Hồng Loan sờ sờ mũi, suy xét nửa ngày mới lầm bầm nói: “Sư phụ dạy thần tiên không được ẩu đả giết chóc phàm nhân, như thế sẽ phạm vào luật thiên đình. Nhưng giúp đỡ phàm nhân chắc không sao đâu nhỉ?” Nhìn tới nhìn lui Triệu Hiền, cô cắn răng hừ một tiếng, “quên đi, phạt thì phạt, cùng lắm phạt ta đến núi nọ tịnh tâm ba năm là xong.” Dứt lời, bàn tay vung ra một luồng ánh sáng màu đỏ, bao phủ lấy Triệu Hiền.
Triệu Hiền vốn đang lạnh run bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng ấm áp. Y có cảm giác mình được ánh mặt trời vây quanh. Tay y quơ quào trong không trung một chút, rồi buồn bực hỏi: “Tỷ tỷ, sao ta không lạnh tẹo nào?”
Hồng Loan thu hồi tay, nghiêm túc nói: “Chúng ta đi đường xa như vậy, đương nhiên sẽ không lạnh nữa. Mà Triệu Hiền, từ đây tới nhà ngươi còn xa lắm không?”
“Tỷ tỷ, đó là nhà chúng ta mà.”
Hồng Loan nhịn không được lại muốn ngứa tay vỗ y: “Ừ, là nhà của chúng ta còn xa lắm không?”
“Băng qua hai ngọn núi kia thì tới ạ.”
Hồng Loan nghe vậy liền đặt mông ngồi xuống vệ cỏ ven đường, biểu hiện chẳng muốn đi. Cô đấm đấm chân, biểu cảm thập phần đau khổ: “Sao lại xa thế chứ…”
Triệu Hiền vội vàng đi tới trước mặt cô, hơi khom lưng một chút: “Tỷ, chi bằng ta cõng tỷ được không? Ta có rất nhiều sức lực, rất nhanh sẽ đưa tỷ về nhà.”
Hồng Loan bị dọa liền cuống quýt đứng lên, nhân tiện lùi lùi về sau vài bước. Cô đường đường là một thần tiên, nếu để phàm nhân cõng, sau này còn mặt mũi đâu mà quay về trời!
Tuy nhiên, cô thích nghe Triệu Hiền gọi cô là ‘tỷ tỷ’. Dẫu rằng nhìn qua cô không có lớn hơn Triệu Hiền, nhưng tốt xấu gì cũng hơn y mấy ngàn tuổi, cho nên so với y vẫn là lớn hơn.
Rất nhiều.
Ở thiên đình, cô chỉ là một tiểu hài tử. Bây giờ có người kêu ‘tỷ tỷ’, Hồng Loan nhất thời cảm thấy bản thân vĩ đại quá đi. Cô hỏi rõ ràng nhà y ở đâu, sau đó thi triển pháp thuật làm cho cửa thôn của Triệu gia xuất hiện trước mắt.
Triệu gia thôn tuy rằng bần cùng, nhưng cảnh vật nơi này thật tốt. Non xanh nước biếc, nhưng mùa thu ghé ngang làm lá cây có chút úa vàng, sương khói điêu linh. Vạn vật được phủ lên một màu hoàng kim hoa lệ, còn đan xen mấy đốm đỏ rực của lá phong; thoạt trông tựa như ngọn lửa bập bùng thiêu đốt, nương theo gió thu lay động nhẹ nhàng.
Cây cối mọc cạnh bờ sông chỉ còn trơ ra vài chiếc lá cây ương ngạnh, chim làm tổ trên tán cây có thể nhìn thấy thật dễ dàng. Bấy giờ chim chóc không quá đông, trên cao thỉnh thoảng có vài cánh chim bay lượn nơi cuối trời xa.
Triệu Hiền nhìn ra bốn phía, tưởng như tóc trên đầu y đã rụng sạch rồi. Y nhìn con lộ dưới chân, rồi quay lưng nhìn về sau một chút, trong lòng buồn bực vô ngần. Tại sao hôm nay đường về nhà lại ngắn như vậy?
Hồng Loan đứng một bên giục y: “Đi nhanh nào!”
Phòng khách nhà Triệu Hiền được xây bằng bùn và ngói, hai gian nhà và nhà bếp đều được đắp bằng cỏ tranh. Hơn nữa nhà bếp không có tường, bốn bề thông gió, càng không có sân riêng. Hồng Loan vừa trông đã thấy ở trong sân có rất nhiều người tụ tập ồn ào.
Bỗng một nữ nhân có giọng điệu chua ngoa từ xa thét lớn: “Con mắt nào của ngươi thấy ta ăn trộm gà? Đây là con gà nhà bọn ta đã làm mất! Ngươi cái bà già này dám vu khống lão nương, bộ chán sống rồi hả? Dáng vẻ thì như con ma đói, hở chút đụng chút còn muốn cùng lão nương gây sự à?”
Triệu Hiền nghe xong liền đem thang thuốc nhét vào trong tay Hồng Loan, sau đó vội vã chạy tới chỗ sân kia. Y mặc quần áo thật mỏng, Hồng Loan có thể thấy da thịt y vì chạy quá nhanh mà run hết cả lên.
Triệu Hiền trà trộn vào đám người, đã thấy mẫu thân y ngồi bệt dưới đất, do không ho khan được nên mặt mũi đều nghẹn đỏ bừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...