Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Xuân thâm vi vũ tịch, mãn diệp châu thoa thoa.*

*Tạm dịch: Đêm mưa xuân cô tịch, lá ngọc rơi rơi đầy.

Lúc Song Tịnh, Huyền Sinh và Lũng Dã cùng chạy tới nơi Triệt Thủy vừa đại
chiến với Hoa Vô Song, cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy.

Một vạt xanh lam phất phơ, thì ra là bóng dáng một người đang lẳng lặng
đứng trong làn mưa bụi, ẩn hiện như có như không, tóc dài như suối, dáng đứng như trúc, phong thái thanh tỉnh, tựa như bất cứ lúc nào cũng có
thể theo làn gió bay tới tận chân trời.

“…Triệt … A
Triệt?” Song Tịnh hơi lo lắng, bất giác tiến về phía trước một bước,
thấp giọng kêu lên, chỉ sợ người trước mặt chỉ là ảo giác, chớp mắt một
cái sẽ liền biến mất: “A Triệt, huynh làm sao vậy?”.

“A?” Thật lâu sau, lâu chủ Trọng Trọng lâu mới bừng tỉnh, quay đầu trông
thấy bọn họ liền nở nụ cười, đáy mắt hiện lên một tia đau thương: “Mọi
người đến rồi à?”. Lại nhìn ra phía sau họ, nhíu mi, có chút khẩn trương hỏi: “Mai Hoa đâu? Cô ta có sao không?”.

“Muội ấy
không sao”. Thấy thần thái hắn vẫn bình tĩnh, Song Tịnh mới hơi yên tâm
lại: “Tỷ phu vội chạy đến, huynh ấy còn nói, Bạch Vân và Cẩm Quan cũng
không có gì đáng ngại, chỉ là mặt và người đều bầm tím, nhất là Bạch
Vân, cánh tay bị chém một đao…” Nàng cảm giác Huyền Sinh khẽ nắm lấy tay nàng, liền khụ một tiếng, nói: “Tuy vết thương rất sâu nhưng không ảnh
hưởng đến xương cốt… Tóm lại, bọn họ đều khỏe cả”. Dù biết rằng phải báo cáo lại những tình tiết trọng yếu, nhưng nàng thật sự không biết nên
bắt đầu từ đâu mới tốt.

Triệt Thủy khẽ thở phào nhẹ
nhõm, cảm thấy tâm tình treo lơ lửng mới vừa khôi phục như bình thường
lại nảy lên. Hắn lui về sau một bước, nâng tảng đá bên cạnh lên, mới
phát hiện ra vết thương vừa bị khi nãy do đánh nhau với Vô Song mơ hồ
phát đau. Hắn nhíu mày ôm lấy thắt lưng bên trái, vốn muốn gắng gượng đi xuống, nhưng trải qua mấy ngày qua thật đã kiệt sức mất rồi, hai chân
tự nhiên mềm nhũn, ngồi luôn xuống đất.

“A Triệt”

“Lâu chủ!”

Hai người trước mặt vội tiến lên đỡ lấy hắn, Triệt Thủy ngẩng đầu, nhìn
thấy hai khuôn mặt vô cùng kinh hoảng, Huyền Sinh nhíu chặt chân mày,

Song Tịnh sắc mặt tái nhợt, lo lắng chực khóc.

“A
Triệt, huynh sao vậy? Có phải độc tính phát tác không? Rốt cuộc thấy khó chịu chỗ nào?”. Từ lúc vừa nhìn thấy hắn, liền biết hắn có gì đó không
đúng, Song Tịnh gấp đến độ không biết nên làm gì cho phải, thấy ánh mắt
hắn hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, trên người chằng chịt vết thương,
cũng không biết bị trọng thương bởi trận pháp kỳ quái gì, nàng không dám đụng vào hắn, chỉ có thể cầm chặt tay hắn, vội vàng hỏi.

Triệt Thủy lắc lắc đầu, cười nhạt một tiếng, sau đó đặt tay Huyền Sinh lên tay Song Tịnh.

“Huynh nghĩ… Huynh chỉ có thể đi với hai người đến đây thôi”. Hắn thở gấp, cười rồi nói.

Song Tịnh hoảng hốt: “Huynh nói gì, huynh đừng nói những lời ngốc nghếch này, muội nhất định sẽ mang thuốc giải…”

“Tiểu Tịnh, không phải ý đó, muội đừng lo lắng…” Triệt Thủy an ủi, vỗ vỗ tay
nàng, ánh mắt ôn nhu, giọng nói bình tĩnh: “Muội muốn chứng minh với Bất Bại nữ hiệp điều gì, ta đã hiểu. Mà bà ấy muốn muội hiểu thứ gì, ta
cũng biết rồi. Con đường kế tiếp, tới lượt hai người đi”. Hắn dừng một
chút, nhìn về cột đá cách đó không xa, còn cả nơi Hoa Vô Song mới vừa ôm Kinh Phiến rơi xuống chẳng quay đầu: “… Cửa này, chúng ta đã qua rồi,
kế tiếp chắc sẽ phải đối mặt với phụ thân của Huyền Sinh và sư phụ của
muội. Còn kho tàng của Thiên Hiệp Lâu rốt cuộc là thứ gì, huynh nghĩ
mình cũng đại khái đoán ra rồi.” Câu này là cố ý nói cho Lũng Dã nghe,
hắn cười thản nhiên, tựa vào tảng đá, hơi mỏi mệt nhắm mắt lại: “Tiểu
Tịnh, huynh mệt rồi.”

Lời này vừa nói ra, Song Tịnh liền rơi lệ, nàng hiểu những lời hắn nói, cầm lại tay hắn: “Muội hiểu, A Triệt”.

Nàng đều hiểu rõ.

Con đường mà bốn người bọn họ, nàng, Triệt Thủy, Huyền Sinh và Thiên Sa cùng đi, hiện tại, cuối cùng đã đến điểm kết thúc.

Không phải thời khắc Thiên Sa ngã từ trên lầu cao xuống chết đi.

Không phải ngày mà nàng ở Thất Thạch môn nhìn trời đợi chờ như một bóng hình trong suốt.

Cũng không phải lúc Huyền Sinh tỉnh dậy, xem hết thảy năm tháng đã qua chỉ như một giấc mộng Nam Kha.

Mà là hiện tại, bọn họ cuối cùng cũng thừa nhận, bọn họ mệt mỏi rồi, mệt mỏi, thật sự muốn buông tay ngay lúc này.

Là hiện tại khi lớp hậu bối của bọn hắn đã lớn mạnh lên, đã có thể xông vào con đường sinh tử hiểm nguy.


Giấc mộng này, thật dài.

Cuối cùng cũng đến lúc buông tay.

Đoạn đường kế tiếp, hai người phải giúp đỡ, hiệp trợ lẫn nhau.

Triệt Thủy mệt mỏi, hắn muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút, vì ngày mai, lại có một đoạn đường mới cần phải bắt đầu.

“Cho dù kết quả thế nào, Tiểu Tịnh, huynh thật sự rất vui”. Triệt Thủy cười
nói trong hơi thở gấp gáp, tựa vào tảng đá, chậm rãi nhắm mắt lại, thì
thào nói: “Cám ơn muội kể từ ngày hè tuổi mười ba ấy, đã cho ta giang hồ rực rỡ, huy hoàng nhất”.

“Là của chúng ta”. Song Tịnh kiên định nói: “Là chúng ta tạo nên cho nhau”.

Đằng đẵng vô hạn, đã rất xa xăm, thật dài như một giấc mộng đời.

Xuyên qua bờ hồ đầy cỏ xanh và tiếng chim ca vang, đảo qua đám cỏ lau như mây bên dòng sông, hét qua dãy núi cao chọc trời, huynh còn nhớ không, nơi
náo nhiệt phồn hoa lửa khói đầy trời ấy, bên hồ nước xanh dưới ánh
trăng, đã từng đàn ca sáo hát.

Hồi ức hiển hiện như
một bức tranh, Thiên Sa ở giữa những lá sen xanh hồng, mỉm cười, cất cao giọng hát, Triệt Thủy đứng dưới ánh trăng, tà áo bay bay, Huyền Sinh
nắm chặt tay Song Tịnh, họ cùng nhìn nhau cười, sau đó không bao giờ…
rời xa nhau nữa.

“Lâu chủ, nghỉ ngơi cho tốt.” Song
Tịnh cười đứng lên, lúc nàng đứng dậy, mưa như từ trên trời xối thẳng
xuống, phía sau bóng người mảnh khảnh này, dường như có vô số ánh ban
mai trải dài vạn trượng: “Chờ huynh khỏe lại, chúng ta cùng đi giành
thiên hạ.”

Triệt Thủy nhắm mắt lại, im lặng nở nụ cười.

Từ từ chìm vào giấc mộng, giống như rời khỏi sơn cốc đầy mưa bụi mênh mông này, trở lại nơi ven hồ tĩnh lặng lấp lánh tia sáng kia, một cô gái cả
người ướt đẫm đang cười to, tránh hòn đá hắn vừa ném qua, làm nước bắn
tung tóe khắp nơi, cười nói: “Cũng tốt, chúng ta cùng đi giành thiên
hạ.”


Chúng ta đi qua năm tháng, chẳng sợ nước lũ hung hăng mạnh mẽ, đều luôn có người đứng cạnh bên mình.

Thấy hắn im lặng ngủ, Song Tịnh, Huyền Sinh và Lũng Dã cùng liếc mắt nhìn
nhau, đồng loạt xoay người, bước lên đường núi đi thẳng về phía trước.

Không ai quay đầu nhìn lại.

Đi vào rừng cây mỗi lúc một sâu, mưa trên đầu càng lúc càng lớn, chỉ phút
chốc, ba người đã ướt hết cả; Huyền Sinh vốn muốn che cho Song Tịnh,
không để nàng bị cảm lạnh, nhưng nàng một mực từ chối lòng tốt của hắn,
thậm chí không cho hắn cõng lên núi, ngược lại, tự nhảy lên, đi nhanh
cùng mọi người.

“Huyền Sinh,…” lúc họ đến sườn núi,
Song Tịnh cuối cùng không nhịn được hỏi: “Đối với phụ thân… huynh hiểu
ông ấy được bao nhiêu?”

“Không biết”. Đáp án nhanh
chóng mà ngắn gọn, Huyền Sinh bình tĩnh trả lời, nhưng thật ra trong
lòng hắn tràn đầy nghi hoặc và bất an, hắn bắt mạch cho Song Tịnh, sau
khi xác định nàng khỏe mạnh không việc gì mới nói: “Lúc huynh còn nhỏ,
ông ấy đã bỏ nhà đi, theo đuổi võ học tinh túy, mười mấy năm qua chưa
một lần quay về Bán Nguyệt thành; huynh thật sự không biết gì về ống
ấy”. Ấn tượng về phụ thân vô cùng mờ nhạt, những chuyện biết được cũng
là do mẫu thân kể lại, nhưng những lời ca ngợi ấm áp kia, biết có bao
nhiêu phần là sự thật?

“Tại sao rời bỏ Bán Nguyệt
thành, ông ta chưa từng trở về giải thích, nguyên nhân vứt bỏ người
thân, tất cả đều không sao biết được.” Huyền Sinh lạnh lùng đáp: “Tình
cảm của huynh với một người như vậy còn không bằng tình cảm với Đỗ lâu
chủ hay mấy tháng ở cùng Mai Hoa cô nương.”

“Huynh có mong chờ gặp mặt ông ấy không?” Trầm mặc chạy một đoạn, Song Tịnh lại
hỏi, giọng nói như đã biết rõ đáp án: “Dù sao cũng là phụ thân.”

“Ừ, rất muốn” Nghĩ nghĩ, Huyền Sinh gật đầu đáp lại. Hắn sẽ không nói dối,
cho dù có nói dối thì cũng không phải là với Song Tịnh, hơn nữa là thật
tâm muốn giãi bày, hắn thật chờ mong, chờ mong biết được chân tướng sự
việc, chờ mong gặp mặt phụ thân, còn phải… đánh thắng ông ta.

Chỉ cần là nam nhi, đều chờ mong như vậy.

Cho dù phụ thân không ở bên cạnh, đều chỉ dựa theo bóng lưng cường đại mà
trưởng thành, vì tự thấy vẫn chưa đạt tới tầm vóc đó, từ từ trở nên kiên cường, từ phải ngước mắt trông lên cho đến lúc đứng ngang hàng bình
đẳng, từ học tập đến lĩnh ngộ, để trám đầy góc khuyết trong lòng, Huyền

Sinh thật sự cảm thấy nhất định phải quyết đấu một trận với phụ thân,
thì mình thì mới có thể chân chính kiên cường được. Vì bản thân, cũng là vì Song Tịnh.

“Tới rồi.” Lũng Dã đi trước bỗng dừng bước nói.

Lúc đó, bọn họ đã băng qua đoạn gió mưa rồi.

Hai người sóng vai nhìn lại, chợt ngẩn người.

Trước mắt là một cây hoa lê thật lớn.

Gió thổi mây bay, bọn họ không biết có phải mình đã lạc tới nơi tiên cảnh nào. Chẳng lẽ đây cũng là huyễn trận?.

Chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh trôi, gió mát tràn
đầy hương hoa. Bóng cây in loang lổ trên mặt đất, giống như những giọt
lệ rơi xuống xung quanh, dòng suối lóng lánh chảy dịu dàng như đưa nôi,
tiếng nước róc rách từ xa truyền lại, tựa như đang khe khẽ ngâm nga một
bài ca, trong trẻo mà êm ái. Vài đóa hoa trắng bay giữa không trung, như bông gòn chầm chậm đong đưa rồi rơi xuống, nổi bồng bềnh trên mặt nước.

Núi xanh nước biếc, suối trong veo thấy đáy, hương hoa điểu ngữ lan tỏa, cỏ xanh liễu rủ chạy dài đôi bờ, thi thoảng lại thấy một chú cá nhỏ lượn
lờ mặt nước, bơi quanh các tảng đá, ào một tiếng nhảy vọt lên, rồi lại
rơi tõm vào trong nước.

Ánh nước xanh biếc, in bóng rừng cây mờ mịt.

Một cơn gió thổi qua, ngàn vạn cánh hoa rơi xuống như tuyết, rơi khắp trên người bọn họ.

“Huyền Sinh…” Toàn thân Song Tịnh đột nhiên căng thẳng, kéo tay áo hắn, chỉ sang bên cạnh.

Không biết từ khi nào, dưới tàng cây xuất hiện một chiếc bàn đá, còn có hai
khối đá lớn làm ghế, một người trên tay cầm một quân cờ đen đang trầm
ngâm suy nghĩ.

Một nhánh cây đầy hoa sà xuống đầu,
tia nắng mặt trời xuyên qua lá cây rơi xuống như mưa, dừng lại trên
người người ấy, lá cây như chạm vào một thân ảnh xanh suốt, che khuất
khuôn mặt, chỉ thấy áo choàng xanh thẫm buông trên mặt đất, xanh như búp trà Minh Tiền* sau cơn mưa.

* Trà búp Minh Tiền: Loại trà ngon hái trước tiết Thanh minh.

“Cuối cùng đã đến…” Giọng nói người nọ thờ ơ, quân cờ đen trên tay phát ra
một tiếng vang giòn, lúc này trên bàn cờ cũng phát ra âm thanh tương tự.

Chậm rãi đứng dậy, một gương mặt cực giống Huyền Sinh xuất hiện trước mắt mọi người.

Bây giờ đổi lại trở thành đối thủ trấn giữ một cửa – thành chủ Bán Nguyệt thành, biệt hiệu khi xưa là “Sở Dạ”, Huyền Nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui