Ngày hôm sau, Vương Nguyệt tỉnh dậy trên giường với cái đầu đau ê ẩm.
Hình như hôm qua cũng có hơi quá chén, cũng không nhớ rõ nàng đã đem những chuyện gì để nói với Cảnh Nghi rồi.
Cơ mà chắc cũng không có đem chuyện gì lớn lao hệ trọng nói ra đâu, có chăng là đi trút bầu tâm sự một chút.
Nghe tiếng động, Cẩm Sắc mang nước vào cho nàng rửa mặt.
Sau khi đã ăn sáng xong xuôi, Vương Nguyệt lại ngồi vào bàn xử lí công vụ thì có người muốn vào gặp.
“Lại là Cảnh Nghi à?” Nàng hỏi.
“Đúng mà cũng không đúng, có tận ba người đang muốn gặp tỷ.” Cẩm Sắc đáp lời, vẻ mặt vô cùng thích thú.
Ban nãy vừa mở cửa trông thấy cả ba người họ, nàng ấy đã vô cùng sửng sốt.
Cả ba người cùng tìm gặp nữ chủ thế này, chắc chắn sẽ có chuyện thú vị diễn ra.
“Hả? Cả ba á?” Hai người kia không phải nên an phận sao? Mò tới Thiên Luân các làm gì? “Cho vào hết đi.”
Ba người tiến vào hành lễ.
Vương Nguyệt buông bút xuống, liếc nhìn ba người bọn họ.
Cảnh Nghi vị thế cao nhất, ngồi ở bàn đầu tiên cạnh nàng.
Hắn vẫn mặc y phục trắng toát như trích tiên, gương mặt bình tĩnh, vờ như không để ý tới xung quanh.
Người ngồi cạnh hắn là Khương Đông Thành, thứ tử của phủ Thái y.
Đông Thành mặc y phục màu xanh lam, vẻ mặt cũng điềm đạm nhưng đôi mắt cáo lại hơi xếch lên, làm hắn trông có vẻ hơi nguy hiểm và gian manh.
Hắn còn cầm heo một cây quạt xếp.
Cẩm Sắc vừa thấy hắn liền thì thầm với nàng: “Hình như vị công tử mặc đồ xanh lam đó cố tình làm ra vẻ giống Thẩm lang quân.”
“Ừ.” Không phải hình như, mà thật sự là thế.
Sau khi bất đắc dĩ đưa người vào phủ, nàng cũng đã cho người điều tra kĩ càng hai người này.
Khương Đông Thành có mẫu thân là nha hoàn thông phòng của quan thái y, nhưng nhờ chút mưu lược cộng thêm việc sinh được con trai mà lên được chức di nương.
Đông Thành từ nhỏ đã là người mưu mẹo, luôn nghĩ cách kiếm lợi cho mình giống hệt mẫu thân hắn ta.
Khả năng của hắn không tệ, có chút tài lẻ, cũng từng được quan thái y để ý chút ít.
Hắn cũng khá huênh hoang khoa trương chứ không phải dáng vẻ này.
Người còn lại cũng là người “nổi bật” nhất, nổi bật vì bộ y phục màu tím diêm dúa trên người.
Đường Yến này là con của một ả ca kỹ, nhờ leo lên giường với phó tướng mà vào phủ được.
Mẫu thân của hắn thì may rồi, nhờ kỹ xảo của mình mà được sủng ái, đệ đệ muội muội hắn cũng được sống tốt nhưng riêng hắn thì không.
Dù sao cũng là con nhà võ, nhưng Đường Yến lại có tính nết của mẫu thân hắn, nâng trên dẫm dưới, chỉ thích dựa dẫm vào người khác, có chút nam sắc nhưng ngoài nịnh nọt cũng chẳng biết làm gì.
Cũng vì thế mà trong mười mấy người con, phó tướng chẳng ngó ngàng tới hắn.
Lần này tất cả đều không hiểu vì sao một người như Vĩnh Ninh quận chúa lại chọn kẻ bất tài như hắn, còn cho rằng có ẩn tình gì thì hắn đã ra ngoài huênh hoang, ra vẻ chủ tử.
“Các ngươi tới đây có việc gì?” Kéo tới một lúc ba người như vậy, là trong phủ không cho ăn uống đầy đủ nên đi cáo trạng à?
Cảnh Nghi không đáp, rất tự nhiên đứng dậy đi mài mực cho nàng.
Vương Nguyệt liếc nhìn hắn một cái.
Tự nhiên ghê ha? Không phải chỉ là uống rượu với ngắm trăng cùng nhau một lần thôi à? Hay hắn tự ý xem mình thành bằng hữu của nàng luôn rồi?
Tự tin gớm! Vương Nguyệt bĩu môi.
Nhưng nàng cũng không muốn làm hắn mất hứng, dẫu sao cũng là hầu hạ nàng thôi mà, cứ mặc xác hắn vậy.
Cảnh Nghi cũng thầm quan sát nàng, dường như hắn có thể biết được thế giới nội tâm của nàng rất phong phú.
Đường Yến thấy cảnh này, ngập ngừng một lát rồi nói: “Quận chúa, ta đến là có thỉnh cầu… không biết quận chúa có thể ghé qua chỗ ta một lần không?”
Động tác của Cảnh Nghi khựng lại trong giây lát, rồi làm như không có gì mà tiếp tục.
Vương Nguyệt tinh mắt thấy được, nổi ý muốn trêu chọc liền đồng ý: “Được, vậy tối nay ghé qua chỗ ngươi.”
…
Buổi đêm, trước khi nàng đi, Cẩm Sắc vẫn ngờ vực: “Tỷ thật sự ghé qua Cúc viện của tên kia sao? Tỷ thật sự nghĩ kĩ rồi à?”
Vương Nguyệt bật cười: “Đều là nam sủng vào phủ quận chúa như nhau, sao muội lại phân biệt đối xử như vậy?”
Cẩm Sắc cắn răng, vẫn muốn khuyên can: “Nhưng hắn và Thẩm lang quân không giống nhau…” Một người xứng đôi với quận chúa biết bao, kẻ kia lại như con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga vậy.
“Khác gì chứ?” Vương Nguyệt cười nhạt, sau đó nhàn tản đi về phía Cúc viện.
Nàng vừa đi vừa nhìn trời nhìn cây cỏ, trong lòng thầm cười nhạo những kẻ ngu ngốc đó.
Đường Yến chỉ ham vinh hoa phú quý chứ không ham thích gì tình cảm của nàng.
Dù hắn có sống như trước kia thì cũng đủ ăn đủ mặc, không lí gì lại phải chạy tới chỗ nàng cầu xin.
Chỉ trừ một lí do…
“Lại bám theo ta? Hắn thật sự cho rằng ta không phải hiện ra sao?” Vương Nguyệt lẩm bẩm, lén nhìn về bóng đen sau lưng.
Muốn theo thì theo, ta cho ngươi theo để coi ngươi làm được gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...