỏ loạn cào cào cả lên.

Trong lúc hỗn loạn, chỉ nghe được một tràng rống giận, Triệt Thủy còn chưa
đứng vững đã cảm thấy được hàn khí bức người phía trước, mở mắt ra, là
Dạ Thiên kiếm đang chỉ thẳng vào mình, Huyền Sinh cả người y phục xốc
xếch, vẻ mặt đầy tức giận nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi hét: “Đỗ —
Triệt — Thủy!”

Phía sau, mặt trời đã hoàn toàn nhô cao, sóng nước lăn tăn, xung quanh tỏa sáng như ngọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui