PHẦN 1 - CHƯƠNG 1
“Có một số chuyện, vạn năm cũng sẽ không thay đổi.”
Tôi nằm trên mặt đất, lúc này đây, có hai vấn đề đang đợi tôi suy nghĩ.
Vấn đề thứ nhất, thế giới này sao lại cho tôi một trò đùa tàn nhẫn đến vậy?
Vấn đề thứ hai, Tiểu Mi có chuyện gì sao?
Có lẽ thời gian còn lại của tôi không còn nhiều, vì vậy tôi lập tức bỏ qua vấn đề vô bổ đầu tiên.
Tôi thử ngồi dậy nhưng tay chân lại không nghe theo chỉ thị, chỉ giật nhẹ.
Giọt nước mưa cứ thế rơi thẳng vào mắt tôi, nhưng đến sức lực để nhắm mắt lại cũng không thể có, tôi muốn lớn tiếng hét lên, nhưng lại cảm thấy rên rỉ thích hợp hơn.
Nhưng tôi thật sự lo lắng cho Tiểu Mi.
Cho dù tôi sắp chết, tôi cũng muốn nhìn thấy Tiểu Mi một lần.
Cho dù tôi sắp chết, tôi cũng không muốn Tiểu Mi chịu bất cứ tổn thương nào.
Tiếng mưa rơi như trút nước dần dần đọng lại bên tai, xung quanh tôi hình như im ắng trở lại.
Tôi không cảm thấy được hơi thở của chính mình, trước mắt tôi là một mảng tối đen, đến cảm giác hoảng hốt khi những giọt mưa rơi trên người tôi cũng trở nên tĩnh lặng.
Đây là dấu hiệu gì?
Chẳng lẽ tôi sắp chết rồi sao?
Trời ơi! Hãy cứu tôi! Hãy cho tôi nhìn thấy Tiểu Mi lần nữa!
“Luân! Anh tỉnh lại đi.”
Giọng nói gấp gáp.
Giọng nói mà tôi đã chờ đợi rất lâu.
Ánh mắt tôi lập tức sáng trở lại chẳng lẽ đây chính là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết?
Tiểu Mi vội vã nói:
“Luân, anh phải cố chịu đựng! Em lập tức gọi xe cấp cứu!”
Xe cấp cứu? Ở nơi rừng núi hoang vu này?
Tôi nhìn gương mặt đầy nỗi sợ hãi của Tiểu Mi lên tiếng an ủi:
“Vẫn may là em chưa đồng ý với anh… Nếu không… Nếu không em lỗ nặng rồi.”
Tiểu Mi ôm tôi khóc lớn:
“Em đồng ý! Em đồng ý! Em đồng ý!”
Trước lúc chết có thể nghe được câu nói ngày đêm mong đợi, tôi cảm động nhìn mãi… Nhìn mãi người vợ không có duyên với mình ở trước mắt.
Dưới cơn mưa như trút nước, Tiểu Mi ôm chặt lấy tôi.
Có lẽ, tôi nên nhắm mắt lại rồi.
Cám ơn ông trời.
Ông đã cho tôi nghe được điều hạnh phúc trong cuộc đời này.
Tạm biệt.
Tiểu Mi.
Anh yêu em.
Anh rất yêu em.
PHẦN 1 - CHƯƠNG 2
“Thạch Hiếu Luân.”
Tôi bước lên trước một bước, căm phẫn chờ đợi sự an bài của số phận.
Tôi phải giải thích một chút, lúc còn sống tôi không phải là người thích dông dài, lúc chết rồi cũng chẳng phải là kẻ lôi thôi, nói tôi lười biếng cũng được, tóm lại thì tôi đã bỏ qua rất nhiều lời giải thích: Sau khi chết đi tôi rơi vào một vòng xoáy tối tăm, trước mặt xuất hiện ánh sáng trắng, ngoài tôi ra còn có cả một đám linh hồn chết cùng thời gian với tôi, cũng bị số phận đưa đẩy xuống nơi phán xét của âm tào địa phủ này mà chờ đợi.
Địa ngục chẳng phải cũng chỉ có vậy thôi sao? Thật ra nó cũng không khác biệt mấy so với tưởng tượng của tôi trước đây.
Có điều địa ngục không có Diêm La Vương mặt mày hung ác... Có lẽ có, nhưng tôi chưa gặp được, chỉ có một tảng đá khổng lồ nằm sừng sững giữa địa ngục, trên đó viết hai chữ to đỏ như máu - “Vận Mệnh”.
Nói thẳng ra, tôi không lên thiên đàng mà lại chạy đến địa ngục báo danh, lúc đầu thực ra tôi vô cùng tức giận sự bất công này; lúc nhỏ trừ việc tiện tay dắt dê ra, tôi chưa làm qua việc gì xấu; nói đến hiếu thuận với cha mẹ, năm mười hai tuổi bố mẹ tôi gặp tai nạn qua đời, vì thế đến cơ hội hiếu thuận với cha mẹ tôi cũng không thể có.
Tóm lại, tôi cảm thấy rất tức giận đối với việc bị đưa vào địa ngục.
Càng vô cùng khó chịu đối với sự trêu đùa vô tình của số phận.
“Tại sao tôi không thể lên thiên đàng?”
Tôi nhìn chằm chằm vào hai chữ Vận Mệnh trên bia đá lớn tiếng nói.
Vận Mệnh nhìn lại tôi, cười chế giễu: “Ngươi đã làm qua việc gì tốt để có thể cho người lên thiên đàng?”
“Nhưng tôi cũng không làm qua điều gì xấu!”
Tôi nhìn nét mặt không chút biểu cảm của Vận Mệnh.
Tuy tảng đá không có biểu cảm gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy là nó đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Vậy làm bao nhiêu việc tốt mới được lên thiên đàng ngươi biết không?!”
Một hồn ma mặc áo quan phục đen bước tới quát lớn, ném cho tôi một quyển sách dày cộm, bên trong ghi chép lại hàng ngàn quy định.
“Được, cho dù tôi không đủ tư cách lên thiên đàng, nhưng vì sao lại trêu đùa tôi, để cho tôi bị sét đánh chết khi đang cầu hôn!”
Tôi gào thét lên, tức giận tranh luận lí lẽ, nếu đổi là người khác cũng đều oán hận với cách chết tồi tệ như thế.
Tôi nhớ sự sửng sốt mà Vận Mệnh mang đến cho tôi khoảng mười lăm phút trước.
Tôi đang tắm mình dưới trận mưa xối xả trong rừng sương mù, giơ bó hoa đã bí mật chuẩn bị từ trước ra, hưng phấn nói lời cầu hôn với người bạn gái đã yêu hơn mười năm, đúng lúc này thì một tia sét rực lửa đánh xuống.
Nghe cứ như tuyện tranh đúng không?
Là ai thì cũng đều phẫn nộ không thôi.
“Đó là số phận của ngươi, không có liên quan gì với Thần Chết.”
Vận Mệnh khinh miệt nhìn tôi.
“Vả lại, nguyện vọng của ngươi trước khi chết cũng đã thực hiện được. Ngươi cũng nên biết đủ rồi.”
Tôi trầm mặc.
Có thể được nhìn thấy Tiểu Mi một lần cuối, thậm chí có thể nghe được lời hứa hẹn đẹp đẽ ấy của Tiểu Mi, tôi biết… Tôi nên thỏa lòng rồi.
Vận Mệnh buông một tiếng thở dài rồi nói:
“Con đường luân hồi vốn nhiều trắc trở, sao có thể mọi việc đều như ý muốn, hà tất phải cố chấp?”
Tôi đứng trước Vận Mệnh to lớn ấy bỗng cảm thấy uất ức và bất lực.
Tuy tôi chỉ mới hai mươi sáu tuổi, nhưng chết thì đã chết rồi, chẳng lẽ có thể sống lại được sao? Tôi chỉ có thể tiếp nhận sự vô tình của số phận, hi vọng Tiểu Mi hiện giờ đang khóc vì tôi có thể tìm được nơi nương tựa tốt.
Mong cô ấy sẽ nhớ tôi suốt đời.
“Đi đi, đi đến nơi ngươi nên đến.”
Vận Mệnh nói xong, một hồn ma mặc quan phục màu đen khác đến nhận tôi, dẫn tôi băng qua tầng tầng lớp lớp những ngôi nhà lớn, rồi tiến vào một căn phòng mà hàng ngàn hồn ma mới đang ngồi. Bên trên căn phòng viết ngày 01.04.1999, à… Là ngày chết của tôi, có lẽ cũng là ngày giỗ của mấy nghìn hồn ma ở đây. Cùng chết trong ngày lễ nói dối, âu cũng là duyên phận.
Những hồn ma mới bên cạnh tôi có hồn ma bụng rách ruột lòi, có hồn ma tự ôm đầu mình, có hồn ma đã gãy mất tay chân, có hồn lại không cam tâm chết oan gào thét đòi báo thù nhưng không ai thèm chú ý đến.
Nhưng đa số thân hình của những hồn ma mới nhìn vẫn còn tạm được, không phải xanh xao vàng vọt thì cũng mang một cái đầu hói giống như mười nguyên nhân đặc trưng đầu tiên của bệnh ung thư vậy.
Còn tôi, toàn thân đen kịt bởi lớp da bị cháy khét.
Bảy ngày tiếp theo, tôi ngồi cùng những hồn ma mới để nghe Giảng Sư địa ngục nói về thuyết luân hồi, nội dung không ngoài những thứ như có lòng tốt sẽ được báo đáp hay ác giả ác báo.
Chỉ có điều bài học về luân hồi của một vị Giảng Sư khác có hứng thú hơn rất nhiều, giới thiệu rất nhiều lựa chọn khác ngoài việc nhanh chóng đi đầu thai.
Con người chết đi, cho đến heo, dê v.v… hay vạn vật đã chết, ngoài lên thiên đàng, đều phải đến người nắm giữ tín ngưỡng của mình để báo danh, hồn ma không có tín ngưỡng hoặc bất hạnh vì tín ngưỡng sai lầm (đơn giản ví như bái lạy mấy mươi năm ở miếu, lại phát hiện ra trong miếu không có thần), đều do đại tôn giáo nơi người đó chết nhận về.
Tôi chết đi, lại chạy đến địa ngục kiểu Trung Quốc, tức là phải tiếp nhận trò chơi luân hồi này.
Nghĩ lại cũng tốt, so với những linh hồn của Thiên Chúa Giáo vẫn còn may mắn, bọn họ phải ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, đợi chờ phán xét cuối cùng của Thượng Đế phán xuống mới được thở ra.
Giảng Sư nói, nếu muốn đầu thai có thể lập tức đến cánh cửa luân hồi, uống chén canh Mạnh Bà để quên đi hết thảy kí ức trong kiếp trước là được, nhưng không đảm bảo kiếp sau sẽ đến nhà nào, đất nước nào, hay trở thành loài động vật nào... Vận mệnh thì không thể đoán trước, lỡ như biến thành động vật ăn phân hoặc cây dừa, vậy chỉ có thể nói rằng kiếp trước đã không tu.
Vì mong có được cơ hội kiếp sau đầu thai vào nơi tốt hơn, Giảng Sư khuyên chúng tôi trước khi uống bát canh Mạnh Bà nên đọc thêm nhiều kinh Phật nhiều hơn một chút, mang theo một chút từ bi và huệ căn đi đầu thai chỉ có tốt chứ không có xấu, có thể tăng thêm cơ duyên tốt lành cho kiếp sau.
Hàng ngàn hồn ma dùng rất nhiều thời gian để đọc kinh Phật, khung cảnh rất đẹp mắt.
Tôi cũng đọc cùng mấy ngày đêm, tôi nghĩ, đọc nhiều kinh Phật một chút có thể giúp kiếp sau của tôi gặp lành tránh dữ, lúc cầu hôn không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nữa.
PHẦN 1 - CHƯƠNG 3
Giảng Sư cũng đề cập đến rất nhiều chức danh Thần ở địa ngục, làm tôi cảm thấy rất hứng thú.
“Nếu không vội đi đầu thai, cũng được, các ngươi có thể chọn một chức Thần để làm, nếu làm tốt thì có thể làm luôn, tích chút âm đức, sau này vận mệnh có thể giúp các ngươi có cơ may đầu thai tốt hơn.”
Giảng Sư nói.
“Giống như Thần Thổ Địa sao?”
Một hồn ma nữ chỉ còn lại một nửa cái đầu hỏi.
“Thần Thổ Địa chỉ là một trong số đó, còn có Giảng Sư giống như ta, Cai Ngục, Mạnh Bà, Thần Chết, Nguyệt Lão, Thần Hộ Mệnh, hộ vệ Thành Hoàng v.v... Nhưng ta cũng nói trước, nếu làm Thần mà biểu hiện không tốt, thì vận mệnh các ngươi sau khi luân hồi sẽ càng có nhiều phong ba, ví như đầu thai vào gia đình rối ren, thì nguy cơ biến thành kẻ phạm tội càng cao.”
Giảng Sư trịnh trọng nói.
“Làm một vị Thần có thể làm được bao lâu?”
Hồn ma một người mẹ đáng thương ôm đứa con đã chết trong tay hỏi. Tôi đoán, cô ấy muốn ở bên cạnh đứa con vừa ra đời chưa bao lâu thêm một lúc.
“Con của ngươi còn quá nhỏ, không thích hợp làm Thần cùng ngươi, đọc xong kinh sẽ đưa đi đầu thai.”
Giảng Sư nhìn ra được tâm tư của người mẹ kia.
Người mẹ cúi đầu buồn bã, nhìn đứa con còn chưa thành hình trong lòng rơi nước mắt.
“Vậy tôi nhường vị trí của tôi lại cho đứa bé!”
Tôi nói lớn.
Giảng Sư lắc đầu nói:
“Không thích hợp chính là không thích hợp, xin lỗi.”
Lúc này một vị Quỷ quan mặc áo choàng đen khác bước ra nói:
“Nếu hồn ma nào có lòng sau này muốn phục vụ chúng sinh, thì hãy đi theo ta, còn nếu muốn sớm đầu thai thì hãy đi theo Mạnh Bà ở bên tay trái ta. Cho các ngươi một ngày suy nghĩ.”
Tôi ngồi dưới đất, nhìn hàng ngàn hồn ma bên cạnh chau mày, rồi nghĩ về Tiểu Mi.
Chẳng biết cô ấy bây giờ có đang khóc đến đỏ cả mắt không?
Tôi biết Tiểu Mi yêu tôi.
Thực ra là do tôi nổ lực cố gắng để có được.
***
Ngày đầu tiên phân lớp của năm thứ ba cấp Tiểu học, tôi được phân ngồi cạnh cô bạn gái tóc ngắn, giây phút cô ấy đặt ba lô xuống, tôi biết rằng, người con gái bên cạnh này sẽ là vợ tôi trong cuộc đời này.
Bạn hỏi tôi tại sao lại có thể chắc chắn như vậy?
Tôi không biết.
Nhưng điều này không liên quan gì đến khả năng tán gái, chỉ là tôi tin chắc rằng, những thứ khác trong cuộc đời tôi đều có thể không cần, tôi chỉ cần người con gái này ở bên cạnh. Vì vậy, thượng đế nhất định sẽ giao hạnh phúc của người con gái này cho tôi, bởi vì cuộc đời tôi chỉ cần có cô ấy.
Khái niệm tình yêu này trở thành điều cốt lõi của đời tôi.
Tôi không giống với các bạn nam cùng trang lứa. Tôi không thích chạy theo những “trò chơi điện tử cũ mới”, không thích trò ném đất vào những cô bạn gái đang chơi nhảy lò cò. Lúc tan học tôi chỉ thích ngồi tại chỗ vẽ vời, vẽ cuộc đại chiến giữa robot và quái thú.
Cô bạn ngồi bên cạnh tôi - Tiểu Mi - Có khi ngồi xem tôi biểu diễn cuộc đại chiến trên giấy, có khi còn đưa ra một số ý kiến chiến lược.
“Quái thú có ba con, robot chỉ có một, vì sao bạn không vẽ thêm hai con robot nữa?”
Tiểu Mi nhìn những nét nguệch ngoạc trên quyển vở toán học.
“Một robot cũng có thể đánh thắng rồi.”
Tôi vừa nói vừa vẽ thêm một cây súng Ray trên cánh vai của robot.
“Thắng mới lạ.”
Tiểu Mi không đồng ý, bèn lấy gôm muốn tẩy đi hai con quái thú.
“Nếu không vẽ như vậy, làm sao chứng tỏ robot lợi hại như thế nào?”
Tôi ngăn cục gôm của cô bạn lại.
“Vậy cậu có thể vẽ robot sắp thua trận, sau đó bạn của nó tới cứu.”
Tiểu Mi nói.
“Nghỉ giữa tiết có mười phút không đủ thời gian để vẽ.”
Tôi nói cho có lệ. Thực ra robot chính là hình ảnh phản chiếu của tôi, không ai có thể ngăn chặn sự lợi hại của tôi.
“Vậy nghỉ giữa tiết của tiết tiếp theo, bạn có thể tiếp tục vẽ?”
Tiểu Mi nói.
“Chẳng phải nghỉ giữa tiết của tiết tiếp theo bạn sẽ đi chơi trốn tìm sao?”
Tôi tẩy đi chiếc răng của quái thú rồi vẽ nó lại càng to hơn.
“Bạn vẽ robot thứ hai thì mình sẽ xem tiếp.” Tiểu Mi nói.
“Thôi được rồi, vậy thì mình sẽ vẽ bạn đến cứu mình vậy.” Tôi nói.
“Thật không?!” Tiểu Mi vui mừng nói.
Từ đó, tình bạn hai robot gắn bó, cùng nhau tương trợ, tính cho đến khi tốt nghiệp Tiểu học, những quái thú chết dưới tay chúng tôi nhiều không đếm xuể, những lần cứu vớt thế giới cũng đếm không hết được.
***
“Này! Đừng ngẩn ra nữa! Xưng hô thế nào đây?”
Một hồn ma nam khỏe mạnh đầu mắc kẹt con dao thái rau đột nhiên ngồi xổm xuống cạnh tôi hỏi.
Tuy ở đây người chết vô số, nhưng chết loại này thì lần đầu được thấy, tôi không nhịn được cười.
“Đừng có nhìn con dao trên đầu tớ, tớ đánh nhau cùng một đám lưu manh, lấy một địch mười, sau cùng bị một tên du côn chém một nhát… CMN (con mẹ nó), hại tớ chết trẻ!”
Dao Thái Rau sờ con dao trên đầu mình rồi tức giận chửi.
“Tại sao không phải là đao võ sĩ?”
Tôi kìm không cười lên.
“Tớ đâu có biết rằng chúng nó không có đẳng cấp như vậy, CMN, hại tớ chết khó coi như vậy.”
Dao Thái Rau nhìn tôi rồi bật cười:
“Thế cậu thì sao? Người da đen?”
Tôi nhìn làn da bị cháy đen của mình:
“Tớ tham gia cuộc thi vẽ tranh lên người, bị bôi đen toàn thân, nhưng tim bỗng nhiên tê liệt, chắc là trong màu vẽ có độc.”
Dao Thái Rau nói:
“Không muốn nói thì thôi, tớ nhìn cậu lại nghĩ là bị ga nổ chết ấy chứ.”
Tôi trả lời:
“Tớ nhìn cậu là đi trên đường, bị bà thím đang nấu cơm không cẩn thận làm rơi dao xuống trúng cậu ấy.”
Dao Thái Rau đỏ mặt nói:
“Ối, làm sao cậu biết?”
Tôi cười lớn:
“Cậu nghĩ cậu rất xui xẻo sao? Không cần ngại, thực ra tớ là bị sét đánh chết, hừ … Lại đúng thời điểm quan trọng trong lúc đang cầu hôn bạn gái!”
Dao Thái Rau nói:
“Nói không chừng cậu là người xui xẻo nhất trong ngày 01.04, thật không hổ là ngày lễ nói dối.”
Tôi gật đầu nói:
“Vẫn may là khi đó bạn gái tớ không bị sét đánh trúng cùng, nếu không tớ không phải chết vì bị sét đánh mà là chết vì áy náy.”
Dao Thái Rau hỏi:
“Thực ra chết cùng nhau càng tốt chứ sao? Trên đường đến hoàng tuyền có bầu có bạn. Cậu xem chúng ta như bây giờ không tốt hay sao, không đợi đi đầu thai thì cũng được làm Thần.”
Tôi lắc đầu.
Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy Tiểu Mi còn sống trên thế gian, đôi lúc nhớ về tôi, có khi khóc vì tôi, như vậy sẽ tốt hơn.
Bởi vì, nếu như chúng tôi cùng nắm tay nhau đi đầu thai, kiếp sau có rất nhiều điều không chắc chắn, tôi thà rằng để cho Tiểu Mi dùng cả cuộc đời cô ấy để nhớ về tôi.
PHẦN 1 - CHƯƠNG 4
Dao Thái Rau nhìn thần sắc ảm đạm của tôi bèn chuyển chủ đề:
“Này! Tớ rất thích cậu! Lúc nãy cậu sẵn lòng nhường chức Thần cho đứa bé kia, thật không dễ dàng gì!”
Tôi nói:
“Cũng không có gì, vừa nãy Giảng Sư không phải đã nói rồi sao? Nếu làm Thần mà làm không tốt, kết cục cũng thê thảm lắm!”
Dao Thái Rau gãi đầu:
“Có lẽ là tớ rất muốn làm Thần, vì vậy thật không dễ dàng gì mà đem vị trí này nhường cho người khác.”
Lúc này, một hồn ma phụ nữ tóc dài, mặc áo đỏ, một mắt trắng dã, lưỡi lè ra bò đến bên cạnh tôi nói:
“Tôi cũng muốn làm Thần.”
Shit!Xem ra cô ta là một ác ma đã treo cổ tự tử.
Ma nữ tóc dài rầu rĩ:
“Tôi đã xem qua quyển sách hướng dẫn các quy tắc ở địa ngục, tôi là người tự sát, trong vòng một trăm năm không thể đầu thai, chỉ có thể ở đây đọc kinh niệm Phật thôi. Nhưng mà nếu được làm Thần, thì có thể ra ngoài hít thở không khí rồi.”
Tôi thực sự không dám nhìn thẳng vào con mắt cô ấy, chỉ có thể nhìn một bên mặt an ủi:
“Một trăm năm cũng tốt, sau khi đầu thai đã là thế kỷ hai mươi hai rồi, nhân gian nhất định thay đổi đến lóa mắt.”
Dao Thái Rau cũng phụ họa theo:
“Đúng vậy, tôi nghĩ rằng tự sát thì vĩnh viễn cũng không được siêu sinh kìa.”
Ma nữ tóc dài cầm sách hướng dẫn các quy tắc ở địa ngục rồi nói:
“Các ngươi nhất định chưa xem hết nó. Vốn dĩ tự sát thì vĩnh viễn không siêu thoát được, nhưng mấy mươi năm nay dân số quá đông, số lượng hồn ma tự sát cũng tăng bộc phát, hồn ma lo việc quản lí địa ngục lại thiếu, nên mới sửa thành trong vòng một trăm năm không được luân hồi.”
Tôi xem quyển sách dày hướng dẫn các quy tắc ở địa ngục đó rồi nói:
“Vậy cô định làm Thần gì?”
Ma nữ tóc dài cười nham nhở, đến nỗi làn da đã cháy khét của tôi cũng nổi cả da gà.
Không chỉ người mới sợ ma, theo tôi thấy, ngay cả ma cũng sợ ma.
Cười nham nhở khoảng chừng năm phút, đến nỗi tôi cùng Dao Thái Rau đều như sắp chết lần thứ hai, ma nữ tóc dài đó mới lặng lẽ nói:
“Tôi muốn làm Thần Chết, tôi muốn bọn họ chết cùng!”
Vẫn may là mặt tôi đã đen đi, nếu không cô ấy nhất định sẽ phát hiện ra sự thay đổi lớn trên khuôn mặt tôi mất.
Con dao trên trán của Dao Thái Rau xem ra cũng trở nên rất nặng nề, cậu ta miễn cưỡng nói:
“Những gì đã qua thì cho nó qua đi, vận mệnh sẽ làm kẻ thù của cô gặp ác giả ác báo thôi.”
Ma nữ tóc dài lắc đầu nói:
“Hắn ta là một tên cảnh sát khốn kiếp, không những lừa đi hết tất cả số tiền kiết kiệm của tôi, còn dìm chết đứa con tội nghiệp của tôi, tôi đến sở cảnh sát báo án hắn, lại bị đồng nghiệp của hắn giam lại, vu oan tôi rồi giết chết cả con của tôi, khi ở trong trại giam tôi còn bị chúng dùng hình chơi đùa, ha ha ha, tôi tự sát quả nhiên là điều đúng đắn! Tôi thực sự đã trở thành ác quỷ! Tôi nhất định phải trở thành Thần Chết để tự tay mình lấy mạng hắn!”
Tôi cùng Dao Thái Rau gật gật đầu, tức giận nói:
“Đúng! Lấy mạng cả bọn đồng đảng đó luôn đi!”
Ma nữ tóc dài cảm kích nói:
“Cảm ơn. Còn các ngươi? Muốn làm Thần gì?”
Dao Thái Rau nói:
“Tôi muốn làm Nguyệt Lão.”
Tôi hỏi:
“Vì sao?”
Dao Thái Rau nói:
“Bởi vì tớ vẫn chưa vội đi đầu thai! Không dễ gì mới chết, trở thành linh hồn mà ai cũng không nhìn thấy được, lại được làm Nguyệt Lão chắc hẳn có thể đi đây đi đó không bị hạn chế, vì thế tớ muốn nhân cơ hội này nhìn trộm con gái tắm, nhìn cả những cặp tình nhân ân ân ái ái, nói tóm lại, cơ hội làm người, làm heo, làm chó thì còn nhiều, tại sao không nhân cơ hội làm linh hồn để được vui vẻ một chút?”
Chính xác!
Tôi nhìn qua chương mục của quyển sách hướng dẫn các quy tắc ở địa ngục, làm Thần Thổ Địa thì có khu vực cố định, việc quản lí cũng rườm rà phiền phức, nhưng mặt tốt là dễ dàng có được sự sùng bái tín ngưỡng của dân gian, có thể tăng âm đức, hơn nữa, quyền hành trong khu vực Thần Thổ Địa quản lí là rất lớn.
Các chức Thần khác tôi cũng lười kể, nói tóm lại, Thần Hộ Mệnh thì phải ở bên cạnh chủ nhân để che chở cho chủ nhân, hộ vệ Thành Hoàng thì giống như binh lính cũng là đang tích âm đức, còn Cai Ngục, Mạnh Bà và các Giảng Sư đều phải ở tại địa ngục để phục dịch.
Chỉ một câu, đều không có tự do.
Còn trong các chức Thần thì Thần Chết và Nguyệt Lão là hai chức Thần tự do nhất.
Hầu hết người ta chết đều là do vận mệnh dẫn dắt, quy luật của địa ngục hoàn toàn quản không nổi, cũng không ép buộc được (vận mệnh đúng là kỳ diệu). Mà nhiệm vụ của Thần Chết chính là tuân theo mệnh lệnh của Phán Quan địa ngục, chịu trách nhiệm lấy hồn của đối tượng được chỉ định về, có khi là vì nợ mạng kiếp trước, có khi là vì tạo ác đầy trời, tình huống đặc biệt nhất thì đó cũng chỉ là thời gian chết của bệnh nhân cần được Thần Chết xác nhận rồi mới lấy hồn mà thôi.
Nhưng những lúc Thần Chết không có nhiệm vụ, có thể tùy ý đi dạo, nếu như nhìn thấy những người ác bị Phán Quan địa ngục bỏ sót, thì có thể căn cứ vào chức trách thông báo với Phán Quan, khi được sự cho phép thì có thể lấy hồn người đó. Điểm này được rất nhiều ác ma đang chờ đợi báo thù yêu thích.
Điều cần chú ý duy nhất, ngộ nhỡ lấy hồn nhầm người vậy thì thê thảm.
Kiếp sau chuẩn bị đi đầu thai làm kiến hoặc gián đi!
Nguyệt Lão thì sao?
So với Thần Chết càng tự do hơn, ngoài việc mai mối cho những cặp đôi được chỉ định ra, những lúc khác có thể tự mình phán đoán để kết đôi, chỉ cần dùng hết những sợi dây hồng được phân ở trong tay là có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Có tính nguy hiểm trong chức vị này không? Chết giẫm! Đương nhiên là có!
Nếu như se nhầm nhân duyên, tạo ra tỉ lệ các đôi không hạnh phúc nhiều hơn các đôi hạnh phúc, vậy thì chúc mừng bạn! Nếu may mắn, kiếp sau có thể trở thành dân tị nạn Ethiopia, còn nếu bất hạnh, thì chuẩn bị làm một con cá voi ngoài ý muốn bị mắc kẹt trong sa mạc đi!
“Cậu thì sao? Darlie(*)? Hay là đi đầu thai?”
(*) Darlie: nhãn hiệu kem đánh răng phổ biến ở Đài Loan, là một quý ông mang Veston đen. Vì Thạch Hiếu Luân da bị cháy đen nên được ví như vậy.
Dao Thái Rau vỗ đôi vai đã cháy khét của tôi.
Tôi suy nghĩ rồi nói:
“Giống cậu, làm Nguyệt Lão.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...