Đó là một loại khóa đặc biệt có khắc những đường vân khá kì lạ.
Tuy một thời gian dài nhưng hộp gỗ không hề bị tổn hại gì.
Vương Nguyệt không dám tác động vật lí lên hộp gỗ, sợ làm hỏng đồ vật bên trong.
Chỉ còn cách mở khóa ra nhưng ngặt nỗi nàng lại không biết chìa khóa ở đâu.
Đúng là trêu người.
“Họa tiết này… quận chúa người lấy cái này thử xem?” Cảnh Nghi lấy ra một mảnh ngọc bội hình nửa thái cực đồ, trên có khắc họa tiết tinh xảo.
Hắn nói: “Cái này là phụ thân để lại cho ta, ta vẫn luôn giữ bên người.”
“Hình như ta cũng có.” Bởi vì biết Tiêu tướng quân và phụ thân có giao tình rất tốt nên trước khi đến đây, nang đã gom rất nhiều đồ mà phụ thân để lại cho nàng theo cùng vì tin rằng sẽ có lúc cần đến.
Kết quả, nàng thật sự giữ nửa miếng ngọc bội còn lại.
Đó là mảnh ngọc bội phụ thân dặn nàng giữ cho kĩ, còn đùa rằng lớn lên sẽ làm của hồi môn cho nàng khiến nàng khóc nức nở cả lên.
Vương Nguyệt ghép mảnh của mình vào thì vừa in, khiến nàng vô cùng mừng rỡ.
Nhưng cái khóa vẫn còn cần nửa mảnh còn lại để mở ra hoàn toàn, thế là nàng giục: “Sao ngươi còn không đưa cho ta?”
“Ta đã từng nói ta có điều kiện…” Cảnh Nghi nói.
“Điều kiện gì?” Vương Nguyệt hơi mất kiên nhẫn.
Lại còn điều với chả kiện, rốt cuộc là hắn muốn cái gì.
“Hổ phù này ta có thể giao cho quận chúa, cũng sẽ tận lực phò tá người.
Đổi lại…” Ánh mắt hắn đầy thâm thúy nhìn nàng.
“Ta muốn vị trí chính phu của người.”
“… hả? Ngươi nói gì nói lại lần nữa.” Vương Nguyệt khó tin tiến tới sát bên hắn.
Cảnh Nghi đỏ mặt lùi về sau, lúng túng trả lời: “Ta nói muốn vị trí chính phu của người.
Nếu người không đồng ý, ta sẽ không giao đồ ra đâu!”
Vương Nguyệt bật cười thành tiếng, hỏi: “Ta có thể giết người đoạt đồ, ngươi chết ở đây không ai biết cả, cũng sẽ không ai dám truy cứu ta.”
“Nhưng ta tin quận chúa không nỡ xuống tay.”
Lần này Vương Nguyệt im lặng.
Nàng cười nhẹ, đáp: “Đùa thôi, không phải chỉ là một danh phận thôi sao? Ta cho ngươi được.”
…
Cầm trên tay tấm gỗ nặng có khắc chữ Vương và hình phượng hoàng, Vương Nguyệt vẫn chưa hết mông lung.
Tấm gỗ đen dát vàng chữ, phía sau còn khắc chữ Ô Loan Vệ.
Đây hẳn là tên của đội quân mà năm xưa Tiêu tướng quân từng lén nuôi giữ.
Ô Loan, Vương Nguyệt nghĩ nàng đã từng nghe qua cái tên này.
Hai người trở về sau hơn bốn ngày mất tích, Cẩm Sắc suýt chút nữa đã bị lộ.
Việc đầu tiên nàng làm khi quay về chính là đi gặp Đường Yến, bởi hắn đã chịu khai ra kẻ đầu sỏ.
“Quận chúa, quận chúa!” Vừa thấy nàng xuất hiện, hắn ta liền lao tới như một con chó.
Quần áo hắn bẩn thỉu, tóc tai rối nùi che cả gương mặt, không nhìn ra bộ dáng hào hoa phong nhã lúc trước.
Hắn ta quỳ dưới chân nàng, không chờ nàng hỏi đã tự giác khai hết: “Nô tài khai, nô tài khai hết.
Tất cả là do Lục công chúa muốn thần làm, thần thật sự chỉ làm theo thôi.
Xin quận chúa khai ân tha cho nô tài một mạng.”
“À…” Vương Nguyệt không nói hai lời, mang theo hắn ta trong bộ dạng nhếch nhác đó vào trong cung.
Một đám quân lính bị hình ảnh này dọa sợ, chặn lại không dám cho nàng vào hậu cung.
Vương Nguyệt liền dừng ở sân rồng, lớn tiếng gọi: “Gọi lục công chúa ra đây!”
Hoàng cung nháo nhào, Lý Tố Tinh muốn trốn ở trong cung cũng không được, chỉ đành ngang ngạnh bước ra, hỏi: “Tỷ không biết nơi này là hoàng cung à? Tỷ làm loạn như vậy còn ra thể thống gì?”
“Ồ, ngươi không nhắc ta còn quên ngươi là công chúa được nuôi dạy tử tế trong cung đó.” Nàng cười khinh, lôi Đường Yến thoi thóp ra: “Đường đường là công chúa lại đi bỏ tiền thuê người trong phủ người khác bày trò đê tiện, ngươi không cảm thấy nhục nhã hay sao mà còn huênh hoang?”
Thấy hắn ta nhếch nhác người không ra người, ma không ra ma, Tố Tinh liền sợ run, chối bây bẩy: “Ta… ta không có… ta không quen biết hắn, tỷ đừng có ngậm máu phun người!”
“Không phải! Chính công chúa đã nói ta nghe lời người thì sẽ được người thu lưu làm nam sủng! Giấy trắng mực đen ta còn giữ, người đừng có nuốt lời!” Đường Yến dùng chút sức lực ít ỏi gào lên.
Tố Tinh càng sợ xanh mặt, dựa vào người tỳ nữ mà kêu: “Ngươi… ngươi… ngươi nhất định là bị biểu tỷ dụng hình ép đổ tội cho ta! Ta không có!”
Rất nhanh, Lý Thụy đã có mặt.
Dưới sự dàn xếp của hắn, Lý Tố Tinh buộc phải dập đầu nhận sai và bị cấm túc một tháng.
Hình phạt còn nhẹ nhàng ấy là do Vương Nguyệt vừa mới đi xa về, còn phải tròn vai một người ốm mới khỏi nên lười đôi co, chỉ muốn nhanh chóng về phủ nghỉ ngơi.
Hẳn nhiên, kẻ như Đường Yến nàng cũng không giữ lại.
Trước khi Tố Tinh bị mấy ma ma trong cung đưa đi, nàng còn ném Đường Yến về phía nàng ta: “Nếu biểu muội đã thích hắn ta như vậy, hắn ta cũng một lòng muốn làm nam sủng của muội, vậy ta đây thành toàn cho các ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...