Sau khi thật sự bước ra khỏi cửa cung, nhìn thấy đường phố tấp nập, Vương Nguyệt mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ rốt cuộc nàng cũng có thể thoát khỏi cái cạm bẫy đáng sợ này rồi.
Lại nghĩ tới, không biết Cẩm Sắc ở trong phủ đã chuẩn bị xong những món nàng thích hay chưa?
Vương Nguyệt lên xe ngựa hồi phủ.
Hòa vào dòng người tấp nập, tiếng nói cười rôm rả của người dân làm nàng tưởng như chuyện kiếp trước chỉ mới vừa diễn ra hôm qua.
Có lẽ kiếp trước sau khi nàng chết đi, người dân cũng vui vẻ như thế này.
Mà không biết, nàng chết rồi, liệu mộ phần của phụ mẫu có ai chăm sóc hay không? Mà thôi đi, hẳn là nghĩ nhiều rồi.
Dẫu sao phụ thân cũng là vương gia, sao có thể không được săn sóc phần đất nơi mà người an nghỉ?
Xe ngựa bỗng ngừng lại một chút.
Vương Nguyệt vén màng hỏi phu xe: “Có chuyện gì thế?”
“Bẩm quận chúa, phía trước có một đám đông, muốn đi qua chắc là cần chờ một chút.”
“Ừ, không sao.” Vương Nguyệt nhìn thoáng qua đám đông kia, có mấy kiện hàng rơi ra nên nàng đoán là có người đang chuyện đồ, hoặc là có xe chở hàng nào đó gặp nạn nên rơi đồ.
Dẫu sao bên dưới cũng đã có nhiều người, nàng không cần ra mặt, tránh lại gây thêm náo loạn.
Nhưng khi nhìn lướt ra ngoài, ánh mắt Vương Nguyệt vô ý va phải một bóng người.
Hắn mặc một thân y phục màu trắng, dung mạo tuyệt mỹ như thần tiên hạ phạm.
Mắt ngài mày kiếm, khí chất trong sạch như trích tiên không nhiễm bụi trần, tay cầm một cây quạt xếp và đang đứng che cho một nữ tử khỏi đám đông.
Nữ tử kia nhìn qua cũng có dung mạo thật xuất chúng, một thân y phục màu hồng nhạt nép sát vào người vị công tử kia, yếu đuối như một đóa hoa mong manh dễ vỡ.
Nhìn qua, hai người thật sự vô cùng nổi bật trước đám đông.
Nhưng Vương Nguyệt không nhìn lâu, vì chỉ cần nhìn sơ qua là nàng liền nhận ra người.
Nam tử kia là Cảnh Nghi, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam kinh thành.
Người ta so sánh hắn như một đóa hoa, không phải vì hắn mềm yếu như nữ tử, mà bởi hắn thật sự quá đẹp! Vẻ đẹp ở hắn khiến cho nữ tử cũng phải ganh tị, nhưng lại không có chút gì mềm yếu, giống như một đóa tuyết liên băng lãnh, thanh cao trong sạch.
Nhưng tiếc thay, đóa hoa đó lại bị dòng nước xoáy cuốn đi…
Cuộc gặp gỡ tình cờ này khiến Vương Nguyệt cũng không còn cao hứng như trước.
Ngay cả rượu mà Cẩm Sắc đặc biệt chuẩn bị, nàng uống cũng không thấy ngon như mọi khi.
Cẩm Sắc là nha hoàn thân cận của nàng từ lâu, dò hỏi: “Nguyệt tỷ sao vậy? Rượu không ngon sao? Hừm… ông chủ bán nhầm à? Muội đã gọi loại tốt nhất kia mà?”
Cẩm Sắc được nàng cưu mang từ lúc mới ra khỏi cung, tính đến nay cũng đã năm sáu năm.
Hai người xem nhau như tỷ muội thân thiết, Vương Nguyệt cũng không câu nệ lễ tiết với nàng ấy.
“Không có, chỉ là tâm trạng của tỷ không tốt.
Nước tắm đã chuẩn bị xong chưa? Tỷ muốn đi tắm.” Vương Nguyệt dùng bữa vội, xong xuôi liền muốn đi tắm rửa lần nữa để tẩy hết mùi tử khí trên người.
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Một thùng tắm lớn ở giữa phòng đã được đổ đầy nước ấm, bên trên còn rải thêm một ít cánh hoa nhài và lá trà tươi tạo thành mùi hương thanh mát nhẹ nhàng.
Vương Nguyệt không thích có người hầu hạ khi tắm, nàng cởi y phục rồi bước vào thùng nước.
Nước ấm làm cơ thể nàng thư giãn hơn nhiều, cũng làm nàng có thời gian trầm tư với những suy nghĩ của mình.
Cảnh Nghi được người ta biết tới là nghĩa tử của Thẩm thượng thư, học hành xuất chúng.
Hắn chính là tân khoa trạng nguyên năm nay, cũng chính là đối tượng mà Lục công chúa nhắm đến.
Quả thật, nhan sắc kia quá mức thu hút, ngay cả chính Vương Nguyệt nàng cũng từng như thế.
Chính là kiếp trước, sau khi nàng dẫn binh hồi thành, Lý Thụy đã liên tục nhét vào phủ của nàng rất nhiều nam sủng, trong đó có cả Cảnh Nghi.
Ô hô, một trạng nguyên lại bị bắt làm nam sủng cho quận chúa, hẳn nhiên ai cũng bất bình chứ đừng nói là bản thân hắn.
Tất nhiên, hắn cũng vô cùng hận nàng.
Nhưng nàng lại thích hắn, ban đầu là vì nam sắc, sau lại là vì chính con người hắn.
Thanh liêm, trong sạch, kiên cường bất khuất như cây trúc, khiến nàng cảm mến.
Mà cũng có thể là bởi quá khứ và tuổi thơ của hai người giống nhau, bởi thế nàng đồng cảm với hắn trước.
Người ta chỉ biết hắn là nghĩa tử của quan thượng thư, còn nàng lại biết được phụ thân hắn vốn là Tiêu tướng quân, một quan lớn trong triều đã từng bị xử tội tru di tam tộc.
Hắn may mắn được cứu sống và được Thẩm gia nuôi lớn.
Hắn cũng giống nàng…
Nhưng hắn đã có bạch nguyệt quang trong lòng, chính là tiểu thanh mai đã cùng hắn lớn lên – đích tiểu thư của Thẩm gia.
Hắn vốn còn định sau khi phục hồi cơ nghiệp sẽ sang cầu hôn cửa Thẩm gia, nào ngờ nửa đường lại xuất hiện một Vĩnh Ninh quận chúa phá hết mọi thứ.
Vương Nguyệt biết hắn làm quan là vì muốn điều tra vụ án năm xưa.
Nàng cũng từng âm thầm giúp hắn, nhưng khi sắp thành công thì lại bị người ta phá ngang.
Cảnh Nghi vốn hận nàng phá đi con đường làm quan của hắn, chặt đứt tơ duyên của hắn, nàng lại có nhiều nam sủng đã đả kích tới lòng tự tôn của hắn, nên hắn khước từ nàng.
Sau đó, hắn thật sự đã trở thành bông hoa bị dòng nước cuốn đi… bị Lý Thụy mượn tay để hại nàng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...